Vừa qua năm, Chủ Nhật của tháng thứ ba đúng là ngày khai mạc của phòng đấu giá Tinh Tuệ.
Ngày này có vô số người đã đặt lịch trước, hoặc lái xe lơ lửng, hoặc cưỡi phi thuyền rầm rộ kéo đến, hy vọng có thể mua được món đồ mình muốn trong năm mới.
Ở tinh tế vì người đông, địa bàn lớn, bất kể là đoàn lính đánh thuê, đoàn mạo hiểm hay thậm chí là hải tặc vũ trụ đều phát triển điên cuồng, phòng đấu giá loại này trong mắt người ngoài trông như một sản nghiệp ngầu lòi cũng trải rộng khắp tinh hệ.
Ở đấu giá hội ngươi có thể mua được các loại vật phẩm hiếm quý như trang sức, đồ cổ, đá năng lượng, thiết bị năng lượng, khoáng sản hiếm, linh kiện cơ giáp, dị thú, tinh hạch dị thú, dược liệu, dược tề, động vật không rõ nguồn gốc, đá không rõ nguồn gốc, vật phẩm không rõ nguồn gốc v.v...
Mà trong ngành đấu giá, Cố gia đặc biệt đoạt giải nhất, vững vàng chiếm vị trí đại lão đứng đầu.
Ở cửa phòng đấu giá có hai thiếu niên trẻ tuổi đang thần thần bí bí trao đổi mấy tin bát quái mình mới nghe được, đúng là hổ con mới sinh không sợ cọp.
“Nghe đồn Cố tam gia, gia chủ đương nhiệm của Cố gia, hậu cung ít nhất có mười hai người, mỗi người đều là Omega xinh đẹp đáng yêu như hoa nhỏ, còn thường xuyên thay người, y như hoàng đế cổ đại vậy.”
Một người khác bĩu môi: “Có tiền có quyền thì đến Omega quý giá cũng có thể có nhiều như vậy, như bọn mình có nằm mơ cũng không dám mơ tới.”
Người bạn bên cạnh thở dài như gặp chuyện lạ: “Nhưng hầu hạ Cố tam gia cũng không phải chuyện tốt đâu, anh họ cháu ngoại của người quen mình làm cho cậu ta, nghe nói tính cách cậu ta hung tàn đến tột độ, hơn nữa khắp nơi đều chơi lớn thật sự, lòng dạ độc ác thật sự luôn……”
“Thật hay giả vậy?”
Hai thanh niên vẫn còn hứng thú thảo luận rôm rả, không nhận ra rằng sau lưng họ có một người đàn ông cao lớn vừa đi tới vừa hơi dừng chân, người đàn ông phía sau lập tức có một thanh niên mặc tây trang mang kính, hạ giọng hỏi:
“Tam gia, có cần xử lý mấy tin đồn này không?”
Tần Châu cho rằng việc họ làm là kinh doanh chính đáng, trắng đến không thể trắng hơn, tuyệt đối không giống như mấy lời đồn yêu ma kia, hơn nữa ngành đấu giá còn là ngành được phía trên đặc biệt chú ý, bọn họ vẫn luôn đối xử rất nghiêm túc, góp phần hài hòa xã hội.
Lần này họ đến cũng là để thị sát, vì gần đây liên tục xảy ra vài sự kiện có người phát cuồng trong phòng đấu giá, điều tra ra là do dùng quá liều đá năng lượng giả, không liên quan gì đến hội đấu giá.
Chỉ là Cố tam gia để mắt đến phòng đấu giá này, mới đích thân đến kiểm tra đột xuất, đồng thời cảnh cáo các nơi khác đừng tưởng núi cao hoàng đế xa là muốn làm gì thì làm.
Tốt nhất giết gà dọa khỉ một lần.
Cố Kinh liếc nhìn hai người trẻ tuổi nói chuyện không ngừng, giọng nói nhàn nhạt đến mức không nghe ra ngữ điệu: “Năm nay lần thứ mấy rồi?”
