Nói là đã hạ quyết tâm không thành thân, nhưng nếu thật sự có một người biết nóng biết lạnh, ở bên mình, sớm chiều chăm lo, thì ai lại cam lòng cô độc sống cả một đời?

Giản Như trong lòng rốt cuộc cũng thẳng thắn thừa nhận với bản thân: cái gọi là "sống một mình cả đời", nhìn qua tiêu sái tự tại, nhưng kỳ thực, chẳng qua là bị cuộc đời bức ép, bất đắc dĩ mà lui về, trốn tránh và thỏa hiệp.

Lời Lý nhị công tử vừa dứt, Giản Như bật khóc.

May mắn thay, giữa hai người còn ngăn một tấm bình phong, để đối phương không nhìn thấy bộ dáng chật vật lúc này của hắn.

Có lẽ nhị công tử nghe được tiếng nức nở nhẹ như tơ kia, nên cũng im lặng rất lâu, để dành cho hắn thời gian thu liễm cảm xúc.

Mãi sau, Giản Như mới mở miệng.

Hắn nghẹn ngào nói:

“Ta cũng không biết tương lai sẽ ra sao. Có khi, chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ phát hiện càng nhìn ta càng thấy khó ưa, chẳng thể chịu nổi. Cũng có thể… dù dung mạo ngươi như thần tiên, nhưng ta xem mãi cũng chán, rồi lại chẳng còn nhẫn nại mà chăm sóc người bệnh như ngươi.”

Lời ấy, thẳng thắn đến tàn nhẫn, thực tế mà không dễ nghe. Nhưng dù có khó nghe, Giản Như vẫn nói.

Che đậy thì có ích gì? Che cũng chỉ làm đẹp bề ngoài. Mà vấn đề… thì vẫn luôn tồn tại.

Nhị công tử nhẹ giọng hỏi lại:

“Vậy, ngươi tính sao bây giờ?”

Giản Như lau nước mắt, ánh nhìn vẫn còn nhòe lệ, nhưng trong đó lại có một tia kiên quyết kiên cường.

Hắn đáp:

“Ta muốn đánh cược một lần, đánh cược chúng ta có thể sống với nhau thật tốt.”

“…Ta… ta đồng ý gả cho ngươi!”

Phía sau bình phong, Lý nhị công tử dường như khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng đáp lại:

“Được.”

Rồi dịu dàng nói tiếp:

“Ta sẽ tận lực, không để ngươi phải hối hận.”

Từ trong phòng bước ra, Giản Như thấy Kim bà bà đã cầm dù chờ dưới hành lang.

Lão thái thái liền bước tới đón hắn, ánh mắt dõi sát theo từng biểu cảm trên gương mặt hắn, muốn nhìn xem trong phòng rốt cuộc đã nói những gì.

Mà ca nhi trước mắt, thần sắc lại rối rắm đến kỳ lạ — trong mê mang có lấp lánh, trong bối rối lại ánh lên tia không nỡ rời, tưởng như vừa mới đánh cược sinh mệnh một phen.

Kim bà bà nhìn một lúc lâu, không đoán ra được mảy may, đang định mở miệng dò hỏi thì bỗng nghe thấy Giản Như đạp mạnh một bước:

“Hỏng rồi, ta quên mất một việc rất quan trọng…”

Lời chưa dứt, thân ảnh hắn đã xoay người, vội vã đẩy cửa trở vào trong phòng.

Vào phòng rồi, Giản Như lập tức ngây người tại chỗ.

Người phía sau bình phong vừa mới bước ra, thấy hắn quay lại thì như muốn xoay người trốn đi, rồi lại không đành lòng, đành khựng lại, chỉ khẽ khom lưng hành lễ.

Người ấy quả nhiên thân hình cao gầy, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc.

Dù là ở trong phòng mình, nhưng vì biết sẽ gặp mặt, nên ăn vận vẫn vô cùng chỉnh tề. Mái tóc dài được buộc gọn, xiêm y xanh biếc ôm lấy dáng người tuấn tú cao quý, tuy thân thể có phần gầy yếu, sắc mặt cũng chưa hoàn toàn hồng nhuận, song khí chất lại chẳng khác gì tiên nhân hạ phàm — phong thần tuấn lãng, cử chỉ ôn hòa, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều như có mây khói vờn quanh.

