“Ừ?” Sắc mặt Cố Kinh thâm sâu khó đoán, ánh mắt như lưỡi dao lia ngang.

“Nhưng mà bò nhầm rồi……” Kiều Tâm kéo cổ áo, ngượng ngùng lộ ra chút ngực rắn chắc, định chứng minh mình nói thật.

Cố Kinh vẫn đứng im bất động, người tỏa ra khí lạnh ngày một dày đặc.

Tưởng bò lên giường hắn, kết quả lại lăn nhầm qua giường Vương Lão Ngũ bên cạnh? Vì sao hắn lại có ảo giác bị đội nón xanh thế này?

“Nói đùa á.” Kiều Tâm thấy đối phương ánh mắt như băng, bèn mím môi, khuôn mặt trắng bệch mang theo vẻ buồn bã, biểu cảm rất chi là rõ ràng, “Thật ra là tôi bị Lý Đổng Lập, Lý tiên sinh ấy, dắt vào. Sau đó... lạc đường……”

Hay ghê. Cái lời giải thích này thủng lỗ chỗ, còn quá đáng hơn cả cái vụ bò nhầm giường.

Cố Kinh suýt nữa tức đến cười ra tiếng, bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt trầm xuống: “Ra đây với tôi.”

Kiều Tâm lẽo đẽo đi theo ra ngoài, bộ dáng lại giống y Trần Quý. Cố Kinh quay đầu liếc thêm một cái—dung mạo Kiều Tâm đúng là quá đẹp, chỉ cần cậu cố tình rũ mắt cụp mi thôi là nhìn vừa ngoan vừa vô tội, khiến người khác không nỡ nghi ngờ cậu, nhất là đôi mắt kia, long lanh như chú thỏ trắng ngơ ngác đang bị hù sợ.

Đám người Mạnh Giang Bình thấy trong nhà còn có thêm người thì kinh hãi, nếu tên này mà là sát thủ thì tụi họ có chết cũng chẳng biết mình chết lúc nào.

Mạnh Giang Bình lập tức hổ thẹn: “Tam gia, tôi sơ suất quá, lẽ ra phải lục soát phòng trước.”

“Không sao.” Cố Kinh xua tay, rồi mời Kiều Tâm ngồi xuống. Đừng nói Mạnh Giang Bình, ngay cả hắn cũng thấy khó tin—tất cả đều quá tự tin vào bản thân, đến mức quên mất rằng “ngoài trời còn có trời, người ngoài còn có người”.

Có lẽ là vì họ an nhàn quá lâu rồi.

Kiều Tâm ngồi xuống rụt rè, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, y như học sinh tiểu học làm sai việc: “Tôi biết tiếp theo lời nói của tôi sẽ thành lời khai, Tam gia cứ hỏi.”

Cố Kinh dựa người vào sofa, cười như không cười nhìn hắn: “Lời thoại ngon lành đấy. Xung quanh đây có camera đầy cả, vậy để tôi coi coi cậu vào đây kiểu gì.”

“1828.” Cố Kinh gọi thiết bị đầu cuối trí năng, ờ thì, hắn cũng lười đặt tên mới cho nó.

“Chủ nhân, xin chỉ thị.” Con AI này cũng lạnh lùng chả kém gì hắn.

“Truy xuất hành trình của Kiều tiên sinh, đặc biệt là cách cậu ta vô được phòng của Tiền đổng.” Cố Kinh ra lệnh, đầu cuối này có quyền kiểm soát toàn bộ camera theo dõi nơi đây, điều tra ai đi đường nào chỉ cần ra lệnh là có thể.

“Vâng, chủ nhân.” Giọng máy móc lạnh lẽo vang lên.

Ra lệnh xong, Cố Kinh nhìn sang Kiều Tâm. Trên bàn trà giữa hai người bỗng hiện lên hình ảnh thực tế ảo của Thiên Thượng Nhân Gian, có cả âm thanh đi kèm.