Tần Châu nghẹn lại, tự kiểm điểm năng lực của mình, thở dài: “Đã xử lý ba vụ dư luận rồi……” Khổ nỗi người ở tinh hệ quá nhiều, dân ăn dưa lại đông, còn thích đọc tiểu thuyết cổ địa cầu, họ đem chuyện không hiểu yêu ma hóa cũng không có cách nào.
Năm nào cũng thế, Cố Kinh cũng không mong đợi nhận được câu trả lời hài lòng từ hắn, lại nói: “Việc này để sau, tra cái khác trước.”
Gọi là thân ngay chẳng sợ bóng cong, Tần Châu cười gật đầu: “Vâng.”
Cố Kinh nhìn về phía phó thủ của mình, Tần Châu làm việc rất tốt, là phó lãnh đạo hắn tín nhiệm, hiểu rõ tận gốc, từ nhỏ đã theo hắn làm việc, hắn tin tưởng được.
Vấn đề là phòng đấu giá của hắn quá nhiều, người dưới thời gian dài cũng có thể đỏ mắt vì lợi nhuận, lén đem mấy món không rõ ràng ra bán đấu giá, làm ô uế hội trường của hắn.
Cố tam gia và Tần Châu đều cho rằng hội trường của mình làm kinh doanh chính đáng……
Không ngờ trong mắt người trên, bản thân ngành đấu giá vốn dĩ đã không đàng hoàng, chỉ là vì người đấu giá tự nguyện bỏ tiền, cũng là sản nghiệp phát sinh sau khi vào tinh hệ, mà đấu giá hội cũng thuộc dạng nửa trung gian, gắn bó với đoàn mạo hiểm, đoàn thám hiểm, học giả sinh vật học và những nhân vật thần bí, tạo ra lợi ích chồng chéo.
Lâu dần cũng miễn cưỡng được xếp vào hàng “kinh doanh hợp pháp”, còn được đăng ký tại cơ quan công thương.
Cố Kinh dẫn theo vài thân tín đi vào, để phần lớn nhân lực ở bên ngoài, hắn vòng qua nửa vòng người xem đài đi tới cửa vào phía sau sân khấu.
Lối vào có hai vệ sĩ đứng canh, thấy hắn lập tức cúi đầu chào: “Tam gia ngài khỏe, cần chúng tôi báo cho giám đốc không?”
“Không cần.” Cố Kinh cất bước đi vào, hai vệ sĩ trao đổi ánh mắt ngầm hiểu, tiếp tục đứng canh như thể không có chuyện gì xảy ra.
Cố Kinh trước tiên đi tới kho hàng chứa vật phẩm, dọc đường lại gặp vài người, có người thì lộ vẻ hoảng hốt, có người lại tưởng giám đốc gặp xui.
Cố Kinh bước đi vắng lặng, lúc tới cửa kho thì nghe được tiếng nói chuyện.
“Các người coi chừng mấy vật phẩm này, đánh số kỹ càng chưa? Lát nữa đừng xảy ra sai sót.”
“Ổn cả rồi, quản sự yên tâm.”
“Mọi người cố lên, vất vả một thời gian, bán đấu giá xong thì cùng đi làm vài ly.”
Sau đó là tiếng cảm ơn hay bàn luận của nhân viên làm việc.
Cố Kinh trực tiếp làm ngơ mấy người đứng ngoài kho, đi thẳng vào, trước tiên nhìn thấy chính là người quản lý: “Tam gia.”
Kế tiếp là hàng loạt nhân viên cúi đầu run rẩy kêu “Tam gia”, tiếng vang lên không ngớt, nghe như đang khóc tang, không biết lại nghe thêm tin đồn gì kỳ cục nữa.
Cố Kinh mặt mày vẫn như thường, nhưng vốn ngũ quan hắn đã lạnh lùng, cho dù không biểu hiện khó chịu cũng khiến người khác cảm thấy nên tránh xa.
