Đầu thôn Trường Thọ, Giản Như vừa từ chân núi ngoài thôn đào ít rau dại trở về, tay ôm theo rổ rau đang vội vã bước vào trong thôn.

Lúc đi đường bình thường bước chậm không thấy rõ, nhưng thực ra hắn đi lại có chút tập tễnh. Thường ngày vì sợ mọi người chê cười, hắn vẫn luôn gồng mình đi đứng cho ngay ngắn. Nhưng nay vì vội, dáng đi có phần khập khiễng liền lộ rõ.

Má trái của hắn có một mảng sẹo lớn, gần như lan tới cả mí mắt dưới. Mảnh da ấy căng cứng, kéo theo khóe môi một bên cũng hơi vẹo lệch. Lúc này vội vàng bước đi, vết sẹo đỏ hồng hiện lên rõ rệt, làm gương mặt hắn càng thêm dữ tợn.

Nếu là ngày thường, Giản Như hẳn đã sớm tránh mặt người trong thôn. Nhưng nay mưa lớn kéo dài, người qua kẻ lại đều tất tả, ai còn tâm trí chú ý đến hắn?

Hai tháng nay, trong thôn hầu như chẳng có mấy ngày nắng. Sáng nay vừa mới có chút nắng nhẹ, nhưng chưa kịp hong khô đất đã nghe mấy tiếng sấm rền vang, mây đen cuồn cuộn kéo đến, mưa lớn lại ào ào trút xuống.

Vốn hắn cũng không định ra cửa, nhưng trong nhà đã cạn sạch lương thực, chum dưa muối cũng vét cạn đáy. Hắn đành nhân lúc trời ngớt mưa tranh thủ đi hái ít rau dại về.

Con sông Trục Tú uốn quanh làng Trường Thọ, từ xưa vẫn là nguồn nước sinh hoạt, tưới tiêu ruộng đồng của cả thôn. Nhưng dạo gần đây, mưa gió triền miên, nước sông dâng cao không ngừng, đường sông lan rộng gấp đôi. Nước vốn trong vắt nay đã trở nên đục ngầu, cuốn theo phù sa từ thượng nguồn, biến thành dòng bùn đen đặc, gào thét cuộn trào mà đổ xuống xuôi dòng.

Nửa tháng trước, thôn chính đã gõ cửa từng nhà, khuyên dân cư tránh xa bờ sông, nhất là các hộ ở gần mép nước phải mau chóng dọn đi.

Vậy mà cũng chẳng ngăn nổi tai họa.

Hôm sau, vài căn nhà quả nhiên bị dòng nước xô đổ.

Sáng nay, lại có tin dữ: Vương lão thái thái không thấy đâu.

Tìm suốt hai ba ngày, đến tận bờ ngoài năm dặm mới tìm được, thi thể bà bị vướng trong nhánh cây to mà trôi dạt bên bờ. Có kẻ nói bà vốn dĩ định chuyển nhà từ hôm trước, quên lấy tấm áo khoác đã may cho cháu trai, canh ba canh tư không yên lòng, một mình quay lại lấy, nào ngờ…

Người trong nhà có gào khóc thế nào cũng vô dụng. Giữa mùa hạ nóng bức, thi thể đã bắt đầu bốc mùi, thôn chính đành vội vã cho người chôn cất.

Những ngày gần đây, lại có thêm mấy hộ không thể không rời nhà, đến ở nhờ bà con hoặc hàng xóm thân thiết. Nhưng tình hình cứ thế kéo dài, sao có thể là kế lâu dài?

Điều khiến người trong thôn lo lắng nhất chính là hoa màu bị hủy. Sau khi nước rút, liệu còn giữ lại được bao nhiêu? Trong thôn hầu hết đều sống dựa vào trồng trọt, năm nay lúa má thất thu, mùa đông chỉ e người chết đói không ít.

Thôn chính gần đây người ra kẻ vào không dứt, bàn bạc om sòm cả ngày lẫn đêm, lời hay ý đẹp đều nói hết, chỉ mong tìm ra cách.

