Người đàn ông đưa tay ra dưới vòi nước, dòng nước sạch chảy ào ào.

Đôi bàn tay ấy ngón dài, khớp rõ ràng, xương cổ tay nhô cao trông tinh tế đến kỳ lạ.

Rửa sạch xà phòng, anh ta rút một tờ giấy lau tay, rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Âm nhạc lập tức ập đến, âm lượng chói tai. Một đôi nam nữ đang say sưa song ca, những người khác thì cười đùa, uống rượu, lắc xúc xắc. Chỉ là hai người đang hát kia chẳng ai có chút năng khiếu gì, vừa hát vừa lệch tông một cách thảm hại.

Người đàn ông trẻ dựa vào khung cửa nhà vệ sinh, cúi đầu châm thuốc. Ngẩng lên, ánh đèn neon trong phòng chiếu lên gương mặt anh, sống mũi thẳng ném cái bóng dài lên má. Áo sơ mi trắng bên trong bộ vest đen không cài cà vạt, ngược lại còn buông lỏng hai chiếc cúc, để lộ cần cổ thon dài và yết hầu gợi cảm.

“Nhạc Tùng!” Có người thấy anh ra liền vẫy tay gọi, “Lại đây, tiếp tục uống!”

Nhạc Tùng kẹp điếu thuốc đi tới, lại uống thêm mấy ly. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn 0h rồi, bèn ngăn tay người đang định rót tiếp: “Ba tiếng nữa tôi còn có cuộc họp, phải đi trước.”

Bạn bè không hài lòng: “Bây giờ mới nửa đêm mà.”

Nhạc Tùng nhếch cằm: “Họp với bên Mỹ, bên đó đang là buổi chiều.”

“Đệch, chán chết!” Người kia cười mắng, “Đúng là đồ cuồng công việc.”

Nhạc Tùng chỉ cười, dụi tắt điếu thuốc, chào mọi người một tiếng: “Tôi đi trước.”

Anh rời khỏi phòng, đóng cửa cách âm lại, tiếng ồn tức thì bị chặn đứng, tai cũng thoải mái hơn hẳn.

Kim Đỉnh KTV là tụ điểm giải trí nổi tiếng ở thành phố K, anh và bạn bè hay lui tới. Nhân viên phục vụ trong hành lang nhận ra anh, mỉm cười chuyên nghiệp, vội vàng né người cúi chào: “Thiếu gia Nhạc.”

Nhạc Tùng gật đầu qua loa, một tay đút túi quần, tay còn lại lấy điện thoại định gọi cho tài xế.

Chưa kịp bấm số, cánh cửa cách âm bên cạnh đột nhiên bật mở, một người lao ra như muốn ngã sấp, túm lấy cánh tay anh!

Nhạc Tùng kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt trang điểm đậm đặc, mái tóc nhuộm màu nổi bật rất “phi chính thống”.

Đôi mắt cô ta rất to. Nếu bỏ lớp mascara và phấn mắt quá dày kia, có lẽ đó là một đôi mắt rất đẹp. Chỉ tiếc lớp trang điểm quá nặng, mí mắt trĩu xuống, mascara vón cục, mắt trông như chiếm cả một phần ba khuôn mặt.

“Đừng để nó chạy ra ngoài!” Có tiếng người hét lên từ trong phòng. Giọng nghe khá hoảng loạn.

Ngay sau đó, có người từ phía sau ôm chặt eo cô gái, kéo mạnh cô lại.

Cánh tay đang túm lấy Nhạc Tùng vốn chẳng có bao nhiêu sức, bị người kéo ngược, bàn tay ấy trượt dọc theo cánh tay anh đến cổ tay, rồi tới bàn tay, cuối cùng đầu ngón tay rời khỏi.

Từ lúc bị kéo đến khi tách hẳn ra, thật ra chỉ là hai ba giây ngắn ngủi. Cô gái bị lôi vào lại trong phòng, cửa cách âm lập tức đóng sầm. Dù trong ấy đang xảy ra chuyện gì, tất cả đều bị chặn lại sau cánh cửa ấy, chẳng liên quan gì tới Nhạc Tùng nữa.

Nhưng Nhạc Tùng tin chắc mình đã nhìn thấy rất rõ — chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đó, đôi môi sẫm màu gần như đen của cô gái kia đã động đậy. Hình dạng miệng kia rõ ràng là: Cứu tôi!

Anh quay đầu định gọi phục vụ, nhưng nhân viên ban nãy đã biến mất ở góc hành lang.

Nhạc Tùng quay lại nhìn cánh cửa, ánh mắt dừng lại một giây, rồi đột ngột đẩy cửa xông vào — dù cô ấy trông chẳng giống một cô gái “tốt lành”, nhưng đã trông thấy người cầu cứu, anh không thể làm ngơ.

