Trương Nhạn Thanh có thể hiểu được cảm xúc của Trương Hạc Linh. Cô nhóc này từ lúc bước chân vào nhà họ Trương đã luôn cố gắng tiếp cận, muốn làm thân với cô. Có lẽ con gái nhỏ tuổi thường sẽ bị thu hút bởi các chị lớn hơn.

Chỉ là, trước đây Trương Nhạn Thanh hoàn toàn không để ý tới con bé.

Nhưng cảm xúc của Trương Hoàn thì cô không tài nào hiểu nổi.

Lúc nãy cô vừa chặn họng được Lương Oánh Oánh, ông ta chẳng những không lên tiếng bênh vực cô vợ nhỏ, mà thậm chí còn... có vẻ hơi vui? Gì thế này?

Trước kia mỗi lần cô có xích mích với Lương Oánh Oánh, Trương Hoàn đều mang dáng vẻ bất đắc dĩ lại bực bội, mà thường thì ông ta cũng đứng về phía Lương Oánh Oánh.

Dì La từng nói với cô:
“Con đừng có lúc nào cũng nóng nảy như vậy, động một tí là cáu. Trước đây ba con còn thấy áy náy với con, nhưng con cứ làm loạn lên, lại còn suốt ngày nổi nóng với ổng, quát tháo om sòm, con xem giờ ổng đứng hẳn về phía người đàn bà kia rồi đấy.”

Nhưng khi đó Trương Nhạn Thanh chẳng buồn nghe, còn tức giận phản bác:
“Tại sao con không được nổi giận với ông ta chứ? Là ông ta có lỗi với mẹ con mà!” - Dì La chỉ biết thở dài.

Tạm bỏ qua tâm trạng khó hiểu của Trương Hoàn, ánh mắt Trương Nhạn Thanh dời sang Lương Oánh Oánh.

Hôm nay cả nhà năm người cùng ra ngoài, không gọi tài xế, Trương Hoàn tự lái xe. Lương Oánh Oánh ngồi ghế phụ, Trương Nhạn Thanh ngồi sau ghế lái, đứa nhóc Trương Thạc Thành ngồi sau ghế phụ, còn bé con Trương Hạc Linh thì bị kẹp ở giữa.

Từ chỗ của Trương Nhạn Thanh, vừa hay có thể thấy rõ một bên mặt của Lương Oánh Oánh.

Thực ra cô có hơi khó tin—Lương Oánh Oánh vẫn còn trẻ như vậy.

Trong ấn tượng của cô, từ lần đầu Lương Oánh Oánh xuất hiện trước mặt mình, người đàn bà đó đã như một “yêu tinh già”, là cái bóng đè nặng suốt đời cô, là ngọn núi nghiền nát tuổi trẻ của cô.

Nhưng thật ra, năm Lương Oánh Oánh sinh Trương Hạc Linh cho Trương Hoàn, cô ta mới hai mươi tuổi. Tính ra năm nay cũng chỉ mới hai mươi chín. Cô ta chưa tới ba mươi.

Trương Nhạn Thanh chết năm hai mươi mốt tuổi. Với cô—người vừa sống lại—thì Lương Oánh Oánh chưa đến ba mươi, chẳng khác nào một người đồng trang lứa.

Cô nhìn người phụ nữ từng khiến mình đau đớn và căm hận, bây giờ lại thấy như một ngọn núi đã sụt xuống, không còn to lớn như trước.

Không khí trong xe rất yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng Trương Hạc Linh:
“Em còn mang theo cái này à?” Giọng nói đầy ghét bỏ.

Trương Thạc Thành lập tức bật lại:
“Tôi cứ mang đấy! Liên quan gì chị!”

“Chị là chị em! Chị có quyền quản!” - Trương Hạc Linh nói

“Chị thì sao? Cút đi! Chị chẳng quản được tôi đâu!”

Trương Thạc Thành được Lương Oánh Oánh nuông chiều như bảo bối, bị chiều đến mức vừa ngông cuồng vừa vô lễ. Nó càng nói càng to tiếng. Trong không gian khép kín của chiếc xe, giọng nói the thé ấy khiến người ta nhức hết cả đầu.

Trương Hoàn cũng thấy phiền, định mở miệng bảo nó yên lặng thì phía sau bỗng vang lên giọng nói lạnh băng của Trương Nhạn Thanh:
“Im đi.”

Bình thường gặp cảnh này, Trương Nhạn Thanh luôn là người hét lên trước, cũng là một nhân tố khiến người khác đau đầu không kém. Nhưng hôm nay, cô con gái lớn lại có vẻ khác lạ.