Ngoài cửa, Kim bà bà ho khan một tiếng thật mạnh. Giản Như giật mình hoàn hồn, vội vàng đáp lễ lại. Khi đứng thẳng, hắn tự biết mình mất mặt, liền vội quay đi, theo bản năng dùng vai trái che nửa bên mặt đầy sẹo.

Lý nhị công tử nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:

“Là còn có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Giản Như không dám nhìn đối phương, sắc mặt có chút tái đi, giọng nhỏ lại như muỗi:

“Ta vừa rồi… quên mất một chuyện rất quan trọng.”

“Chuyện gì?”

Hắn cắn răng, dường như rất sợ mình hối hận, liền dứt khoát nói một mạch:

“Ngày ấy kéo ngươi vào động, ta đoán chừng ngươi có thể đã tỉnh lại trước đó, ta không biết ngươi… có thấy được…”

Giản Như nói tới đây, lại càng không dám nhìn người.

Hắn cụp mắt, cố giữ vững giọng nói:

“Không chỉ trên mặt ta có sẹo… chân ta cũng từng bị tường đổ đè phải khi xảy ra hỏa hoạn. Bình thường nhìn không rõ, nhưng đi đường nhanh, hoặc mệt quá… sẽ có chút… thọt chân.”

Bên kia bình phong, thân ảnh nhị công tử sững lại.

Nhưng Giản Như không hề ngẩng lên, nên cũng không nhìn thấy vẻ mặt ấy.

Ngoài cửa, Kim bà bà thở dài một hơi, lắc đầu đầy thương xót.

Giây lát sau, ngay khi Giản Như bắt đầu cảm thấy bất an, giọng Lý nhị công tử rốt cuộc vang lên sau tấm bình phong:

“Ta tự nhiên là đã biết. Ngươi yên tâm.”

Một câu ấy như tảng đá lớn được dỡ khỏi ngực. Hô hấp phập phồng của Giản Như dần ổn định lại. Hắn vừa rồi tim như treo lơ lửng, lúc này mới thật sự hạ xuống được.

Từ biệt nhị công tử xong, vừa bước ra khỏi phòng, Giản Như mới nhận ra — thì ra bản thân đối với mối hôn sự này lại để tâm đến thế.

Chỉ cần vừa rồi bị từ chối, thì cơ hội đánh cược kia… sẽ chẳng còn nữa.

Thấy hai người đã trò chuyện xong, Kim bà bà bước đến, dắt hắn đi một đoạn rồi dặn:

“Ngươi về trước phòng nghỉ ngơi, ta còn phải đem thuốc sang bôi lại cho nhị công tử.”

Giản Như nghe vậy thì sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

“Nhị công tử làm sao vậy? Là do khi ta kéo người từ nước lên, để lại thương tích gì sao?”

Hắn nhớ lại lúc đó mình dùng hết sức kéo người dậy, có thể là lúc ngã trên sỏi đá, làm đối phương bị thương? Nghĩ tới đây, lòng hắn bất giác dấy lên áy náy.

Kim bà bà nghe vậy liền trừng mắt, trách hắn ngốc:

“Còn không phải do ngươi cắn!”

Giản Như đứng sững tại chỗ.

Chỉ thấy Kim bà bà tức giận mà mắng tiếp:

“Hôm đó trên xe ngựa trở về, nhị công tử bón nước cho ngươi, ngươi uống không đủ liền đem ngón tay người ta giảo đến rách da!”

Giản Như đỏ bừng cả mặt, vừa xấu hổ vừa bối rối, muốn quay lại xin lỗi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy mình đúng là… đầu óc có vấn đề, đành nghẹn lời. Kim bà bà lại còn cố ý chọc ghẹo, nào là răng ngươi sắc nhọn, cắn một cái máu chảy đầy tay, tấm tắc không thôi.

Không chịu nổi nữa, Giản Như chẳng nói thêm lời nào, lập tức chạy khỏi sân.

Kim bà bà nhìn theo bóng lưng hắn, vừa chạy vừa lộ ra bước chân cà nhắc, chỉ đành lắc đầu, khẽ thở dài.