Kiều Tâm cúi đầu nhìn, thần sắc có chút ỉu xìu, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện, mùi tin tức tố nhè nhẹ vẫn phảng phất đâu đây. Không đầu không đuôi, hắn bâng quơ nói:

“Tam gia, mùi hương của ngài ngọt quá.” Tin tức tố của Cố tam gia mang vị xạ hương, nhưng lại thuần và nồng hơn, giống như trăm hoa đua nở cùng lúc, còn kèm theo mùi cam thổ, cam mộc, phức tạp đến lạ, nhưng ngửi cùng lúc thì kinh khủng.

“Phụt……” Mạnh Giang Bình bất ngờ phun cười, Trần Quý cố nhịn cũng méo mặt.

Ai nấy đều nghĩ: cái mũi của cậu ta bị hỏng à? Tin tức tố của Tam gia rõ ràng đáng sợ như vậy, nồng đến nghẹt thở, giống như hoa quế mà quá tay một phát là sặc mũi luôn. Chưa kể tin tức tố còn kèm theo uy hiếp, đâu phải hương hoa bình thường.

“Cậu nói gì?” Cố Kinh nhướng mày.

“…… Không, là… ngọt lịm thật.” Kiều Tâm nhanh chóng sửa lời, vẻ mặt vô tội.

Khóe mắt Cố Kinh giật giật, nói: “Cậu còn ngọt hơn.”

Mạnh Giang Bình & Trần Quý & cả dàn cấp dưới: “……”

Cả phòng im phăng phắc.

“……” Cố Kinh bắt chéo chân, nhịn không được đưa tay day day mi tâm—cái câu vừa rồi hình như không phải kiểu hắn thường nói? Hôm nay đúng là có gì đó sai sai.

Đối diện, Kiều Tâm bỗng nhiên cong mắt, nụ cười rực rỡ như có thể dụ được chim sẻ trên cây nhảy xuống: “Vậy Tam gia bao nuôi em đi!”

(...mình đổi xưng hô của Kiều Tâm từ khúc này nhé...)

Cố Kinh bắt chéo chân bên khác, móc thuốc ra hút, Trần Quý nhanh tay bật lửa. Cố Kinh rít một hơi sâu rồi nhả khói chậm rãi—tên Kiều Tâm này thân phận chưa rõ, nhìn thì không giống kiểu người bị bao, nhưng nếu hắn thực sự muốn dựa vào cái ngoại hình này thì e là cũng khối người tình nguyện bỏ tiền.

“Cậu không phải đi tìm Lý Đổng Lập sao?” Cố Kinh nhớ ra tên đó, cũng nhớ chính tay hắn đưa Lâm Phàm vào.

Kiều Tâm thở dài, mặt như đưa đám: “Ảnh không có hứng với loại tiểu bạch kiểm như em đâu, cũng chỉ là dẫn đi để lấy số cho đủ thôi.”

Trần Quý liếc hắn, thầm nghĩ cậu cũng tự biết thân biết phận đấy. Lý Đổng Lập mê mẩn kiểu chị đại cay xé họng cơ.

Cố Kinh vẫn chẳng biểu lộ gì, nhưng ánh mắt dán chặt vào Kiều Tâm như đang suy nghĩ gì đó.

Đúng lúc đó, 1828 lên tiếng: “Đã hoàn tất kiểm tra, có phát lại không?”

“Chiếu đi.” Cố Kinh nói gọn lỏn, thu ánh mắt từ Kiều Tâm về nhìn lên hình ảnh thực tế ảo.

Trong hình là cảnh Kiều Tâm xuất hiện trong hành lang, quay trái quay phải y như kiểu lạc đường thiệt.

Rồi cậu nhìn thấy có người đẩy xe rượu đến từ bên trái, mắt sáng lên, chạy lại: “Xin hỏi, phòng của Tam gia ở đâu vậy?”

Cố Kinh thấy đến đây thì liếc Kiều Tâm đầy ẩn ý. Nếu không nói dối, vậy sao người phục vụ lại dẫn nhầm? Trừ phi... cậu ta đã biết trước đường đi của người đó, mà mục tiêu thật sự không phải là phòng của hắn, hắn chỉ là che mắt mà thôi.

Người phục vụ cũng hơi khựng lại một chút, rồi nói: “Xin mời đi theo tôi.”

“Cảm ơn.” Kiều Tâm rất lễ phép cảm ơn người đó, hai người cùng tới trước phòng Tiền đổng. Người phục vụ ấn chuông, nói lý do, cửa tự động mở.

