Hứa Thuật ngồi trên ghế sofa trong một phòng khách xa lạ, bối rối gãi đầu—rõ ràng chỉ mới giây trước còn đang ngồi trước máy tính đọc tin nhắn riêng của độc giả kia mà.

 

Sao mới chớp mắt một cái… đã bị dịch chuyển tới chỗ quái quỷ gì thế này?

 

Đây là một phòng khách hoàn toàn xa lạ, giữa phòng có ba chiếc sofa, ngoài cậu ra còn có năm người nữa đang ngồi.

 

Ánh mắt Hứa Thuật lần lượt lướt qua từng khuôn mặt, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng sâu.

 

Bởi vì cậu nhận ra trong năm người kia có ba người giống hệt như mình—trên mặt toàn là hoang mang, thậm chí còn hơi... sợ hãi.

 

Hứa Thuật đảo mắt nhìn sang bức tường bên trái.

Trên đó có mấy chữ hoa viết kiểu nghệ thuật rất đẹp—“wele to Nguyệt Hạ Môn”. 

 

(Editor : Theo tui biết thì hình như "wele" là cách viết sai chính tả của "welcome", tạo cảm giác quái dị hoặc lỗi trong bối cảnh kinh dị.)

 

Lông mày Hứa Thuật nhíu lại: Dòng chữ này sao trông quen thế? Hình như mới thấy ở đâu không lâu thì phải…

 

Cậu còn đang cố nhớ lại thì một giọng nữ lạnh lẽo bỗng vang lên từ phía trên đầu:

“Chào mừng các người chơi đến với trò chơi 【Thiên Đường】. Đây là sân huấn luyện tân thủ, nhiệm vụ: sống sót trong vòng sáu ngày. Vì đây là lần đầu các bạn tham gia, nên hệ thống đã thêm vào một người chơi có ba lần kinh nghiệm. Mong các bạn cố gắng, cùng nhau vượt ải nhé~”

 

Câu nói đó như một tiếng sấm giáng thẳng xuống đầu Hứa Thuật, khiến cậu hoàn toàn chết lặng.

 

Ngay lúc ấy, người đàn ông trung niên ngồi bên trái mở miệng:

“Tôi chính là người chơi được nhắc đến trong thông báo. Không dài dòng nữa, trước tiên tôi phải nói với các người: đây không phải là mơ, không phải camera ẩn, càng không phải trò đa cấp hay bắt cóc!”

 

Ông ta dừng một chút, quét mắt nhìn cả nhóm, giọng trầm xuống:

“Đây là một trò chơi sinh tử thực sự. Điều kiện để được chọn là: có một nguyện vọng mãnh liệt. Các người đã có mặt ở đây, hẳn trong lòng ai cũng có một ước muốn không thể từ bỏ, đúng chứ?”

 

“Chi tiết cụ thể các người sẽ dần hiểu sau khi vượt qua cửa ải tân thủ. Tôi chỉ nói đơn giản: 'Thiên Đường' sẽ kéo người chơi vào những thế giới linh dị nguy hiểm. Nếu chết trong game, chính là chết thật.”

 

“Nếu vượt qua tất cả các trò chơi, người chơi có thể thực hiện một nguyện vọng—bất kể là bất tử hay cải tử hoàn sinh. Mỗi lần vượt ải sẽ nhận điểm thưởng có thể đổi đạo cụ.”

 

Rồi ông ta ho một tiếng:“ Điểm có thể chuyển nhượng. Cho nên, trong năm người các người, ai muốn sống thì hợp tác với tôi—tôi sẽ cố gắng giúp các người qua cửa, nhưng tất cả điểm các người kiếm được đều phải thuộc về tôi.”

 

“À… tôi đồng ý.” Một thiếu niên bên cạnh Hứa Thuật chần chừ rồi giơ tay.

 

Cô nữ sinh trung học liếc nhìn quanh, cắn môi: “Tuy chưa hiểu chuyện gì, nhưng… tôi cũng đồng ý.”

 

Một người phụ nữ trung niên cũng giơ tay theo: “Tôi cũng vậy.”

 

Người đàn ông gật đầu hài lòng: “Khôn ngoan đấy. Xem ra trước khi tới đây, các người không ngủ, nên mới dễ tin lời tôi vậy.”

 

Cả ba người nhìn nhau, cười khổ.

 

“Còn hai người kia?” Ánh mắt ông ta dừng trên Hứa Thuật.