Đợi hắn đi rồi, bà mới cầm thuốc mỡ trở lại phòng.

***

Trong buồng, nhị công tử đang rửa tay, vừa tháo áo khoác vừa cởi miếng băng vải quấn ngón tay.

Ngón trỏ tay phải đã sưng đỏ, vết cắn nơi đầu ngón vừa đóng vảy, vẫn còn sưng tấy.

Kim bà bà ngồi bên mở nắp ấm thuốc, dùng thìa múc ra một ít thuốc mỡ, để nhị công tử dùng tay còn lại bôi lên vết thương. Chờ bôi xong, bà lại giúp y quấn băng vải sạch, cột lại chắc chắn.

Xong xuôi, nhị công tử cảm ơn, rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ, mở quyển sách trên án, nhưng mãi vẫn chưa lật sang trang kế.

Kim bà bà liếc mắt liền hiểu. Cũng chẳng vạch trần, chỉ vừa thu dọn vừa buông lời trêu chọc:

“Giản Như đứa nhỏ kia nhìn qua nhanh nhảu miệng lưỡi, ai dè nội tâm lại thật thà như đất, chân thọt không nói, vốn có thể giấu được, chờ gả vào phủ rồi có lẽ cũng chẳng ai phát hiện. Ấy vậy mà lại nhất quyết phải nói rõ, thật đúng là cái đứa ngốc!”

Lý nhị công tử bật cười, dịu giọng:

“Hắn là sợ về sau ta trách hắn giấu giếm, nên muốn đem hết khuyết điểm phơi bày ra, để ta chính miệng chấp nhận, như vậy về sau… liền không còn lý do mà chê trách.”

Kim bà bà khựng người, hồi lâu mới cười:

“Mệt ta còn vì hắn mà lo nghĩ, xem ra là ta đa sự rồi.”

Lý nhị công tử nhìn ra cửa, giọng mang theo ý tán thưởng nhẹ nhàng:

“Hắn… thực sự là người thẳng thắn khó tìm.”

Kim bà bà gật đầu.

Lý phủ là danh môn vọng tộc, hôn sự cũng chẳng dễ dàng gì. Chỉ sợ tính cách như Giản Như, thành thật quá hóa vụng, sau này khó mà được lòng trưởng bối.

Nghĩ đến đây, bà hơi nhíu mày:

“Ngày đó ngươi xin lão phu nhân chấp thuận hôn sự, còn chưa biết chuyện chân thọt. Giờ nếu lão phu nhân biết, chỉ e lại thêm bất mãn. Hay là… để ta đi trước dò xét khẩu khí?”

Nhị công tử lắc đầu:

“Chuyện này để ta đích thân viết thư. Mẫu thân ta từ trước đến nay thấu tình đạt lý, hẳn sẽ hiểu.”

Kim bà bà ngắm nhìn thiếu niên trước mặt, nghĩ thầm: lớn lên tuấn tú, tính tình ôn hòa, lời lẽ đoan chính, thực là không còn chỗ nào chê được. Chỉ tiếc…

“Không phải nói Giản ca nhi không tốt,” bà do dự mở lời, “Nhiều ngày ở chung, ta cũng nhìn ra hắn phẩm hạnh đoan chính, cũng có thể gửi gắm, nhưng… nếu không phải chuyện rơi xuống nước hôm ấy, ngươi thiếu hắn ân tình, thì…”

Bà không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời đã quá rõ ràng — là cảm thấy nhị công tử vì báo ân mà thành hôn, chẳng khỏi uất ức.

Nghe vậy, vẻ mặt nhị công tử liền thu lại ý cười, trở nên nghiêm túc.

Kim bà bà nhìn ra, vội vàng vỗ vỗ tay mình tự trách:

“Là ta nói bậy, đắc tội rồi.”

Lý nhị công tử lắc đầu, đáp:

“Không trách bà bà.”

Y ngẩng đầu, ánh mắt sáng như ngọc:

“Nếu là báo ân, nào phải không có cách khác — đưa bạc, tìm hôn phối khác cho hắn, cái nào cũng xong. Vì cớ gì nhất định phải cưới vào cửa?”

Kim bà bà gật gù:

“Vậy… rốt cuộc là vì cái gì?”