Một nhân viên mới lặng lẽ ngẩng mắt nhìn người đàn ông trong truyền thuyết, chỉ thấy Cố tam gia mặc nguyên cây đen, cà vạt mở bung hoàn toàn, một chiếc khăn quàng màu trắng nhạt quấn sau cổ rũ xuống hai bên eo, có vài phần khí chất đại lão trong phim nhựa cổ xưa Lam Tinh.
Tin đồn quả nhiên không nhảm.
Ở tinh hệ, “trên đường” chỉ các đoàn thám hiểm, mạo hiểm, đoàn săn bắt dị thú và dược liệu, các đoàn nghiên cứu động thực vật tinh cầu, địa chất, đánh giá v.v… gọi chung là những người hành nghề du tẩu trong vũ trụ.
Nhân viên mới vừa nhìn liền cúi đầu ngay, sợ bị Cố tam gia phát hiện mình nhìn lén, nghe nói Cố tam gia sẽ lưu đày nhân viên phạm lỗi, thật sự lạnh lùng vô tình.
Người quản lý tiến lên vài bước, giữ khoảng cách vừa phải, kính cẩn hỏi: “Tam gia muốn xem mấy lô hàng hóa này sao?”
Thật ra mỗi quản lý kho hàng của hội trường đều là tâm phúc của Cố Kinh, còn quan trọng hơn cả giám đốc, được phép tiếp xúc toàn bộ vật phẩm đấu giá nhưng không có quyền quyết định, mấy món được đấu giá chủ yếu là do giám đốc phê duyệt.
Một hội trường bao gồm cả tổ giám định, tổ đánh giá, bộ tuyên truyền, đội vận chuyển, quản lý kho, bộ tài vụ, bảo an, phục vụ v.v…, tổng cộng từ trăm đến năm trăm người.
“Có hàng gì mới không?” Cố Kinh hỏi, hàng mới tức là trước kia không có, giờ mới có, hoặc là đối tác mới gửi tới.
“Gần đây giám đốc vừa ký một vụ với Hồng Tinh.” Người quản lý hiểu ý dẫn hắn đến trước rương đá năng lượng Hồng Tinh, mở ra cho Cố tam gia kiểm tra, còn gọi thuộc hạ đem giấy chứng nhận sản xuất tới.
Hồng Tinh là nguồn năng lượng mới phát hiện, có thể thay thế tốt hơn đá năng lượng Lục Tinh, vừa giúp phục hồi tinh thần và thể lực, vừa dùng làm động lực năng lượng, hầu như không ô nhiễm.
Mỗi viên trong rương đều to cỡ bóng bàn, đỏ tươi như máu, lấp lánh như đá quý, nhìn có cảm giác thần bí cấm kỵ.
“Màu sắc không tồi, ít tạp chất, có thể trực tiếp hấp thu hồi phục lực lượng.” Tần Châu ngồi xổm nhặt một viên xem xét, rồi tiện tay đưa một viên cho Cố tam gia.
Cố Kinh cúi mắt nhìn viên đá trong tay, vẻ ngoài không thể nhìn ra có vấn đề gì, dù là kiểm tra thủ công cũng khó phát hiện.
Đá năng lượng giả có thể khiến người hưng phấn, tăng sức chiến đấu, bề ngoài y như đá thật, chỉ khi hấp thu mới kích phát thành phần bên trong, giống như xưa kia con người không biết có tế bào, nơtron, điện tử v.v…, tới giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể dùng động vật thí nghiệm để kiểm định an toàn, mà kiểm định mất nhiều thời gian, không phù hợp để giao dịch.
Dùng quá liều đá giả sẽ gây cuồng loạn tinh thần, rối loạn thần trí, tự bạo v.v… Cách phán định hàng thật hiện tại là dựa vào loại đá cộng sinh trong mỏ, nên mới cần giấy chứng nhận, trên giấy có gắn tinh phiến ghi hình và người phụ trách ký đảm bảo.
