Trong sảnh lớn nhà nghỉ, hai tay Tiêu Mỹ siết chặt, sắc mặt hoảng loạn, ngồi không yên, cứ thấp thỏm chờ Lương Lương và Cao Trọng xuống lầu.

Cô ấy thực sự quá sợ rồi, cảnh tượng cái chết của Chu Phù khiến cô ấy đến tận bây giờ vẫn còn run rẩy, thậm chí răng cũng đánh lập cập không ngừng.

Cô ấy không muốn lên lầu dù chỉ một giây, nên khi Lương Lương và Cao Trọng gọi cô cùng lên, cô ấy liền lắc đầu nguầy nguậy không do dự.

Khi lên lầu, Lương Lương khẽ mắng cô ấy một câu, tưởng cô ấy không nghe thấy, nhưng thực ra cô ấy nghe rõ rành rành.

Ông ta nói: “Đồ vô dụng.”

Đúng vậy, cô ấy cũng cảm thấy mình vô dụng. Nhưng cô ấy thực sự quá sợ, sợ đến mức chẳng dám bước thêm bước nào lên tầng hai.

Nhưng giờ đây, cô ấy lại có chút hối hận.

Vì việc một mình ở lại sảnh lớn cũng khiến cô ấy chẳng an tâm chút nào.

Sao bọn họ còn chưa xuống nhỉ? Tiêu Mỹ lại ngẩng đầu nhìn về phía đầu cầu thang.

Vì không nghe thấy động tĩnh gì, cô ấy cứ nghĩ sẽ chẳng nhìn thấy gì, nhưng ngay lúc định thu ánh mắt lại thì bất ngờ phát hiện—có một đôi chân đang lặng lẽ bước xuống cầu thang.

Im phăng phắc.

Hai mắt Tiêu Mỹ lập tức trợn tròn, kinh hoảng há hốc miệng, một lúc sau mới run rẩy bật ra tiếng: “Ai... ai đấy?!”

Đó tuyệt đối không phải là chân của Lương Lương hay Cao Trọng, vì họ đều mang giày thể thao, còn đôi chân kia chỉ mang tất.

Tiếng tim đập thình thịch dồn dập như trống lớn gõ vào ngực cô ấy .

Đôi chân đó dần hiện ra toàn bộ, kéo theo là hai cẳng chân phía trên.

Tư thế bước đi có phần kỳ lạ.

Một bên chân dường như luôn cứng đờ, trông cứ như bị què.

Ở đây… có ai bị què sao?

Hay nói đúng hơn, đó vốn không phải là người? Nhưng Lương Lương từng bảo ban ngày sẽ không có nguy hiểm cơ mà?!

Tiêu Mỹ trừng trừng nhìn về phía đó, sợ đến mức gần như không thở nổi.

Cô ấy muốn đứng dậy, hét lên, bỏ chạy, nhưng cơ thể lại chẳng thể nhúc nhích.

Bỗng, một giọng nói không to không nhỏ vang lên từ phía đó.

“Là cô Tiêu sao?”

Dứt lời, chủ nhân đôi chân đó cúi người, từ phần giao giữa trần nhà và cầu thang thò đầu ra, nhìn về phía cô ấy .

Là… là ông chủ?

Nhịp tim điên cuồng của Tiêu Mỹ chợt dịu lại.

Cô ấy rốt cuộc cũng lấy lại chút lý trí, tự giễu nghĩ: Trên lầu ngoài hai người chơi thì vẫn còn ông chủ, chẳng phải vừa rồi bị Kỷ Xuyên đánh sao, chắc bị thương chân rồi, đi đứng hơi kỳ quái cũng là chuyện bình thường.

Sao cô ấy lại nhát gan đến mức này? Suýt nữa còn bị dọa ngất xỉu.

Nhưng… nhưng mà, chẳng phải ông chủ có khả năng chính là quỷ sao? Cái chết của Chu Phù kiểu gì cũng liên quan đến anh ta mà…

Tiêu Mỹ lại bắt đầu căng thẳng.

“Cô đang rất sợ đúng không? Đừng lo lắng quá, thật ra tôi biết vì sao cô Chu chết.”

Ông chủ đột nhiên nói vậy.

Tiêu Mỹ lập tức ngẩng đầu, hấp tấp hỏi: “Cô ấy... cô ấy chết thế nào?”

“Là do vợ tôi.” Ông chủ thở dài một tiếng, rồi đổi giọng: “Cô Tiêu, có thể phiền cô đỡ tôi một chút không? Chúng ta xuống dưới rồi nói tiếp. Đầu gối tôi bị anh Kỷ dẫm lên một cái, giờ đi lại khá khó khăn.”

“Hả?” Tiêu Mỹ hơi ngẩn người.

Anh ta vừa nói gì? Là do vợ anh ta?

Tức là ông chủ đã có vợ? Vậy vợ anh ta đâu rồi? Hay là đã chết rồi, còn kẻ giết người thực sự chính là vợ anh ta?