Những người trong phòng không ngờ có người xông vào, mấy người còn tỉnh táo thì giật mình đứng dậy, quát: “Mày làm gì đấy? Mày là ai?”

Trên sofa nằm lộn xộn mấy người, mặt mày đờ đẫn, không còn tỉnh táo. Nhạc Tùng chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu ngay tình hình.

Nhưng anh chẳng quan tâm bọn kia, chỉ để ý đến cô gái vừa cầu cứu. Cô bị đặt lên ghế sofa, mềm oặt, sắp không còn tỉnh táo nữa.

Anh bước tới, lật người cô lại, mở mí mắt ra kiểm tra đồng tử, sắc mặt liền trầm xuống.

“Đệch mẹ mày! Nghe không hiểu tiếng người à?!” Một tên thanh niên tóc tai sặc sỡ đầy hình xăm nhào tới định đẩy anh.

Nhạc Tùng lập tức túm lấy cổ tay gã, nhíu mày nói: “Cô ta tình trạng không ổn, phải đưa đi bệnh viện!”

Lại có người khác xông lên, vung nắm đấm: “Cút mẹ mày đi, bệnh viện cái gì?!”

Lúc này, một nhân viên phục vụ vừa bưng rượu từ phòng 630 đi ra, ngang qua phòng 628 thì bị cửa đột ngột bật mở đập suýt trúng, sợ quá nép sát vào tường.

Một thanh niên tóc vàng bị quăng ra từ trong, ngã nhào xuống sàn r*n rỉ, không bò dậy nổi. Rõ ràng là bị đánh bay ra.

Ngay sau đó, một tên khác xăm trổ cũng bị ném ra, lăn hai vòng dưới sàn rồi đập vào tường mới dừng lại.

Đánh nhau à?

Phục vụ còn đang định gọi bảo vệ, thì một người nữa bước ra. Thanh niên đó miệng rướm máu, vest và sơ mi đều xộc xệch. Trong lòng anh ta là một cô gái đang lả đi, gần như bất tỉnh.

Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy, lập tức giật mình: “Thiếu gia Nhạc?!”

“Gọi cảnh sát, có người sử dụng ma túy.” Nhạc Tùng lạnh giọng, “Và gọi xe cấp cứu, cô gái này nguy rồi!”

Trên xe cứu thương, ánh đèn mờ nhạt. Cô gái mở mắt ra, đôi mắt lẽ ra rất đẹp nhưng bị tô vẽ quá tay giờ tràn đầy hoảng loạn và hối hận.

Cô vẫn nắm chặt tay Nhạc Tùng, lực không lớn nhưng anh cũng không đành lòng gạt ra.

Nhìn kỹ mới thấy, dưới lớp trang điểm dày cộm đó là một gương mặt rất trẻ. Ngũ quan cô ấy rất đẹp, nếu tẩy sạch lớp phấn son kia, chắc chắn là một cô gái xinh xắn.

Nhạc Tùng có thể khẳng định cô không phải tự nguyện dùng ma túy. Nếu là tự nguyện, cô đã không chạy ra ngoài cầu cứu.

Chỉ tiếc là đã bước sai một bước rồi.

Nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy sợ hãi và hối hận, lòng anh cũng mềm lại. Anh nắm tay cô, dịu dàng an ủi:

“Đừng sợ, sắp đến bệnh viện rồi, sẽ ổn thôi.”

Trong ánh mắt cô dường như hiện lên chút cảm kích, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngất đi…

Nhạc Tùng đã lỡ cuộc họp trực tuyến với khách hàng bên Mỹ vì chuyện này, nhưng cuối cùng lại không thể cứu được cô gái ấy. Anh đã ở bên cô suốt chặng đường cuối cùng của đời người, tận mắt chứng kiến một sinh mệnh tươi đẹp như hoa sớm lụi tàn.

Cảnh sát đến, lấy lời khai và xác nhận danh tính cô.

— Trương Nhạn Thanh, nữ, 21 tuổi, chưa lập gia đình.

Tuổi còn quá trẻ, một bước sai lầm, hủy cả cuộc đời.

“Cô ấy chắc là lần đầu.” Một cảnh sát nói, “Thể chất mẫn cảm với chất đó, đáng tiếc thật, mới hai mươi mốt. Nhà hình như cũng có điều kiện.”

Nhạc Tùng nói: “Cô ấy không tự nguyện dùng.”

“Còn đang điều tra. Mấy người đó đã bị đưa về đồn, vẫn chưa có kết luận. Sao, anh có bằng chứng à?”

“Không.” Nhạc Tùng lắc đầu. “Chỉ là linh cảm.”

Anh đến gặp cô lần cuối.