“Vẫn nên xem giấy chứng nhận đi.” Tần Châu biết dù mình có nhìn kỹ cũng không thể phân biệt thật giả, mấy viên đá giả còn cực kỳ giống đá thật.
Lúc này giám đốc vội vã chạy tới, trên mặt mang ba phần cười: “Tam gia, không ngờ hôm nay ngài đến, xin lỗi ta tới chậm.” Hắn nhìn hàng hóa: “Tam gia có ưng món nào sao?”
“Không.” Dù nói vậy Cố Kinh vẫn không buông viên Hồng Tinh trong tay, như đang thưởng thức đầy hứng thú. Tần Châu thấy một viên khó đoán, lại đưa thêm viên nữa, vừa vặn hai viên.
Giám đốc cười cười, tùy ý phân phó: “Sửa lại số lượng Hồng Tinh một chút.” Rồi quay sang Cố tam gia: “Phòng chúng ta vẫn xử lý tốt lắm, vừa rồi còn tìm người hầu hạ Tam gia.”
Hắn như muốn đuổi Cố tam gia đi nhanh.
Cố Kinh gật đầu chiếu lệ, nói: “Tới phòng VIP đi.”
“Vâng, Tam gia, mời.” Giám đốc hơi xoay người, ánh mắt trầm xuống.
Cố Kinh mặt không đổi bước qua giám đốc đi trước, phòng đấu giá này còn có mười mấy tầng kiến trúc hình tròn phía sau, hắn ở tầng đỉnh. Hắn bước lên hành lang VIP.
Tới trước cửa phòng VIP, giám đốc vội chạy lên mở cửa, thái độ kính cẩn.
Cố Kinh bất chợt hỏi: “Phó giám đốc đâu?” Bình thường giám đốc và phó giám đốc đều tranh nhau thể hiện trước mặt hắn.
Giám đốc khựng lại, nhanh chóng đáp: “Phó giám đốc để mắt một Omega, nhưng bị Triệu gia giành mất, giờ đang đau đầu.”
Cố Kinh nghe vậy không tỏ thái độ, vừa vào phòng đã ngửi thấy một tia tin tức tố Omega, mùi hoa lan trắng, tươi mát dễ chịu.
Bên bàn trà có một người đang vụng về pha trà nghệ thuật, người này chắc là người giám đốc mới mời tới.
Cố Kinh liếc mắt nhìn thanh niên, tóc đen, đuôi tóc hơi xoăn tự nhiên, mềm mại xõa xuống khiến người ta muốn vươn tay vuốt một cái. Omega cảm nhận được ánh mắt hắn thì quay lại, lộ ra đôi mắt hơi mờ mịt.
Cố Kinh hơi nheo mắt, đôi mắt đối phương thoạt nhìn là màu hồng nhạt, thực ra là màu trà nhạt pha chút hồng, loại mắt này chỉ có ở hỗn huyết đặc biệt hoặc gien đột biến, gien bệnh mới có.
Bất kể hắn là ai, giám đốc tìm được từ đâu, nhưng đúng là giống con thỏ trắng nhỏ, mặt mày thanh tú, da trắng nõn, tiếc là diện mạo quá đẹp, hơi có cảm giác áp bức.
May mà ánh mắt vô tội.
“Tam gia, đây là Kiều Tâm, hôm nay nhận lời mời tới, tôi thấy cậu ta rất ổn.” Giám đốc vội giới thiệu, rồi thúc giục Kiều Tâm: “Mau chào Tam gia đi.”
Người trên đường đều biết Cố tam gia thích nuôi mấy thú cưng giống thỏ trắng nhỏ, lại phải xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt, đa tài đa nghệ, biết hát biết nhảy, còn có thể điều hòa tâm trạng.
Kiều Tâm buông ấm trà đứng lên, trong mắt mang theo nụ cười, hai tay chắp trước người, ngoan ngoãn nói: “Tam gia khỏe, rất vui được gặp ngài.” Giọng nói có chút ngân vang đặc trưng của người trẻ tuổi, rất dễ nghe.