 

Mãi lúc đó Hứa Thuật mới phản ứng lại.

 

Cậu thật sự quá sốc rồi.

 

Trò chơi “Thiên Đường”… không phải do cậu viết à?! Một bộ truyện linh dị vô hạn vừa mới đăng hai chương đã bị cậu bỏ ngang!

 

Giờ thì sao? Xuyên vào truyện mình tự bỏ hố?

 

Khoan đã, phải bình tĩnh.

 

Hứa Thuật hít sâu hai lần. Truyện này cậu viết lúc cao hứng, chẳng có dàn ý gì. Ngay cả bản thân cũng không biết lúc sau sẽ ra sao.

 

Nhìn tình hình hiện tại… không giống mơ chút nào. Hay là… cứ theo kịch bản đi? Bám lấy lão người chơi này có khi sống sót được?

 

Nghĩ thế, cậu mở miệng:“ Hứ, các người diễn hay đấy. Ai cũng nhập tâm phết. Ông đây không rảnh chơi mấy trò camera ẩn đâu. Máy quay đâu, đưa ông xem? Biên kịch đâu? Kịch bản kiểu gì thế, viết loạn xạ—”

 

Hứa Thuật: ??? Đờ mờ?! Mình đâu định nói thế!!!

 

Rõ ràng đầu óc tỉnh táo mà miệng lại tự động tuôn ra mấy lời ngược ý chí?

 

Khoan, mấy câu này… hình như là lời thoại của tên pháo hôi chết sớm trong truyện?

 

Tình tiết tiếp theo là: lão người chơi cảm thấy tên ngốc này tồn tại chỉ gây hại, liền nắm cổ áo hắn ném ra khỏi nhà trọ. Cửa vừa đóng, sương trắng dâng lên—tàn đi chỉ còn lại một bộ xương trắng vặn vẹo.

 

Hứa Thuật: “…”

 

Sao lại chơi ác thế… chẳng phải chỉ bỏ một bộ truyện thôi sao?

 

Cậu khóc không ra nước mắt, còn chưa kịp biện hộ, lão người chơi kia đã sải bước đến gần.

 

Và—trong tay ông ta, một con dao sáng loáng hiện ra, soạt một tiếng áp sát cổ cậu!

 

Lưỡi dao lạnh buốt, tim Hứa Thuật còn lạnh hơn—biết thế thì trước kia có cho vàng cũng không dám bỏ truyện!

 

Ngay lúc đó—Đinh!—một âm báo vang lên, cơ thể Hứa Thuật bỗng có thể cử động trở lại, trong khi mọi người khác như hóa đá.

 

Cậu còn đang ngẩn người thì bên tai vang lên một giọng trẻ con:“ Chúc mừng tác giả đại nhân đã xuyên thư thành công! Do giới hạn số chữ nên tôi nói nhanh thôi~”

 

“Khụ… Vì cậu thường xuyên đào hố không lấp, lại còn lấy bút danh gây phản cảm, nên bị trừng phạt—xuyên vào chính cái truyện cuối cùng cậu bỏ dở!”

 

“Tác giả Hứa Tiểu Manh đáng kính, cậu có muốn thoát khỏi đây không?”

 

Hứa Thuật: “Nói nghe xem, tại sao bút danh tôi lại phản cảm?”

 

“… Một thằng đàn ông mà đặt tên là Tiểu Manh không ghê à? Đừng có đánh trống lảng!”

 

Giọng bé con bắt đầu the thé tức giận:

“Tóm lại, đây là kim thủ chỉ ( bàn tay vàng) của anh—hãy dùng nó hoàn thành cuốn truyện này! Nếu không thì đời đời kiếp kiếp ở đây chơi với ma nhé!”

 

Nói xong, trước mặt Hứa Thuật xuất hiện một cây bút đen ánh vàng đang lơ lửng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như mê hoặc.

 

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì bút đã nằm gọn trong tay.

 

 “Viết giữa không khí là được. Mỗi màn chơi chỉ dùng một lần, một câu. Viết gì thì cốt truyện sẽ bị thay đổi theo.”

 

 “Lúc không dùng nó sẽ ẩn trong tay cậu dưới dạng hình xăm. Tôi đi đây, hứ!”

 

Hứa Thuật còn chưa hiểu hết, thì đã thấy sắc mặt lão người chơi kia trở nên dữ tợn:  “Người ngu như mày là tai họa của cả đội, đáng sợ hơn cả ác quỷ! Không loại trừ mày thì ai cũng chết!”

