Hứa Thuật dùng điện thoại của Lương Lương để chiếu sáng, một mình chậm rãi bước vào tầng hầm.
Vừa mới vào, một luồng mùi ẩm mốc nồng nặc liền xộc thẳng vào mặt.
Cậu bước xuống cầu thang, đứng yên một lúc để quét đèn quanh khu vực xung quanh.
Khi ánh sáng chiếu đến bức tường đối diện, Hứa Thuật không kìm được mà hít mạnh một hơi.
Trên bức tường ấy... lại chi chít những dòng chữ lớn rợn người – "Mãi mãi bên nhau".
Trông như được viết bằng máu tươi, từng nét bút đều có dấu vết máu chảy xuống, đỏ lòm kinh dị, cực kỳ ám ảnh.
Dù là cùng một nội dung với dòng chữ trong phòng ông chủ, nhưng nét chữ hoàn toàn khác biệt, có lẽ không phải cùng một người viết.
Nếu những dòng chữ viết tay đẹp đẽ đó là do bà chủ viết, thì những nét chữ này là của ông chủ để lại.
Hứa Thuật không lại gần mà tiếp tục xoay đèn điện thoại, rọi về phía góc bên trái.
Ở đó có một chiếc tủ lạnh cũ kỹ bẩn thỉu.
Bên cạnh tủ lạnh có một đống gì đó lộn xộn, cậu nhìn không rõ nên tiến lại gần.
Càng đến gần, điều đầu tiên cậu nhìn thấy lại là mấy dấu tay máu in hằn trên cửa tủ lạnh.
Xét theo kích cỡ, chắc là tay đàn ông.
“Chắc là ông chủ... nơi này chẳng lẽ chính là hiện trường anh ta giết chết bà chủ?”
Hứa Thuật nghĩ vậy, liếc mắt nhìn khoảng không trước mặt.
Dù bụi đã phủ dày không biết bao lâu, nhưng vẫn có thể thấy rõ những dấu tích của máu đã khô lại.
Cậu bước một bước thật dài để tránh vũng máu khô đó, rồi đứng cạnh tủ lạnh.
Đã đến đây rồi, phải mở ra xem thử thôi?
Liệu bên trong có cái đầu người không nhỉ? Tình tiết kinh dị kinh điển ấy mà.
Hứa Thuật đã chuẩn bị tinh thần bị hù dọa, rồi bất ngờ kéo mạnh cửa tủ lạnh ra.
Bên trong trống rỗng, ngoài những vết máu đã khô ra thì chẳng có gì cả.
...Cậu cảm thấy hơi hụt hẫng là sao nhỉ?
Cậu lại cúi xuống nhìn ngăn đông bên dưới, cũng trống không.
Lúc này, đống đồ bị vứt bên cạnh tủ lạnh thu hút sự chú ý của Hứa Thuật.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một mảnh vải đen. Một bên của nó hé lộ một vật gì đó phản chiếu ánh sáng.
Cậu kéo tấm vải ra, thấy bên dưới là một đống dao các loại.
Dao thái, dao chặt, dao lóc xương, thậm chí có cả rìu.
Tất cả đều dính đầy máu.
Cậu có thể tưởng tượng ra cảnh tượng máu me tàn sát từng diễn ra ở nơi này.
Sau khi bị giết, bà chủ rất có thể đã bị phân xác và trữ trong tủ lạnh, bởi bên trong cũng đầy máu.
Ngoài ra…
Hứa Thuật giơ điện thoại lên, chuẩn bị kiểm tra những chỗ khác.
Ngay khi cậu quay người, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu thoáng thấy hai khuôn mặt trắng bệch lướt qua bên trái!
Lập tức, lông tơ toàn thân Hứa Thuật dựng đứng.
Cậu theo phản xạ lùi lại hai bước, lưng đập mạnh vào tủ lạnh.
Đồng thời, cậu la lên một tiếng "Ai đó!", rồi rọi điện thoại về phía ấy.
Ngay sau đó, khoé miệng Hứa Thuật co giật, hơi xấu hổ—
Chỉ là một bức ảnh cưới treo trên tường thôi.
Mẹ kiếp cái mặt trắng bệch kia, xấu hổ chết đi được, may mà không ai đi cùng.
Cậu khẽ ho khan, rồi cất bước đi về phía đó.
Vừa đi được ba bước, mũi chân cậu bất ngờ đá phải một vật gì đó.
Thứ đó rất nhỏ, bị đá lăn đi khá xa.
Cậu lập tức chiếu đèn về phía trước, và nhìn thấy một chiếc điện thoại cách đó không xa.
Có cả điện thoại?!
Hứa Thuật gần như ngay lập tức lao tới nhặt lên, vui mừng như vừa vớ được vàng.
