"Quá đáng thật." Hứa Thuật lật ngược đồng hồ báo thức lên, tắt chế độ hẹn giờ.

Không lạ gì khi hai người kia dám chắc tối nay Kỷ Xuyên sẽ là kẻ chết đầu tiên, thì ra là chơi chiêu này.

Vì lúc trước Kỷ Xuyên đánh ông chủ một trận, nên hiện giờ nhìn vào, hắn chính là người có khả năng gặp nguy hiểm nhất. Mà hai tên kia vì muốn an toàn, lại còn lén đặt báo thức trong phòng hắn.

Mọi người đang dồn toàn bộ sự chú ý vào việc tìm cấm kỵ, khó ai để ý đến cây kim chỉ báo thức nhỏ xíu trên đồng hồ. Nếu Kỷ Xuyên không phát hiện, đến đúng mười hai giờ đêm khi quỷ xuất hiện, đồng hồ sẽ reo đúng lúc.

Ai biết được, liệu con quỷ kia có bị tiếng chuông dụ tới rồi ra tay với hắn không?

Đúng là kiểu “đồng bạn chết cũng không chết ta”.

Hứa Thuật vừa định đặt đồng hồ lại, Kỷ Xuyên đã cầm lấy, bấm lại nút hẹn giờ, rồi xoay người rời đi.

Hứa Thuật đi tới cửa, thấy hắn bước vào phòng của Lương Lương, một lát sau lại đi ra, đặt chiếc đồng hồ lên tủ đầu giường.

… Hắn đổi đồng hồ giữa hai phòng.

Vì để tiện tìm manh mối, cửa các phòng đều không khóa. Phải nói là, làm chuyện mờ ám cũng tiện ra phết.

Hứa Thuật khẽ ho khan hai tiếng, nói: “Vừa rồi tôi nghe Tiêu Mỹ nói một chuyện, chắc là đoán được cấm kỵ trong vòng chơi này là gì rồi. Muốn biết không?”

Ánh mắt Kỷ Xuyên lóe lên, giọng trầm xuống: “Nói.”

Hứa Thuật cười: “Muốn biết à? Vậy thì tốt rồi, chúng ta thương lượng điều kiện chút nhé?”

Trong đôi mắt u tối của Kỷ Xuyên hiện rõ sát ý.

Hứa Thuật vội vàng nói: “Rất đơn giản thôi, chỉ cần anh cam đoan sau này tuyệt đối không giết tôi, tôi sẽ nói cho anh biết. Đừng tưởng tôi không biết, anh chắc đang định tìm ra cấm kỵ xong sẽ không ngần ngại giết tôi đúng không?”

“Ừm.”

Hắn gật đầu rất dứt khoát.

“…Anh đồng ý không?” Hứa Thuật hỏi.

Ánh mắt sắc lạnh của Kỷ Xuyên chăm chú nhìn mặt cậu, rõ ràng cực kỳ không ưa kiểu ra điều kiện này.

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Vòng này sẽ không giết cậu.”

“Tôi nói là sau này, tất cả các vòng chơi về sau!”

“Tham lam.” Kỷ Xuyên vứt lại một câu, quay người bỏ đi.

Hứa Thuật cuống lên, nhiệm vụ tân thủ dễ quá, Kỷ Xuyên kiểu gì cũng sẽ tự mình mò ra thôi, đến lúc đó cậu hết giá trị lợi dụng rồi còn gì!

Có một vòng tính một vòng vậy.

Cậu vội vã chạy tới chắn đường: “Đợi đã, một vòng thì một vòng!”

Kỷ Xuyên dừng lại.

Hứa Thuật nhìn ra cửa phòng còn mở hé, tiến tới khóa trái cửa lại, hạ giọng nói: “Tôi đoán, ai không giữ lời hứa thì sẽ chết. Tuy chỉ là suy đoán, nhưng tôi nghĩ khả năng rất cao.”

Bây giờ, chỉ cần đêm nay Tiêu Mỹ chết là đủ chứng minh.

Nếu đúng như vậy, cô ấy đã kích hoạt cấm kỵ, chết là chắc chắn.

Kỷ Xuyên nghe xong không đáp lời, suy nghĩ một chút, lấy ra một tờ giấy từ túi áo, đưa cho Hứa Thuật.

Đó là một tờ giấy kẻ ngang gấp đôi, trông như xé từ sổ tay.

Hứa Thuật đoán ngay đây là một trang trong quyển nhật ký mà Kỷ Xuyên đã xem trong phòng ông chủ.

Cậu lập tức nhận lấy, mở ra xem, không khỏi kinh ngạc: “Cái này là do ông chủ viết?!”

Cả trang giấy chi chít chữ "tiện nhân", "đồ đê tiện".

Chữ nào chữ nấy đều được viết rất mạnh tay, có chỗ thậm chí còn xé cả giấy, người viết rõ ràng đang cực kỳ phẫn nộ.

Những từ như vậy thường dùng để chửi rủa phụ nữ.

Kết hợp với những manh mối trước đó, có thể dễ dàng suy ra rằng vợ ông chủ đã làm gì đó khiến anh ta cảm thấy bị phản bội.