Hôm qua mới mời đạo sĩ về làm pháp sự cầu thần ở bờ sông, buổi sáng trời tạnh đôi chút, dân làng còn tưởng thần linh hiển linh. Nào ngờ chưa vui được mấy khắc, mưa lớn đã lại trút xuống.

Khi Giản Như đẩy cửa viện bước vào nhà, trên người đã ướt gần một nửa.

Trời mưa liên miên, gian nhà nhỏ của hắn cũng trở nên ẩm mốc, bốn phía thoảng mùi mốc meo. Tuy nhà đơn sơ, nhưng chủ nhân vẫn cố gắng giữ gìn gọn gàng sạch sẽ, mọi vật đều xếp đặt ngay ngắn.

Cha mẹ Giản Như đã mất ba năm, là bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn lúc nửa đêm.

Hắn mệnh lớn, giữ được một mạng, nhưng nửa khuôn mặt bị lửa thiêu cháy, để lại một vết sẹo lớn. Khi tháo chạy, lại bị tường đổ đè lên làm gãy chân.

Có lúc, hắn cũng từng nghĩ, chi bằng khi đó chết theo cha mẹ còn hơn.

Nhưng nếu đã không chết được, thì phải sống cho tốt.

Mấy năm nay, hắn trải qua vô vàn gian khổ, vẫn cắn răng chịu đựng, một thân một mình mà sống, chưa từng buông xuôi.

Vào nhà, hắn đặt rổ rau xuống, vào buồng trong thay xiêm y. Y phục ướt đẫm được đặt lên bồn, định giặt sạch, thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ "thùng thùng".

Tay hắn khựng lại, cất giọng hỏi to:

“Ai đó?”

Ngoài cửa, có tiếng người nặng nề đáp lại:

“Tiểu Như, là ta.”

Mí mắt Giản Như khẽ run lên, vội sửa sang lại áo quần, thấy không có gì thất lễ mới bước ra buồng ngoài mở cửa.

Thật ra, ngay khi nghe tiếng đập cửa, hắn đã đoán được là ai.

Giang Mậu Tài gõ cửa không giống người thường, từng tiếng một, không nhanh không chậm, mang theo vài phần ổn trọng và cung kính.

Cửa gỗ cũ kẽo kẹt mở ra, quả nhiên là Giang Mậu Tài.

“Mậu Tài ca, sao huynh lại tới? Ngoài kia mưa to lắm, mau vào trong nói chuyện đi.”

Giản Như vừa nói vừa đưa tay kéo người vào nhà.

Giang Mậu Tài dung mạo đoan chính, vóc người cao gầy, da trắng mịn hiếm thấy giữa chốn thôn quê. Dù mặc vải thô áo cộc, trên người vẫn toát ra vài phần phong tư tuấn nhã. Hắn ưa mặc trường bào, đi đường vạt áo lay động trong gió, nhìn có mấy phần thư sinh nho nhã.

Cả thôn đều là dân làm ruộng, giữa mùa hè nắng cháy, ai ai cũng da dẻ ngăm đen, duy chỉ có hắn trắng trẻo, nên càng thêm nổi bật.

Thấy hắn bước vào phòng, trong lòng Giản Như không khỏi dâng lên vài phần mừng rỡ.

Từ trước đến nay, nếu Giang Mậu Tài đến tìm cậu, đều chỉ đứng ngoài cửa, chưa từng vào trong. Người trong thôn không câu nệ tiểu tiết, nhưng Giản Như vẫn cảm thấy đối phương rất biết chừng mực, là người có lễ nghĩa.

Lúc này thấy y phục Giang Mậu Tài ướt đẫm, không mang áo tơi, hắn vội vàng lo lắng:

“Huynh cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn, để ta lấy khăn cho huynh lau người.”