Người phục vụ bước vào, Kiều Tâm cũng đi theo vào. Từ đây trở đi, không còn hình ảnh nữa, vì cửa đã đóng.

Cố Kinh không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khoảng mười lăm phút sau, vợ Tiền đổng bước vào, tiếp đến là cấp dưới của Tiền đổng, sau đó là Lâm Phàm. Vừa khi Lâm Phàm vào thì Tiền đổng đi ra, sau đó mọi người đều được đưa về đây.

Tức là trong suốt thời gian đó, Kiều Tâm không hề bước ra khỏi phòng.

Cố Kinh tắt thiết bị, ngẩng mắt nhìn người thanh niên trước mặt: “Một tiếng rưỡi, cậu ở trong phòng Tiền đổng?”

Kiều Tâm liếc sắc mặt Tam gia, rồi cúi đầu, lông mi run run, mặt bắt đầu đỏ ửng: “Thì… cũng là làm cái chuyện đó thôi…”

Biểu cảm của Cố Kinh như muốn cười lại không cười: “Thật không? Vậy cởi đồ cho tôi coi?”

Cái đồ thỏ con toàn nói xạo.

Kiều Tâm chớp đôi mắt long lanh, giả nai hết nấc: “Nhưng mà em là Omega mà.” Còn liếc mấy Alpha trong phòng như thể: nói vậy đủ hiểu rồi ha?

“Hừm.” Cố Kinh cười nguy hiểm, “Giang Bình, mấy người ra ngoài trước. Nhân tiện giao Lâm Phàm cho cảnh sát, báo là Tiền đổng gây chuyện chỗ tôi.” Anh là muốn ép Tiền đổng phải chơi tới cùng.

“Rõ.” Mạnh Giang Bình lúc đi còn liếc Kiều Tâm một cái, tuy hơi lo, nhưng vẫn tin tưởng Cố tam gia hơn.

Chờ bọn họ đi rồi, Cố Kinh khẽ hất cằm ra hiệu cho Kiều Tâm cởi đồ.

“Cởi thật hả?” Kiều Tâm tay nắm cúc áo, mặt đỏ tới mang tai, mắt cũng ửng hồng, trông ngây thơ vô số tội.

Nhưng Cố Kinh không bị chiêu này dụ được, mấy con thú trong nhà còn biết diễn ngây thơ cơ mà.

“Cởi.”

Đợi một lúc, Kiều Tâm tháo áo sơmi, kết quả chẳng có lấy một dấu muỗi cắn, đúng kiểu mặc đồ thì gầy mà cởi ra lại… vạm vỡ. Cơ bắp săn chắc, trông là biết rất có sức bật.

Có lẽ chính hắn cũng thấy lời mình nói khó tin thật, liền nhắm mắt liều luôn: “Em với Tiền đổng chỉ uống rượu pha trà tám chuyện thôi, chưa vào chính đề thì Tam gia tới rồi.”

Thái dương Cố Kinh bắt đầu giật giật đau rồi, sao tên nhãi này viện lắm lý do vậy. Cũng hơi mệt: “Lúc Lâm Phàm vào, có ghi hình cậu không? Đưa bản sao cho tôi là được.”

“Không có.”

“Hử?”

“Có, có chứ!” Kiều Tâm vội vàng gật đầu, tóc đen dài cũng theo đó lắc lư tán loạn.

Cố Kinh bị hắn làm cho hoa mắt, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, móc ra một chiếc danh thiếp màu đen ánh kim: “Cầm lấy, lát gửi qua.”

“Hiểu rồi ạ.”

“Đi đi.”

“Dạ! Tam gia tái kiến! Tam gia giữ gìn sức khỏe nha!” Kiều Tâm như chú thỏ nhỏ vừa thoát khỏi móng vuốt sói ác, nhảy phát 3 mét chạy trốn.

Cố Kinh ngồi lại, trầm ngâm. Hắn không rõ rốt cuộc Kiều Tâm là ai. Đang nghĩ, thiết bị đầu cuối bỗng vang lên. Hắn ấn một cái, tự động kết nối.