Có lẽ là phá vỡ lời hứa giữa hai người. Vì thế, trong vòng chơi này, người chơi tuyệt đối không được thất hứa.

Nhưng… vẫn còn điều khó hiểu.

Nếu như vợ ông chủ là người thất hứa và bị giết, vậy cô ta là oan hồn, đáng lý phải nhắm vào những người không giữ lời như mình.

Thế thì sao lại đi giết những người giống mình?

Nếu là người bị phản bội – tức là ông chủ – thì có lý hơn khi ra tay với người chơi.

Hơn nữa, quan hệ giữa hai vợ chồng đã đến mức tan vỡ, sao ông chủ còn phải hợp tác với vợ để bày bẫy giết người?

Vậy nên, hoặc là cấm kỵ không phải như cậu nghĩ, hoặc kẻ giết người chính là ông chủ.

Hứa Thuật thiên về khả năng thứ hai – dù gì cậu cũng đã tám phần chắc chắn với giả thiết cấm kỵ.

Dẫu đêm nay Tiêu Mỹ có chết cũng chưa thể khẳng định một trăm phần trăm là do thất hứa.

Trong trường hợp này, việc cần làm chính là tiếp tục tìm manh mối, biến tám phần chắc thành mười phần.

Nghĩ đến đây, cậu nói với Kỷ Xuyên: “Nói chung, chúng ta cứ tiếp tục tìm manh mối đi, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Kỷ Xuyên gật đầu, dẫn đầu rời khỏi phòng.

Thấy hắn xuống thẳng dưới lầu, Hứa Thuật thầm nghĩ, xem ra hai người đúng là nghĩ giống nhau.

Tầng hai toàn là phòng nghỉ, khách vào ra thường xuyên, cũng được quét dọn đều đặn, khả năng có manh mối không cao.

Vậy nên, điểm mấu chốt nên tập trung vào nơi khách ít lui tới.

Phòng ông chủ đã lục soát kỹ, tiếp theo là bếp và thư phòng.

Giữa hai nơi đó, nơi dễ giấu manh mối hơn là—

Kỷ Xuyên bước vào phòng bếp.

Nhà nghỉ này có căn bếp rất rộng, một bên tường là tủ bếp lớn ghép lại, bên kia có tủ lạnh, lò nướng, lò vi sóng các loại.

Chính giữa là đảo bếp hình oval, bên trong lắp bếp gas. Góc tường có rổ đựng rau củ tươi, toàn bộ phòng bếp sạch sẽ ngăn nắp, không lộn xộn, trông cực kỳ dễ chịu.

Chính vì vậy, mọi thứ trong bếp gần như nhìn thấy hết ngay từ cửa, chẳng có chỗ nào dễ giấu đồ.

Nhưng Hứa Thuật vẫn chọn đến đây trước.

Ngoài việc nghi ngờ nơi này hơn, còn vì Lương Lương và Cao Trọng đang ở thư phòng.

Khi cậu đi ngang qua, thấy Tiêu Mỹ vừa từ phòng ông chủ bước ra, sắc mặt không tốt lắm, chắc là không moi được gì từ anh ta.

Điều đó càng chứng thực suy đoán của Hứa Thuật.

Cậu không nhìn lâu, đi thẳng vào bếp.

Lúc vào, Kỷ Xuyên đang chăm chú nhìn hàng tủ bếp. Hứa Thuật bỗng muốn thử dò hắn, liền lên tiếng: “Trong bếp chẳng có gì, chắc không có manh mối đâu, ra sảnh tìm tiếp đi?”

Kỷ Xuyên liếc cậu một cái, chỉ nói một chữ: “Kê.”

“…Tôi có phải culi đâu.”

Dù nói vậy, nhưng tay cậu đã bắt đầu xắn tay áo.

Đến nước này thì rõ ràng rồi – Kỷ Xuyên nghĩ giống hệt cậu.

Hôm qua ngoài phòng ông chủ, họ đã tìm kỹ mọi chỗ. Hai đội khác cũng đã lục tung lên.

Nếu còn không tìm thấy manh mối, vậy thì chỉ có thể là có phòng bí mật.

Tức là, một căn hầm dưới đất – kiểu kiến trúc phổ biến trong nhà dân.

Không nghĩ đến mật thất vì mọi phòng đều đã kiểm tra kỹ, nếu phòng nào nhỏ hơn đáng kể chắc chắn đã bị phát hiện.

Đây chỉ là suy đoán tương đối hợp lý, còn cụ thể thì vẫn phải tìm tiếp.

Hai người chia nhau, mỗi người bắt đầu từ một đầu.

Nhưng rõ ràng sức Kỷ Xuyên lớn hơn cậu – một tên mọt sách – rất nhiều. Cậu vừa nhấc xong cái đầu tiên thì hắn đã chuyển tới cái thứ ba.

Ngay sau đó, động tác của Kỷ Xuyên khựng lại, hắn nói với Hứa Thuật: “Ra đóng cửa lại.”