Điện thoại xuất hiện trong hoàn cảnh này, chắc chắn bên trong có thông tin quan trọng!
Tuy nhiên, cậu ấn thử vài cái, không mở lên được.
Chắc bị hết pin từ lâu rồi, hoặc đã hỏng.
Cậu đút điện thoại vào túi, gỡ bức ảnh trên tường xuống kiểm tra mặt sau, lại đi lục lọi khắp nơi nhưng không phát hiện thêm gì, liền rời khỏi đó.
“Còn vào nữa không?”
Hứa Thuật vừa mới bước lên cầu thang, đã nghe thấy giọng Kỷ Xuyên hỏi.
Cậu có chút nghi hoặc trong lòng, bước nhanh hơn, rồi thấy Lương Lương và Cao Trọng đang quỳ trước mặt Kỷ Xuyên, mặt mũi bầm dập.
“...Đúng là thảm thương.”
Tiêu Mỹ một tay bám khung cửa, nửa người trốn ngoài cửa, thấy Hứa Thuật xuất hiện thì mắt ngấn lệ gọi một tiếng: “Anh Hứa, mau cứu bọn họ đi! Kỷ Xuyên sắp giết người rồi!”
Hứa Thuật nghĩ, nếu tôi mà có khả năng ngăn được Kỷ Xuyên, cái sát thần sống này, thì hắn đã chẳng còn sống tới giờ đâu?
Tuy nhiên cậu vẫn quay sang Kỷ Xuyên nói: “Tôi xem xong rồi, lên lầu nói tiếp nhé?”
Kỷ Xuyên liếc nhìn cậu, rồi cúi đầu nhìn hai người kia, nở nụ cười hiền lành như ông chú hàng xóm: “Chỉ cần hứa không vào tầng hầm, tôi sẽ nói cho các anh biết điều cấm kỵ là gì.”
Cao Trọng ngẩng phắt đầu, trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng: “Lão tử không thèm! Bọn tao tự tìm!”
Bốp.
Lại một cú đấm giáng xuống mặt.
Kỷ Xuyên cười càng tươi hơn.
Hắn chuyển con dao từ tay trái sang tay phải, để lưỡi dao nhẹ nhàng áp vào má Cao Trọng, giọng nói dịu dàng đến quỷ dị: “Lần sau sẽ dùng dao đó.”
Giọng hắn vốn đã khàn khàn, lại thêm ngữ điệu nhẹ nhàng, nghe như rượu vang dịu ngọt.
Chỉ tiếc... đây là loại rượu độc.
Cơ thể Cao Trọng run lên theo phản xạ, nhưng vẫn cắn răng không chịu nhượng bộ.
"Tôi đồng ý, tôi sẽ không vào tầng hầm." Lương Lương lên tiếng.
So với cậu trai trẻ bốc đồng, người đàn ông trung niên từng trải rõ ràng biết thời thế hơn.
Nói xong, Cao Trọng quay sang nhìn ông ta đầy kinh ngạc.
Trong mắt cậu trai ấy, có thứ cảm xúc nào đó dần tan biến không dấu vết.
Cuối cùng, cậu ta cúi đầu, khàn giọng nói: “Tôi cũng đồng ý.”
Kỷ Xuyên hài lòng, ném dao xuống, chậm rãi nói: “Đừng thất hứa, đó là sinh lộ.”
Hắn nhìn Hứa Thuật một cái, rồi bước ra ngoài.
Hứa Thuật đến gần Lương Lương, trả lại điện thoại, đang định rời đi thì lại nhớ ra điều gì, liền nói: “Hắn nói thật đấy. Vừa rồi các anh đã hứa rồi, nên nhất định đừng xuống tầng hầm nữa.”
Nói xong, cậu mới phát hiện Tiêu Mỹ đang đứng bên cửa, mặt trắng bệch.
Thầm thở dài, Hứa Thuật lặng lẽ vượt qua cô ấy , đi lên tầng hai.
Cô ấy đã kích hoạt điều cấm, chẳng ai cứu nổi nữa rồi.
Kỷ Xuyên thậm chí đã xem cô ấy như người chết.
Lên đến tầng hai, Hứa Thuật thấy Kỷ Xuyên đang đợi ở cửa phòng, bèn bước nhanh tới, miệng hỏi: “Tại sao anh lại ngăn họ tìm manh mối, nhưng vẫn nói cho họ biết sinh lộ?”
Kỷ Xuyên quay người vào phòng, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
“Trải nghiệm quan trọng hơn kết quả.”
Hứa Thuật nghĩ một lúc, rồi hiểu ra.
Trong trò chơi sinh tồn thế này, trải nghiệm là thứ rất quan trọng.