Nhị công tử không đáp, chỉ đổi đề tài:

“Ta nghe bọn tiểu nhị trong trang nói, năm nay tuy mưa nhiều, nhưng trên núi hoa dại nở rộ, phá lệ đẹp mắt.”

Ánh mắt y nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lời mang theo mong mỏi dịu dàng:

“Ta cũng muốn thử một lần lên núi xem,tận tay chạm vào hoa cỏ trên đỉnh…”

Kim bà bà vội vàng can:

“Giờ nhị công tử vẫn còn yếu lắm, đường núi ướt mưa trơn trượt, gió lạnh hơn dưới núi, nhị công tử chớ nên mạo hiểm.”

Lý nhị công tử khẽ mỉm cười, nụ cười ấy mang theo chút tự giễu, mắt rũ xuống, giấu đi một phần u uất.

“Phụ thân ta và mẫu thân khi xưa là lưỡng tình tương duyệt, cả đời nâng đỡ lẫn nhau. Ta nhìn thấy từ bé, trong lòng vẫn luôn ngưỡng mộ. Ta từng nghĩ, nếu có thành thân, cũng muốn giống như họ, cùng người mình thương sống đến đầu bạc.”

“Lúc ta nghĩ đến việc hôn nhân này, thật ra từng dao động. Không phải vì dung mạo hắn — sau bao năm bệnh tật, ta nào còn xem trọng vẻ ngoài? Mà là… ta không hiểu hắn, hắn cũng chẳng hiểu ta, lại thêm thân thể ta yếu nhược, sợ sẽ liên lụy hắn.”

Kim bà bà nghe vậy cũng không biết nên khuyên thế nào. Mấy lời dễ nghe bà đã lặp đi lặp lại mấy ngày nay, giờ đến cả chính bà cũng không dám chắc nữa.

Chỉ nghe thiếu niên nhẹ giọng nói tiếp:

“Ta vốn không định thành thân. Nhưng… trời cao đã an bài cho ta gặp người ấy.”

“Đêm nay gặp lại hắn, nghe hắn nói muốn đánh cược một phen, thì ta nghĩ… vậy ta liền bồi hắn đánh một keo.”

“Đánh cược… cả đời này.”

***

Ngày hôm sau, Giản Như vẫn rời khỏi thôn trang, trở về nhà mình.

Nhị công tử sai người chuẩn bị xe ngựa đưa hắn đi, nhưng Giản Như ngại bị người trong thôn dị nghị, liền đổi sang cưỡi lừa. Đến đầu thôn, còn bảo mã phu dừng lại, tự mình xuống dắt lừa vào.

Về đến nơi, Giản Như mới phát hiện — thì ra chuyện mình lo lắng, hoàn toàn không xảy ra.

Sự kiện tế Hà Thần ngày đó vốn tưởng đã bại lộ, nhưng hóa ra trong thôn chẳng ai hay biết.

Trương Kiều mất tích, dân làng chỉ đinh ninh hắn nhảy sông thật. Giang Mậu Tài lại thường ra ngoài làm thuê, vốn ít khi trở về, nên cũng chẳng ai để ý.

Mà bản thân Giản Như… dăm ba ngày không thấy mặt, cũng chẳng người nào phát hiện.

Cả thôn… vẫn y như cũ, yên ả như chưa từng có gì xảy ra.

Tuy vậy, bề ngoài cả thôn tuy xem như yên ổn, nhưng thực ra chẳng được bao nhiêu bình lặng.

Mưa lại bắt đầu trút xuống, nước sông mỗi lúc một dâng cao. Vài ngày Giản Như không ở nhà, lại thêm mấy hộ gia đình bị nước lụt xâm vào.

Trong thôn bắt đầu xì xào bàn tán, lại tụ về nhà thôn chính thương lượng. Đạo sĩ trong thôn vuốt râu nghĩ ngợi một hồi, buông ra một câu: “Lần trước dâng một ca nhi làm tức phụ Hà Thần, xem ra vẫn chưa đủ. Phải hiến thêm một vị cô nương dung mạo mỹ lệ mới được.”