Y tá đã lau sạch lớp trang điểm. Đúng như anh đoán, Trương Nhạn Thanh là một cô gái rất xinh đẹp. Còn trẻ như thế, chẳng hiểu sao lại dính vào đám người kia, đánh mất mạng sống của mình một cách vô nghĩa.

Nhạc Tùng cảm thấy tiếc nuối thay cho cô.

Anh cúi người, nhẹ nhàng vuốt trán cô, khẽ thì thầm: “Hy vọng kiếp sau, cô đi đúng đường.”

Thường xuyên đi bên bờ sông, sao tránh khỏi ướt chân. Trương Nhạn Thanh nổi loạn cả một đời, cuối cùng vẫn gặp họa.

Cô luôn nghĩ mình có thể kiểm soát mọi chuyện. Mấy kẻ bạn bè rác rưởi kia âm thầm muốn kéo cô sa ngã, hút thuốc, uống rượu, ăn chơi... cô cũng từng thử qua. Nhưng đến lúc họ dụ cô dùng ma túy, cô đã định quay đầu, giữ lại giới hạn cuối cùng.

Chỉ là, cô đánh giá thấp lòng dạ độc ác của họ. Bọn họ lén bỏ thuốc vào đồ uống của cô.

Không ai ngờ được Trương Nhạn Thanh lại là người có thể chất mẫn cảm với chất đó. Một ly nước có “hàng” đã lấy mạng cô.

Trong khoảnh khắc cuối đời, điều cô nhớ là gương mặt người đàn ông ấy. Đôi mắt sâu đen, sống mũi cao thẳng. Máu vương trên áo sơ mi trắng càng làm nổi bật nét quyến rũ đến kỳ lạ nơi đường nét cằm của anh.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất chính là sự dịu dàng của người đó. Khi cô sợ hãi và yếu ớt nhất, anh vẫn luôn nắm tay cô, không ngừng an ủi.

Thế nhưng, cô vẫn rơi vào bóng tối. Bóng tối lạnh lẽo như có một xoáy nước kinh khủng, càng lúc càng sâu.

Rất nhiều hình ảnh lướt qua mắt cô—

Cô thấy mình đã chết, chết một cách chẳng vẻ vang gì. Không có mấy ai đau lòng vì cô.

Ba ruột chỉ thở dài, rơi hai giọt nước mắt, rồi dặn thư ký: “Lo cho con bé một đám tang tử tế.”

“Tử tế” nghĩa là bỏ ra nhiều tiền hơn. Từ đầu đến cuối, người làm ba ấy cũng chỉ cho cô được mỗi tiền.

Mẹ kế trẻ tuổi thì trước mặt người khác giả vờ đau lòng vài câu, sau lưng lại cười mỉm. Không còn đứa con gái vợ trước tranh giành tài sản và đấu khẩu với bà ta, bà ta tất nhiên vui vẻ.

Cậu em trai cùng ba khác mẹ, được nuông chiều đến hư hỏng, nghe tin chị chết chỉ “hừ” một tiếng.

Điều khiến Trương Nhạn Thanh bất ngờ nhất là, trong tang lễ, lại có một người thật sự khóc vì cô.

Chính là đứa em gái cùng ba khác mẹ do mẹ kế sinh ra. Cô bé đó từ nhỏ đã rất muốn làm thân với cô, mong được làm chị em. Nhưng Trương Nhạn Thanh luôn ghét bỏ, chưa từng để ý.

Không ngờ, người đau lòng nhất trong cả gia đình lại là cô bé đó.

Trương Nhạn Thanh cảm thấy đời mình thật không đáng. Vì ghét mẹ kế mà cô nổi loạn, hút thuốc, uống rượu, không chịu học hành, lăn lộn với đám bạn xấu rồi bị hại đến chết. Kết quả, đúng là khiến người thân đau lòng, kẻ thù hả hê.

Cô hối hận vô cùng. Nếu được làm lại một lần nữa, cô nhất định sẽ sống khác.

Sao có thể vì ghét người khác mà hủy hoại chính cuộc đời mình!

Ngay lúc cô nghĩ đến điều đó, chìm trong đau đớn và hối hận, một giọng nói vang lên — mơ hồ, xa xăm, tựa như xuyên qua không gian:

“Hy vọng kiếp sau, cô đi đúng đường.”

Ánh sáng đột nhiên phá tan bóng tối!

Trương Nhạn Thanh mở mắt giữa ánh sáng rực rỡ, quay về sáu năm trước.

Lúc này, cô mới chỉ mười lăm tuổi, vừa chớm nổi loạn. Một chân vừa nhấc lên, định bước lên con đường sai trái của đời mình.

Xì — Không đời nào!

Đời này, đừng ai hòng hủy hoại cuộc đời của cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play