Trương Hoàn không kìm được, liếc nhìn gương chiếu hậu, vừa hay bắt gặp ánh mắt đen sẫm lạnh lẽo của Trương Nhạn Thanh.

Ông ta bất giác rùng mình, vội quay đầu lại, tập trung lái xe.

Trước kia, Trương Nhạn Thanh thường quát mắng Trương Thạc Thành, nhưng thằng bé chưa từng sợ cô.

Lương Oánh Oánh luôn tiêm vào đầu hai đứa trẻ suy nghĩ rằng “chỉ ba mẹ và chúng ta mới là một nhà”. Trương Hạc Linh không bị ảnh hưởng mấy, nhưng Trương Thạc Thành thì nuốt trọn. Trong đầu thằng bé, cô chị khó ưa kia sao lại tồn tại? Cô ta suốt ngày cãi nhau với mẹ mình, giá như trong nhà không có cô ta thì tốt biết bao!

Lương Oánh Oánh còn dạy nó rằng: đừng sợ Trương Nhạn Thanh. Dù cô ta có hét lên, cũng chưa bao giờ đánh nó. Trẻ con vốn chỉ biết nịnh trên bắt nạt dưới, đâm ra càng láo hơn.

Nhưng hôm nay, cô chị này không thét, không làm loạn, chỉ liếc mắt lạnh như băng và buông một tiếng “im đi”, tự nhiên lại khiến thằng bé cảm thấy sợ. Nó cảm thấy, cô chị hôm nay... có gì đó rất khác.

Trẻ con tuy ngây thơ, nhưng cũng rất nhạy cảm, có sự tàn nhẫn và lạnh lùng ngây ngô của riêng chúng, đồng thời cũng có bản năng cảm nhận được nguy hiểm.

Lúc này đây, Trương Thạc Thành cảm nhận được sự nguy hiểm.

Nó chẳng thể biết được, rằng Trương Nhạn Thanh—dù đã quyết tâm sống tốt ở kiếp này—nhưng dù sao cũng từng chết một lần. Sát khí từ hai đời người tích tụ trong đôi mắt kia, đến Trương Hoàn còn thấy sợ.

Trương Thạc Thành hoảng hốt nhìn về phía trước cầu cứu. Nhưng ba nó chỉ vừa liếc gương chiếu hậu nhìn chị nó một cái, rồi không nói gì nữa. Mẹ nó quay đầu nhìn thoáng qua, vậy mà chỉ trách Trương Hạc Linh một câu:
“Đừng có cãi nhau với em mãi thế,” rồi cũng quay đầu đi.

Lương Oánh Oánh dẫu gì cũng là người lớn, dù có nuông chiều Trương Thạc Thành đến mấy thì trong không gian chật hẹp như xe hơi, cũng chịu không nổi âm lượng chói tai của trẻ con.

Trương Nhạn Thanh đâu có đánh nó, cũng chẳng chửi. Cô chỉ nói “im đi”. Nhưng hiệu quả lại rõ rệt. Lương Oánh Oánh không bênh con trai.

Trẻ con mà không có người lớn chống lưng thì đành chịu thua.

Trương Thạc Thành lập tức im re.

Nhưng Trương Hạc Linh thì lại buồn bã. Rõ ràng không phải lỗi của con bé, nhưng như mọi lần, người bị mẹ mắng lại vẫn là nó.

Cô bé cúi đầu, tủi thân đến suýt rơi nước mắt.

Nó hít mũi, ngẩng đầu, nhìn sang Trương Nhạn Thanh.

Nó đang tìm kiếm gì đó ở chị? Một sự an ủi chăng?

Trương Nhạn Thanh cứng nhắc quay đầu sang một bên, giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.

Trương Hạc Linh buồn bã, lặng lẽ nhét hai tay xuống dưới đùi, cúi đầu nhìn đầu gối mình.

Trong tâm lý học, những đứa trẻ thường giấu tay là những đứa thiếu cảm giác an toàn.

Không gian trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh như người lớn mong muốn. Trương Hoàn thấy thoải mái hẳn, Lương Oánh Oánh cũng nhẹ người đi nhiều.

Một lúc sau, Trương Nhạn Thanh mới quay đầu lại, liếc nhìn thứ trên tay Trương Thạc Thành—một khẩu súng nước đồ chơi nhỏ, hình dáng giống hệt súng thật.

Tốt lắm. Để chắc chắn nó mang theo, cô còn cố tình nói mấy câu kiểu “cẩn thận để ba mày đánh cho”, không ngờ thằng nhóc lại thật sự mang theo như kiếp trước.

Cả nhà xuất phát cũng đúng lúc, tình hình giao thông thuận lợi nên đến nơi không muộn, không đến nỗi thất lễ.