Nghe vậy, Hứa Thuật hơi bất ngờ, quay đầu nhìn, liền thấy dưới chiếc tủ thứ ba mà Kỷ Xuyên vừa dời ra có bốn viên gạch màu vàng nhạt, khác với màu nền của sàn nhà.

Gợi ý quá rõ ràng, đúng là nhiệm vụ tân thủ.

Nhưng dù không có gợi ý thì cũng mò ra thôi, chỉ cần chịu khó gõ nền tìm chỗ rỗng.

Trong lúc Hứa Thuật còn đang quan sát, Kỷ Xuyên đã đi đóng cửa lại.

Hắn đúng là nhỏ mọn.

Hứa Thuật âm thầm nhớ điều đó, rồi hỏi: “Gạch này gỡ kiểu gì? Có cần kiếm búa đập thử không?”

Kỷ Xuyên liếc quanh, xoay người ôm lấy chiếc lò vi sóng nhỏ, giơ lên cao ngang đầu rồi “rầm” một tiếng nện xuống.

…Đúng là thô bạo.

Nếu là nền thật thì có lẽ chỉ nứt thôi, nhưng mấy viên gạch này rõ ràng không phải, lập tức vỡ nát, lộ ra các vân gỗ bên dưới.

Trong khi hắn đang gỡ tiếp, bên ngoài vang lên tiếng gào lớn của Lương Lương.

“Các người làm gì trong đó thế? Động tĩnh to vậy? Tìm được manh mối rồi à? Mở cửa mau!”

Tiếp theo là tiếng vặn cửa điên cuồng.

“Không mở tôi phá cửa đó!”

Kỷ Xuyên phủi bụi, mặt lạnh như tiền, rút con dao lọc xương từ giá dao ra, đi về phía cửa.

Hứa Thuật ôm trán: “Dù gì bọn họ cũng sẽ thấy cái hầm này, khóa cửa giờ cũng chẳng để làm gì, chi bằng cho họ vào đi?”

Kỷ Xuyên quay lại nhìn cậu, con dao trong tay lấp lánh: “Muốn chết à.”

Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

Hứa Thuật: “…Không muốn, anh cứ làm gì anh muốn.”

“Xuống dưới đi, tôi chặn họ lại.” Kỷ Xuyên dừng hai giây, lại nói: “Tôi sẽ không giết họ.”

Không hiểu vì sao, hắn bỗng mất hứng giết người khác.

Hiện tại, kẻ duy nhất hắn muốn giết… đang đứng trước mặt hắn một cách rất ngang nhiên.

Hứa Thuật nhìn thấy khóe miệng hắn cong lên, lập tức lạnh sống lưng. Cậu vội nói: “Tôi xuống ngay!”

Nói rồi cậu nhanh chóng gạt mảnh gạch vỡ trên tấm gỗ ra.

Tấm gỗ vuông bị đóng đinh bốn phía, nhưng đã cũ nát, không cần cậy cũng bung ra được.

Cậu cầm chiếc lò vi sóng méo mó lên, đập xuống như Kỷ Xuyên, lập tức vỡ ra một khoảng lớn, cả lò vi sóng cũng rơi xuống.

Đèn trong bếp đủ sáng để soi xuống phía dưới, Hứa Thuật thấy rõ một cầu thang đi xuống.

Nhưng cậu không có đèn, bên dưới tối om, xuống cũng chẳng làm gì được.

Cậu quay lại hỏi: “Anh có điện thoại không?”

Cậu nhớ, tuy điện thoại trong game không dùng liên lạc được, nhưng vẫn mang vào được.

Kỷ Xuyên nhíu mày, sờ túi áo một cái, rồi xoay người mở cửa bếp.

Lương Lương đang định lao vào phá cửa, ai ngờ cửa lại mở ngay, không kịp dừng lại, nguyên người lao tới như bò húc.

Kỷ Xuyên nhẹ nhàng giơ chân ra.

“Bộp!” Một tiếng trầm đục vang lên, Lương Lương ngã sấp mặt, máu mũi chảy ròng ròng.

Ông ta nhổ máu ra, vừa chống tay đứng dậy vừa chửi: “Mấy người mẹ nó có bị…”

Chữ “bệnh” còn chưa kịp nói ra, một con dao đã kề sát cổ ông ta.

Kỷ Xuyên nửa ngồi trước mặt ông ta, đưa tay trái ra, mỉm cười nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Để tránh các bé dễ thương bỏ sót tình tiết, ở đây giải thích thêm lý do vì sao rút ra được cấm kỵ là “không giữ lời”.

Ngày đầu tiên, Chu Phù rõ ràng hứa sẽ đợi Tiêu Mỹ ngoài cửa, nhưng giữa chừng lại bị ông chủ gọi đi giúp dọn bàn, thế là thất hứa.

Còn Tiêu Mỹ, khi đỡ ông chủ xuống lầu, ông ta có nói đùa rằng “đỡ cho chắc vào, đừng làm tôi đau hơn”. Cô đáp “được”, rồi lại để ông ta ngã xuống, tức là cũng không làm tròn lời hứa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play