Nói thì dễ, nhưng đem người sống tế thần, đâu phải việc đơn giản? Huống hồ Trương Kiều trước kia đã bị đẩy xuống sông, kết quả chẳng có tác dụng chi.

Bởi vậy, thôn chính lại lén đến từng nhà khuyên bảo, lời lẽ khi thì ngọt nhạt, khi lại doạ dẫm. Ban đêm trong thôn thường xuyên vang lên tiếng khóc nức nở của các cô nương hoảng sợ.

Những nhà không có con gái, cũng hùa theo, mắng nhiếc các nhà có nữ nhi là không chịu vì thôn hy sinh, còn buông lời độc ác: “Không chịu dâng người, sau này chết không toàn thây cũng mặc kệ!”

Giản Như vừa trở về đã nghe được chuyện ấy. Nhưng hắn không chen vào, không xen lời, chỉ vì hắn biết — dù có lên tiếng, cũng chẳng ai trong thôn thèm nghe một kẻ như hắn.

Chẳng qua, lúc ra ngoài hái rau dại, hắn nhân cơ hội trò chuyện đôi câu với vài người trong thôn, làm bộ như vô tình nhắc đến: mấy hôm trước có gặp đại nha đầu nhà thôn chính ở trấn trên, con bé này xưa nay ở nhà dì ruột, nay lớn rồi, trổ mã càng xinh đẹp thủy linh.

Nói là gặp thật ra là bịa, nhưng việc cô nương ấy sống ở nhà dì thì cả thôn đều biết, chỉ là nàng ít về nhà, chẳng mấy ai để tâm.

Một câu tưởng như vu vơ, lại khiến người nghe để bụng.

Trong đó có một nhà vừa bị thôn chính gõ cửa, lòng đang ấm ức. Về đến nhà liền gọi các nhà có con gái khác đến, đêm ấy cùng nhau kéo đến nhà thôn chính, một mực đòi người.

“Thôn chính đã nói dâng cô nương cho Hà Thần thì mới thoát nạn, vậy cứ đem chính con gái nhà ông mà dâng trước đi!”

Lại có người phụ hoạ: “Nha đầu nhà ông cũng là cô nương, lại xinh đẹp, càng hợp để Hà Thần vui lòng!”

Lời chưa dứt, thê tử của thôn chính đã ngồi phịch dưới đất khóc lóc ăn vạ, chửi mắng loạn xạ, rồi quay sang cào cấu thôn chính một trận mặt mày bê bết.

Một phen ầm ĩ náo loạn, cuối cùng kết thúc bằng việc tên đạo sĩ bị dân chúng đuổi ra khỏi thôn, chuyện tế Hà Thần cũng từ đó chấm dứt.

Từ đó về sau, thôn chính không còn dám nhắc lại chuyện ấy nữa.

***

Giản Như cũng không hề đi tố cáo Giang Mậu Tài hay Trương Kiều.

Bị ép đem người sống làm vật tế thần, vốn là việc hắn không đồng tình. Riêng chuyện này, Trương Kiều thực ra cũng là kẻ bị hại.

Nếu không phải bản thân bị hai người kia lừa gạt mà quăng xuống sông, thì dù Trương Kiều là người hiến tế, Giản Như cũng sẽ vì hắn mà cãi lý đến cùng.

Hắn hận hai kẻ kia. Đời này kiếp này cũng không tha thứ.

Nhưng hắn không muốn vì thù hận cá nhân mà kéo thêm người khác vào chỗ nguy hiểm.

Nếu hắn tố giác Trương Kiều còn sống, e dân làng lại tin rằng vì hắn chưa chết nên mưa chưa dứt, rồi lại có người bị lôi ra tế thần.

Trải qua một lần kinh hoàng như vậy, Giản Như không muốn bất kỳ ai phải nếm trải cảm giác ấy như hắn, bất kể là ai cũng vậy.

Hai người kia đã chạy trốn, bên ngoài sống thành ra thế nào, hắn không biết.

Nhưng Giản Như nghĩ — bọn họ cùng lớn lên với hắn, lẽ nào không biết hắn là người thế nào? Lòng dạ hẹp hay rộng, gan có lớn hay không?

Không trở về thì thôi. Nếu có một ngày còn dám quay về…

Hắn tuyệt đối — sẽ không tha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play