Các bác trai bác gái bên nhà cô họ đang đứng ở cửa hội trường đón khách. Trương Hoàn dẫn Trương Nhạn Thanh cùng vợ con đi tới, trước tiên chào hỏi vài anh chị em họ, ai nấy đều niềm nở, thân thiết.

Lương Oánh Oánh xuất thân là vợ bé, nhờ có con trai mới ngồi được vào vị trí chính thất, rất thích theo Trương Hoàn tham dự những dịp trang trọng thế này, để thể hiện mình là “bà Trương” chính thức.

Trương Nhạn Thanh và Trương Hạc Linh gặp ai cũng lễ phép chào hỏi, mấy bậc trưởng bối đều vui vẻ đáp lại, không tiếc lời khen hai đứa lớn nhanh, càng lúc càng xinh đẹp.

Chỉ có Trương Thạc Thành là không chịu yên, cứ muốn chạy tọt vào trong. Lương Oánh Oánh kéo chặt tay con không buông, nó giãy bên này, vặn bên kia, cuối cùng bị Trương Hoàn nghiêm mặt quát:
Thạc Thạc, chào người lớn!

Trương Thạc Thành mới uể oải miễn cưỡng gọi một tiếng.

Các bác chỉ cười ha ha:
“Đúng là nghịch ngợm, hiếu động quá!”

Trương Hoàn cười gượng.

Chuyện nuôi con đúng là vất vả, làm ba mẹ phải đủ kiên nhẫn mới được. Trước đây lúc chăm Trương Nhạn Thanh, anh ta cũng coi như khá kiên nhẫn, thật ra phần lớn là mẹ con bé dạy dỗ. Sau này vợ cả lâm bệnh lâu dài, con gái lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, hầu như không cần anh bận tâm.

Lúc có Trương Thạc Thành, ông ta đã gần bốn mươi, sức lực, tâm trạng không còn như trước. Huống hồ không chỉ có một đứa con, mà là ba đứa.

Ngay từ đầu, Trương Nhạn Thanh đã phản kháng dữ dội chuyện có mẹ kế và các em cùng ba khác mẹ. Trong nhà ngày nào cũng rối như canh hẹ, Trương Hoàn chẳng còn hơi sức đâu mà riêng rẽ dạy dỗ đứa út. Đã vậy còn là con cầu con khấn tuổi trung niên, khó tránh khỏi nuông chiều, chiều riết thành hư, mới ra cái dạng “trẻ trâu” như bây giờ.

“Vào đi thôi, đại bá mẫu tới từ sớm rồi, đang trò chuyện với mẹ em ấy.”
Một bác họ lớn tuổi của Trương Nhạn Thanh nói vậy.

Trương Hoàn liền dẫn cả nhà vào tìm mẹ mình.

Lương Oánh Oánh biết rõ trong nhà ai có tiếng nói nặng nhất, liền kéo Trương Thạc Thành ra một góc, ghé tai cảnh cáo:
“Vào gặp bà nội phải ngoan ngoãn nghe lời, mà dám làm càn thì mẹ sẽ khóa máy chơi game lại, cấm chơi một tuần!”

Đánh mắng thì đứa con trai lì lợm này chẳng sợ, nhưng cấm chơi game thì lại không được. Trương Thạc Thành lầm bầm mấy tiếng, tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý.

Cả nhà chỉnh tề tươm tất, bước đến trước mặt hai bà lão ăn mặc lộng lẫy, sang trọng, giàu có.

“Cô à, chúc cô sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông Hải!”
Trương Hoàn cười tươi rói, còn chắp tay hành lễ.

Cô họ dù không ưa chị dâu, nhưng lại quý cháu trai, liền nói:
“Cái miệng của Trương Hoàn đúng là ngọt!”
Rồi lại trách yêu:
“Sao đến giờ mới tới?”

Tuy không phải trễ, nhưng với quan hệ máu mủ thân thiết như vậy thì nên đến sớm hơn. Trương Hoàn là cháu ruột, giờ này mới tới thì đúng là hơi thiếu nhiệt tình, thiếu tôn trọng.

Gương mặt mẹ anh hơi mất vui.

Trương Hoàn vẫn giữ nụ cười:
“Đâu dám sơ sài đến thẳng, cả nhà phải sửa soạn đàng hoàng mới dám ra mắt chứ ạ. Cô xem có hài lòng không?”

Vừa nói, vừa đẩy Trương Nhạn Thanh và Trương Hạc Linh lên trước. Tuy trong lòng thấy con trai mới là bảo bối, nhưng con trai nghịch ngợm không đáng tin, muốn làm người lớn vui lòng, vẫn phải nhờ hai cô con gái xinh đẹp.