Bên kia là Tần Châu, mắt thâm quầng, đeo kính vàng mảnh, trông như cá mặn vừa bị tư bản vắt kiệt sức: “Tam gia, người liên hệ mua đá năng lượng giả là người Tôn gia. Hắn kéo theo cả Tiền đổng, nhưng khi chúng ta hành động thì bị tuần tra bắt tại trận.”

Cố Kinh gật đầu, không ngạc nhiên khi có liên hệ với Tôn gia. Chỉ không ngờ họ Tôn đó lại bị bắt luôn. Tức là nếu giao dịch thành công, bên bị bắt có thể là cả họ. Tuần tra đã sớm theo dõi khu đấu giá của anh.

Hắn có dự cảm xấu.

Tần Châu thở dài: “Nên vừa rồi tin tức rộ lên, lại có người bảo là do anh giở trò.”

Khóe mắt Cố Kinh lại giật giật: “Thế còn bên phía Gia Luật?”

“Ờ, khách ruột của chúng ta đấy. Con trai độc nhất của chủ Gia Luật đi chơi ở Tử Túy Kim Mê, đắc tội chủ nơi đó, bị giam. Giờ họ lấy con tin ra ép phía Gia Luật phải tiếp tay cho việc vận chuyển hàng giả vào hội trường của ta. Mà đá năng lượng giả kia đã rò rỉ rồi.”

Tử Túy Kim Mê với Thiên Thượng Nhân Gian nổi tiếng như nhau, nhưng một bên đen kịt, một bên trắng thuần. Bên này còn đấu võ có giấy phép, bên kia thì kiểu “ai chết nấy chịu”.

Cố Kinh đoán: “Vậy chỗ đá giả rơi vào tay Triệu gia, Tiền đổng và Tôn gia. Triệu gia muốn ăn cả hai đầu, nên đem hàng giả đặt ở ta. Tôn gia không tin, nên mới phái người của họ tới, mà cảnh sát thì biết từ lâu rồi.”

Tần Châu gỡ kính, nhếch môi: “Vậy là chúng ta đang chiếm ưu thế. Nhưng rốt cuộc chủ Tử Túy Kim Mê là ai?”

“Cố tra cho ra.” Cố Kinh trầm tư, đến cả hắn còn không biết thì người đó chắc chắn có chống lưng lớn—tầm phản quân hay tinh tặc còn chẳng buồn giấu kỹ như vậy.

“Còn nữa, bên phía Gia Luật cũng bị tóm.”

“……” Cố Kinh, “Thôi khỏi nói.” Cái nồi này nồi nọ đổ hết sang đây, không muốn hắn sống yên à? Bao nhiêu người chờ Cố gia sụp đổ, muốn mạng hắn cũng chẳng thiếu.

Tần Châu thở dài: “Tạm vậy đi, tôi đi ăn cho đỡ stress đây.”

“Đi đi.” Cố Kinh lạnh nhạt phất tay. Làm phó hội trưởng đâu có dễ, năm xưa mới tiếp quản cố gia hắn cũng quay như chong chóng, chỉ là mấy năm gần đây bắt đầu phân quyền bớt.

Hắn còn chưa ngồi nóng chỗ thì Mạnh Giang Bình dắt đám huynh đệ vào, vừa vào là nói luôn: “Tam gia, con thỏ nhỏ kia không đơn giản đâu.”

Trần Quý đoán đầy ác ý: “Tôi nghĩ hắn cố tình muốn Tam gia để ý đấy.”

“……” Cố Kinh im lặng. Kiều Tâm đúng là thành công khiến hắn chú ý rồi.

Trước giờ hắn vốn không thích mấy Omega yếu đuối cần che chở, càng không thích đụng phải Alpha vì sẽ xung đột tin tức tố. Còn Beta? Không đánh dấu được, không đủ độ độc chiếm.

Nói trắng ra là: hắn** kén chọn cực kỳ.**

Cố Kinh đứng dậy: “Lý Đổng Lập đâu? Mời ông ta chơi ván Poker.”

Trần Quý như gà chích thuốc hí hửng: “Tôi chia bài cho Tam gia nha!”

“Được.” Cố Kinh nheo mắt, dắt đám người ra ngoài đầy phong độ.

Trần Quý còn có một tuyệt chiêu—phán vận mệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play