Tìm manh mối, từ manh mối suy ra sinh lộ, chính là cách tốt nhất để tích lũy kinh nghiệm.
Hơn nữa, từ đầu Kỷ Xuyên đã không cùng đội với Lương Lương, nên cũng chẳng có nghĩa vụ chia sẻ thông tin.
Về sau, phát hiện hai người kia động vào đồng hồ báo thức trong phòng hắn, không giết đã là may.
Giờ lại còn nói cho họ biết điều cấm, đã là tốt hơn kỳ vọng của Hứa Thuật rất nhiều rồi.
"Phát hiện được gì?" Kỷ Xuyên ngồi xuống giường, hỏi.
Hứa Thuật lấy điện thoại từ túi ra, vừa đưa vừa nói: “Manh mối thật sự chắc chỉ có cái này. Ngoài ra còn có tủ lạnh dính máu với mấy món hung khí, tôi đoán là ông chủ giết người xong phân xác rồi đông lạnh ở đó.”
Kỷ Xuyên cầm điện thoại, lật mặt sau xem thử.
Mặt sau màu hồng, Hứa Thuật cũng là lần đầu thấy.
Vậy thì đây chính là điện thoại của bà chủ rồi.
"Chỉ có vậy?" Kỷ Xuyên ngẩng lên hỏi.
Hứa Thuật à một tiếng, đáp: “À đúng rồi, trên tường có ảnh cưới của họ, còn một bức tường khác thì có năm chữ giống trong phòng ông chủ – mãi mãi bên nhau.”
Cậu dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Nét chữ khác nhau, lại được viết bằng máu, tôi đoán có thể hệ thống game sợ chúng ta không phát hiện ra trong phòng ông chủ, nên cố tình làm thêm một cái ở dưới tầng hầm...”
Cậu còn chưa nói hết thì thấy Kỷ Xuyên đột nhiên bật cười.
Hắn cúi đầu, bật cười khe khẽ, rồi càng cười càng lớn, vai run lên, như thể vừa phát hiện điều gì đó cực kỳ thú vị.
Hứa Thuật cảm thấy hơi rợn người, lùi lại vài bước, suýt nữa dán cả người vào cánh cửa.
Kỷ Xuyên vẫn cười, cười như một tên điên thực thụ.
Hứa Thuật nhìn hắn chằm chằm, căng thẳng nói: “Anh đã nói sẽ không giết tôi đấy nhé...”
“Biết không, làm sao để mãi mãi bên nhau?”
Kỷ Xuyên ngừng cười, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt điên dại nhìn về phía Hứa Thuật.
Hứa Thuật tay nắm chặt tay nắm cửa, chuẩn bị quay đầu chạy về phòng, miệng đáp cứng ngắc: “Không biết, là gì?”
Kỷ Xuyên nhìn cậu vài giây.
Sau một khoảng lặng dài như cả thế kỷ, hắn nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng đều: “Tất nhiên là — ăn luôn người ta.”
Hứa Thuật nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Kỷ Xuyên đứng dậy, nghiêng đầu, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Cậu sợ gì chứ, tôi không ăn người đâu, không ngon.”
“Không... không ngon... anh từng ăn rồi à?”
“Ừ, nếm thử một miếng.”
"...Cũng đâu cần thật thà vậy đâu." Lòng bàn tay Hứa Thuật đã đổ đầy mồ hôi.
Trong đầu cậu còn hiện lên một câu hỏi: rõ ràng trong truyện mình viết, Kỷ Xuyên dù có tâm lý phản xã hội nhưng vẫn luôn kiềm chế, chưa từng giết ai, chỉ vào game mới chọn làm phản diện.
Với thiết lập như vậy, rốt cuộc hắn ăn thịt người lúc nào? Hay là... nam chính này hoàn toàn không giống với thiết lập cậu viết?
Đúng lúc đó, Kỷ Xuyên đột nhiên bước về phía cửa.
Hứa Thuật giật mình, mở toang cửa rồi lao thẳng sang phòng đối diện, "rầm" một tiếng khóa chặt cửa lại.
Kỷ Xuyên nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, mày hơi nhướng lên, không hiểu sao Hứa Thuật lại sợ đến thế.
Hứa Thuật dựa sát vào cửa, căng thẳng giữ chặt ít nhất năm phút, vẫn không nghe thấy tiếng động gì bên ngoài.
Cậu bắt đầu thấy nghi hoặc, vừa định hé cửa thì nghe thấy tiếng gõ hai cái.
Ngay sau đó, giọng Kỷ Xuyên vang lên.
“Tôi mượn được cục sạc rồi, nhưng điện thoại hình như không sạc được.”
...Vậy ra vừa rồi hắn ra ngoài chỉ để mượn sạc?
Hứa Thuật: ...Xin lỗi, tôi nhát quá.