Cố Kinh nhìn thấy thân cao hắn thì khóe mắt khẽ giật, lúc ngồi không cảm thấy, đứng lên thì gần như cao bằng hắn, hứng thú liền giảm ba phần.
Bất ngờ Cố Kinh nhấc mí mắt ra lệnh: “Quay một vòng xem.”
“Dạ.” Kiều Tâm ngoan ngoãn đi một vòng, trông rất ngoan ngoãn.
Nhưng mà……
Cố Kinh vừa thấy bóng lưng liền nhớ lại, người này chính là thanh niên vừa nãy ở ngoài đấu giá hội cùng một Beta khác chửi bới hắn “khó hầu hạ, hung tàn đến cực điểm, khắp nơi đều chơi lớn, tim đen”.
Cũng thú vị đấy.
Khóe môi Cố Kinh hiện lên nụ cười như có như không: “Kiều Tâm? Tên hay đấy.”
“Cảm ơn Tam gia khen, tôi cũng thấy tên mình rất hay.” Kiều Tâm cúi đầu hành lễ, nụ cười ấm áp đến mức lu mờ cả ánh nắng bên ngoài.
Mọi người: “……” Người trẻ tuổi không hiểu khiêm tốn là gì.
Cố Kinh đi qua ngồi xuống, lại ngẩng đầu ra hiệu: “Pha trà tiếp đi.”
“Vâng Tam gia.” Kiều Tâm ngồi đoan chính, cực kỳ chuyên chú pha trà, tuy động tác chưa thuần thục nhưng cũng không mắc lỗi.
Cố Kinh quét mắt từ mặt xuống tay hắn, mười ngón thon dài, da dẻ mịn màng, chỗ hổ khẩu không có chai, nhưng da ngón tay lại hơi thô, có thể là do làm công việc nặng.
Giám đốc cũng ngồi xuống theo, ánh mắt dán vào mũi, mũi hướng vào tim, Tần Châu và đám người cũng tìm chỗ ngồi của mình.
Cố Kinh lơ đãng hỏi Kiều Tâm: “Sao lại muốn tới đây nhận lời mời?”
Kiều Tâm hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt cười như gió xuân ba tháng, thật thà nói: “Vì tiền nhiều, anh tôi cần chữa bệnh, dược liệu rất đắt.” Giọng nhỏ dần, trông tội nghiệp.
Cố Kinh không tránh né ánh mắt hắn, nghĩ bụng: Đôi mắt thỏ trắng thật sự đẹp, hiếm thấy, nhưng người này trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.
Quan trọng là biểu cảm hoàn toàn không có sơ hở, nếu không phải lúc đó hắn nghe chính tai Kiều Tâm chửi mình sau lưng, suýt nữa bị hắn lừa gạt.
“Anh cậu bệnh gì?” Cố Kinh dường như thật sự muốn tán gẫu việc nhà với Kiều Tâm, sau đó biết luôn cả quê quán cậu ta ở đâu, là tinh biên cảnh, lại còn là dân nghèo.
Kiều Tâm cũng rất biết lấy lòng, biết Cố tam gia thích nghe gì thì nói nấy, kiểu gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ.
“Trên bảng xếp hạng bắn súng của Tinh Võng tôi đứng nhất đấy, rảnh so với Tam gia một trận nha.”
“……” Giám đốc nghe xong mãi không chen được lời, còn thấy Kiều Tâm khoác lác lên tận trời, lại dám đường đường chính chính đòi so với Tam gia.
Nhưng ngồi lâu như vậy,
hắn lờ mờ cảm thấy có điềm xấu, Cố tam gia nhìn như rất hứng thú với Kiều Tâm, còn luôn nói chuyện kéo dài thời gian.
Hơn nữa ở đây không thể liên hệ với bên ngoài, Tần Châu vào liền bật thiết bị che chắn.
Kiều Tâm cũng vậy, có lẽ muốn ôm đùi quá nên phát cuồng, quên sạch chỉ thị của hắn, chỉ lo lấy lòng Cố tam gia.