Trong đầu Tiêu Mỹ mơ hồ hiện lên cảm giác rằng—cô ấy sắp chạm được vào một đầu mối quan trọng.

Lúc này, cô ấy chợt nhớ đến câu mắng của Lương Lương trước khi lên lầu—“Đồ vô dụng.”

Giờ thì cô ấy không vô dụng nữa rồi!

Trong lòng kích động, cô ấy vội đứng dậy đi về phía cầu thang.

Ông chủ thấy cô ấy tới, mỉm cười một cái, nói: “Làm phiền cô rồi.”

Ngay lúc đưa tay đỡ anh ta, Tiêu Mỹ thoáng chần chừ.

Nhưng khi thấy quầng thâm đen sì quanh mắt anh ta, cô ấy lại an tâm phần nào.

Kỷ Xuyên đánh anh ta tơi bời như vậy mà anh ta còn vẫn sống, mình chỉ đỡ anh ta thôi thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Nghĩ vậy, cô ấy liền đưa tay đỡ lấy anh ta.

Quả nhiên không có gì xảy ra cả.

Có vẻ ông chủ bị thương khá nặng, dù có người đỡ thì bước đi vẫn cực kỳ chậm chạp.

Vất vả lắm mới xuống được hai bậc, anh ta thở dốc, quay sang Tiêu Mỹ cười khổ: “Thật xin lỗi, chân tôi đau lắm. Cô Tiêu, làm ơn đỡ chắc tôi một chút, kẻo lại ngã đau thêm lần nữa.”

Tiêu Mỹ miễn cưỡng cười, gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ đỡ chắc.”

Ông chủ lại nhấc chân, bước thêm một bậc.

Chỉ còn bốn bậc nữa là đến nơi.

Vừa bước thêm một bước, không biết vô tình hay cố ý, anh ta đột nhiên trượt chân.

Ngay khoảnh khắc đó, cả người ngã nhào về phía trước.

Tiêu Mỹ hoảng hốt hét lên, hai tay vội giữ lấy cánh tay anh ta, nhưng không ngờ anh ta lại nặng đến vậy, chẳng những không giữ được, còn bị kéo ngã theo!

Một tiếng “bụp” vang lên, cả hai cùng lăn xuống sàn, thân thể cô còn đè lên nửa người anh ta.

Trong phòng, Hứa Thuật cũng nghe thấy tiếng động.

Cậu liếc nhìn Kỷ Xuyên, thấy hắn chẳng buồn để tâm, vẫn chăm chú đọc cuốn nhật ký của ông chủ, liền tự mình mở cửa bước ra.

Phòng ông chủ gần cầu thang, vừa ra khỏi cửa là cậu đã thấy hai người kia đang từ dưới đất lồm cồm bò dậy.

Tiêu Mỹ thấy có người tới, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lắp bắp: “Tôi… tôi đỡ ông chủ xuống cầu thang, không cẩn thận nên ngã.”

Hứa Thuật nhìn về phía ông chủ, ánh mắt dừng ở quầng mắt bầm tím, cất tiếng hỏi: “Anh không tự đi được à? Sao phải nhờ người đỡ?”

Tiêu Mỹ vừa định mở miệng, ông chủ đã giận dữ ngắt lời: “Cậu Hứa, tôi nghĩ cậu nên trả lời tôi trước—tại sao lại đột nhập vào phòng tôi?! Các người thật quá đáng! Tôi sẽ hoàn tiền, mời các người rời khỏi nơi này ngay lập tức!”

Trong lòng Hứa Thuật thầm mắng, cậu cũng muốn đi chứ, nhưng mà vừa bước ra cửa là hóa thành bộ xương rồi đấy.

Xem ra, tạm thời không thể chọc giận ông chủ, nếu anh ta thật sự đuổi người thì coi như xong. Cứ hỏi Tiêu Mỹ đã.

Đúng lúc đó, Kỷ Xuyên cũng bước ra khỏi phòng.

Hứa Thuật liếc cô ấy một cái, ra hiệu cô ấy về phía sảnh, ba người cùng ngồi xuống, cậu liền hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Vừa dứt lời, Lương Lương và Cao Trọng cũng từ lầu trên đi xuống.

Thấy Lương Lương, những lời định nói trong cổ họng Tiêu Mỹ bỗng nghẹn lại.

Trước đó Lương Lương từng dặn cô ấy và Cao Trọng, nếu tìm được manh mối, tuyệt đối không để Kỷ Xuyên biết.

Thật ra cô ấy cũng không muốn nói lắm, bởi vì Kỷ Xuyên chẳng làm gì cả mà vẫn có thể hưởng lợi từ thông tin, thế thì tại sao chỉ có họ phải chia điểm số? Rõ ràng là bất công.

Huống hồ sau khi lấy được chìa khóa, Kỷ Xuyên cũng không cho họ vào phòng cơ mà?