Một đứa là thiếu nữ tuổi trăng tròn, một đứa là bé gái đáng yêu, ai mà không thích cho được.

Cô họ liền nắm lấy tay mỗi đứa, khen lia lịa:
“Lại lớn rồi, Nhạn Nhạn của chúng ta thật xinh đẹp, Hạc Hạc cũng dễ thương quá!”

Yêu thích ra mặt.

Trương Nhạn Thanh ngọt ngào cười nói:
“Bà cô là người đẹp nhất hôm nay đó ạ!”

Bà cô họ đã ngoài bảy mươi, tóc tai chải chuốt gọn gàng, đeo khuyên tai hồng ngọc đắt tiền, người cũng đầy trang sức đỏ rực đồng bộ. Tuy da tay nhăn nheo vì tuổi tác, nhưng móng tay vẫn được cắt tỉa kỹ càng, sơn màu đỏ giống màu son môi, rất hợp với bộ trang sức.

Bà cụ xuất thân cao quý, cả đời sống trong giàu sang. Yêu cái đẹp cả đời, già rồi vẫn không thay đổi. Nghe lời cháu gái nói vậy, bà cười rạng rỡ như hoa nở.

Trương Hạc Linh cũng lễ phép nói:
“Chúc bà cô sinh nhật vui vẻ ạ!”

Con bé phải đợi đến khai giảng mới lên lớp bốn, tuổi còn nhỏ chưa biết nói chuyện sao cho đúng lòng người lớn như chị, nhưng dễ thương, giọng ngọt, dáng xinh. Bà cô họ cưng đến mức véo má nó, dặn:
“Ở bên kia có khu dành cho trẻ em, lát nữa con qua đó chơi nhé.”

Hai cô cháu gái xinh đẹp đã vớt vát lại thể diện, nét mặt bà nội Trương Nhạn Thanh cũng dịu xuống.

Trương Nhạn Thanh là người đầu tiên gọi “bà nội”, Trương Hạc Linh cũng làm theo, bà nội hiền hậu gật đầu đáp lại.

Lương Oánh Oánh vẫn luôn không dám mở miệng, cuối cùng mới tìm được cơ hội, vội vàng đẩy Trương Thạc Thành ra trước mặt hai bà lão:
“Thạc Thạc, chào bà nội với bà cô đi con!”
Còn thừa dịp véo thằng bé một cái.

Trương Thạc Thành đau quá, sắc mặt khó coi, miễn cưỡng gọi “bà nội, bà cô ạ”. Ai nhìn vào cũng biết là do mẹ thúc ép.

Bà cô họ chỉ hơi nhếch môi:
“Được rồi, đi chơi với các chị con đi.”

Vừa nghe thấy có “khu trẻ em”, Trương Thạc Thành đã xốn xang, giờ được cho phép, lập tức giật tay mẹ thoát thân, lao vút sang bên kia.

Lương Oánh Oánh giận đến nghiến răng, nhưng trước mặt hai bà lão cũng không dám để lộ, chỉ biết gượng cười.

Hai bà lão quyền thế giàu có coi như không thấy cô ta, cứ trò chuyện với nhau như thường. Lương Oánh Oánh muốn xen vào mà không có cửa. Trương Hoàn thấy vậy cũng chỉ biết cười trừ.

Trương Hạc Linh tuy chưa hiểu hết, nhưng lờ mờ cảm thấy không khí không ổn, trong lòng đoán chắc là có vấn đề, có lẽ giống nguyên nhân khiến chị gái không thích mẹ con cô bé.

Trương Nhạn Thanh nhếch môi, nở nụ cười lạnh lùng.

Trước lúc chết, cô đã hơn hai ba năm không gặp lại hai bà lão này rồi.

Không phải vì chuyện gì lớn, chỉ vì cái dáng vẻ nổi loạn của cô lúc đó, khiến người lớn không ưa. Nhất là bà nội, chê cô mất mặt, còn nói thẳng với Trương Hoàn rằng sau này mấy dịp tụ họp gia đình, đừng cho Trương Nhạn Thanh xuất hiện nữa.

Hồi ấy cô đang nổi loạn, cũng chẳng muốn thấy mặt họ hàng, nên cũng vui vẻ tránh xa nhau.

Nhưng hôm nay, cô lại thay đổi hẳn thái độ, chủ động thân thiết với hai bà cụ, lý do rất đơn giản—bà nội và bà cô họ, hai người phụ nữ sống trong giàu sang cả đời này, vốn chẳng hề coi trọng một người vợ bé như Lương Oánh Oánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play