 

Vừa nói, ông ta vừa giơ dao định chém xuống—rồi dừng lại, quay sang những người khác: “Tôi biết các người chưa hoàn toàn tin lời tôi. Vậy để tên ngu này chứng minh đi.”

 

Con dao biến mất, ông ta nắm cổ Hứa Thuật lôi ra cửa.

 

Hứa Thuật muốn phản kháng nhưng lại không thể nhúc nhích—chắc vẫn bị trói bởi kịch bản.

Cậu hét to: “Khoan đã! Cho tôi mười giây thôi!”

 

Không biết có phải bị âm lượng dọa sợ không mà đối phương thật sự dừng lại.

 

Hứa Thuật vội quay đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn ngồi im ở góc phòng—chính là nam chính Kỷ Xuyên.

 

Cậu nghiến răng, vung bút viết thật to giữa không khí:“ Tổng tài bá đạo yêu tôi!”

 

Muốn sống sót trong truyện thì chỉ có ôm đùi nam chính.

 

Tốt nhất là… trở thành người nam chính yêu. Bởi vì người đó thường cũng là nhân vật chính.

 

Và nhân vật chính—sẽ không chết!

 

Vừa viết xong, người đàn ông im lặng nãy giờ đột nhiên đứng dậy, giọng khàn khàn lên tiếng:

“Đợi đã.”

 

Cả phòng quay lại nhìn.

 

Ánh mắt hắn dán chặt vào Hứa Thuật, từng bước từng bước tiến lại gần, trong mắt bắt đầu lóe lên ánh sáng lạnh.

 

Ngay cả gương mặt u ám kia cũng dần dần hiện lên một nụ cười… rạng rỡ.

 

Hứa Thuật nhìn nụ cười đó càng lúc càng hưng phấn, mới sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng—

 

Đệt, Kỷ Xuyên là sát nhân biến thái!!!

 

Một kẻ chỉ biết cười khi đang giết người!

 

“Để tôi.”

 

Ba chữ lạnh buốt vang lên.

 

Kỷ Xuyên nhìn cậu như nhìn con mồi tuyệt hảo—phấn khích vì sắp được xé nát, tận hưởng máu nóng văng ra trên da thịt.

 

Tình yêu của kẻ sát nhân, có thể… quá mãnh liệt.

 

Hứa Thuật nuốt nước bọt, đối mặt với sát khí đang ập đến.

 

Cậu biết không còn thời gian.

 

Kể cả đã giành lại quyền điều khiển cơ thể, nhưng thân là con mọt game ở nhà cả ngày, cậu có cửa gì sống sót trước cao thủ tán thủ cầm dao?

 

Đáng chết, là do cậu tự viết cái thiết lập này mà!

 

Kỷ Xuyên đã đến trước mặt.

 

Lão người chơi dường như quá sốc hoặc vui mừng gì đó mà đưa luôn dao cho Kỷ Xuyên.

 

Giờ thì… sát thủ tán thủ cầm dao.

 

Hứa Thuật: … trời cao muốn diệt ta.

 

Khoan! Nhắc đến thiết lập…

 

Một tia sáng lóe lên trong đầu, nhưng chưa kịp nói thì—lưỡi dao lóe lên, Kỷ Xuyên cười như điên mà đâm tới!

 

Động tác nhanh gọn dứt khoát, đầy sát khí.

 

Thế nhưng, bản năng sinh tồn trong cơn nguy kịch đã giúp Hứa Thuật nghiêng người tránh được cú đâm.

 

Cậu quay đầu bỏ chạy, sau lưng vang lên tiếng bước chân rượt đuổi.

 

Không còn cách nào khác, Hứa Thuật vừa chạy vòng quanh sofa vừa hét:“ Khoan đã! Anh… anh là Kỷ Xuyên phải không? Tôi là Hứa Thuật đây, hồi nhỏ từng ở cùng anh trong viện phúc lợi mà!!!”

Tiếng bước chân dừng lại.“ Vậy càng tốt.”

 

Giọng nói run run vì phấn khích vang lên, cùng lúc với nhát dao đâm thẳng tới.

---

Tác giả có lời muốn nói:

[Highlight]

Tác giả xuyên vào truyện… mà bản thân mới viết được hai chương đã bỏ, nên cậu cũng không biết cốt truyện sau là gì nhé!!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play