“Dưới nhà có chuyện gì vậy? Vừa rồi nghe động tĩnh lớn lắm.” Lương Lương hỏi, nhưng chẳng chờ ai trả lời đã tiếp tục: “Tiêu Mỹ, Hứa Thuật, lên lầu họp một chút.”

Tiêu Mỹ biết rõ họ đang muốn tránh mặt Kỷ Xuyên, nên cũng không dám từ chối vì sợ, đành đứng dậy đi theo.

Hứa Thuật nhìn Kỷ Xuyên, đối phương hơi nghiêng đầu, mỉm cười đẹp mắt với cậu.

“….”

Mẹ nó ai chịu nổi ánh mắt thế này chứ.

Bốn người lên lầu, tập trung trong phòng của Lương Lương.

Sau đó, Tiêu Mỹ kể lại sơ qua chuyện vừa rồi.

Nghe xong, Lương Lương cau mày: “Cô nói anh ta có vợ?”

Tiêu Mỹ gật đầu: “Chính anh ta nói thế. Nghe giọng điệu, hình như cái chết của chị Chu là do vợ anh ta gây ra.”

“Nghĩa là, con quỷ chính là vợ anh ta?”

Lương Lương day trán, suy đoán: “Có khi nào là do Chu Phù hôm qua làm gì đó quá đáng với ông chủ, bị nữ quỷ kia nhìn thấy, tưởng rằng muốn cướp chồng nên ra tay giết người?”

“Vậy... vậy không phải tôi xong rồi sao?” Tiêu Mỹ tái mặt—vì cô ấy vừa mới tiếp xúc thân thể với ông chủ đấy, chẳng phải cũng là “cướp chồng” à?

Không đúng, cô ấy vội nói: “Không đâu, vì người chơi cũng có cả đàn ông mà, nếu nguyên nhân là do ghen tuông thì mấy nam người chơi chẳng phải an toàn sao?”

Lương Lương nghĩ một chút rồi cũng thấy có lý, gật đầu nhìn về phía Cao Trọng và Hứa Thuật: “Hai người cũng góp chút ý kiến đi, ba người thì hơn một Gia Cát Lượng mà.”

Nhưng tâm trí Hứa Thuật đã bay đi nơi khác.

Từ lời kể của Tiêu Mỹ, cậu lờ mờ đoán ra một điều gì đó… có lẽ là điều cấm kỵ?

Nhưng... liệu có quá đơn giản không? Hay chỉ là trùng hợp?

Lương Lương thấy cậu thất thần, liền chọc vào vai cậu: “Này, đừng có mộng du, nói thử xem, cậu tìm được gì trong phòng ông chủ?”

Hứa Thuật chớp mắt, thở dài: “Chẳng có gì cả.”

“Thật à?” Lương Lương rõ ràng không tin, nhìn cậu vài giây mới nói: “Đừng quên, chúng ta mới là một đội, cái tên kia còn từng định giết cậu.”

Hứa Thuật vội đáp: “Tôi không quên đâu, anh Lương, nếu không tin thì anh tự vào xem đi, có khi do chúng tôi tìm không kỹ, anh là người chơi lâu năm, kinh nghiệm đầy mình, chắc chắn hơn bọn tôi nhiều!”

Lương Lương hừ một tiếng, xem như tạm thời tin, trầm giọng nói: “Dù sao cũng xem như đã có chút đầu mối, hôm nay vẫn còn nhiều thời gian, mọi người xuống kiếm gì ăn rồi tiếp tục điều tra chuyện vợ ông chủ.”

Tiêu Mỹ tái mặt nói: “Tôi… tôi không muốn làm gì nữa đâu, tôi chỉ muốn ở yên trong phòng chờ... chờ hết sáu ngày thôi.”

Lương Lương liếc cô ấy một cái, thở dài, rõ ràng có chút thất vọng.

Sau đó ông ta nói: “Ít nhất hôm nay vẫn phải tìm thêm manh mối. Cô cứ yên tâm, dù tối nay có chết người thì cũng không đến lượt chúng ta.”

Nói rồi, ông ta liếc nhìn Cao Trọng.

Cao Trọng cười hì một tiếng, gật đầu phụ họa: “Anh Lương nói đúng lắm, cô đừng lo, tối nay kiểu gì cũng không phải chúng ta gặp chuyện!”

Tiêu Mỹ nghe vậy thì yên tâm phần nào.

Nhưng Hứa Thuật lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Sao họ dám chắc thế?

Sau đó, ba người kia cùng xuống lầu, còn Hứa Thuật thì vừa bước ra đã bị Kỷ Xuyên gọi vào phòng.

Vừa vào, chưa kịp mở miệng, Kỷ Xuyên đã chỉ về chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

Hứa Thuật ngẩn ra, bước tới cầm lên xem kỹ, rồi nhíu mày.

Kim vàng chỉ giờ báo thức trên đồng hồ—chỉ đúng mười hai giờ trưa.

Ngay giây phút đó, cậu chợt hiểu vì sao Lương Lương và Cao Trọng có thể nói chắc như đinh đóng cột như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play