Hắn nói rồi toan quay vào lấy khăn, nhưng bị Giang Mậu Tài cất tiếng ngăn lại:

“Tiểu Như…”

Trên mặt hắn hiện ra vẻ do dự, như có lời muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì vậy, Mậu Tài ca, sao sắc mặt huynh lại kém đến thế?” – Giản Như lúc này mới phát hiện đối phương tóc mái ướt nhẹp rối loạn vì dầm mưa, sắc mặt tái nhợt, so với dáng vẻ nghiêm trang sạch sẽ thường ngày quả thực khác biệt một trời một vực.

Giang Mậu Tài nghiến răng, giọng khàn đặc: “Kiều Kiều xảy ra chuyện rồi.”

Trong lòng Giản Như thoắt cái trĩu xuống, cuống quýt hỏi: “Hắn làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Kiều Kiều” trong miệng Giang Mậu Tài chính là Trương Kiều – người ở đầu phía đông thôn. Bọn họ lớn lên bên nhau, thân thiết như huynh đệ. Khi thân mẫu Trương Kiều mang thai bị mắc bệnh truyền nhiễm, nên từ lúc sinh ra thân thể đã yếu nhược, gia cảnh lại nghèo khó. Nhưng hắn người như tên, mảnh mai xinh đẹp, thường bị bọn vô lại bắt nạt.

Giản Như vốn hay ra mặt bênh vực, nhưng bản thân hắn cũng là một ca nhi gầy yếu, dù tính tình có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn có lúc bị đè đầu cưỡi cổ. Mỗi khi như vậy, Trương Kiều đều sợ hãi mà ôm lấy hắn khóc òa, còn Giản Như thì mặt mũi bầm dập, dù đau đến mấy cũng cắn răng không rơi một giọt lệ, chỉ kiên cường nói: “Lần sau ta nhất định đánh lại.”

Về sau, có lần bị bọn trẻ hư trong thôn vây đánh, may sao gặp Giang Mậu Tài – con trai mới dọn đến của nhà họ Giang. Từ đó về sau, hắn che chở cho cả hai, khiến chẳng ai còn dám ức hiếp bọn họ nữa.

Khi ấy, Giản Như chưa từng rời khỏi thôn, làm sao từng gặp qua thiếu niên nào chỉnh tề như Giang Mậu Tài? Không lâu sau, trong lòng đã dấy lên cảm mến.

Trước khi nhà hắn xảy ra chuyện, Giản Như từng thổ lộ với Giang Mậu Tài. Đối phương không cự tuyệt, nhưng cũng chẳng đáp ứng, chỉ nói: “Chúng ta còn nhỏ, đừng vội. Đợi lớn rồi lại bàn.”

Giản Như nghe xong trong lòng vui sướng, biết được hy vọng không phải không có, bèn giấu hết tâm tư vào tim, đợi đến khi trưởng thành sẽ lại thưa chuyện.

Sau khi Giản Như gặp nạn, Trương Kiều vì lo lắng mà khóc mãi không thôi. Mỗi khi có cơ hội đều cùng Giang Mậu Tài mang chút đồ ăn đến thăm hắn. Dù chỉ là bánh bắp, canh rau dại hay mấy thứ đạm bạc, nhưng trong hoàn cảnh khó khăn ấy, lòng tốt đó càng thêm đáng quý.

Trương Kiều còn cố ý nặn bánh bắp thành hình thỏ nhỏ, chuột nhỏ… để dỗ hắn vui. Giản Như dù đang đau cũng phải cười, há mồm cắn đứt đầu con thỏ, sau lại một ngụm cắn luôn mông thỏ, khiến Trương Kiều khúc khích tán thưởng, vô cùng đáng yêu.

Giang Mậu Tài đứng bên cạnh nhìn hai người họ, thần sắc dịu dàng đến mức khiến người không nỡ rời mắt.

Giản Như nhìn hắn, trong lòng lại dậy lên chút tâm tư thơ dại khi xưa. Nhưng nghĩ đến dung mạo mình bây giờ, chỉ thấy chẳng còn hy vọng gì.

Bấy giờ, lớp băng gạc trên mặt Giản Như vừa được gỡ xuống, vết sẹo dữ tợn lộ ra, thân thích trong nhà nhìn thấy đều tránh né, ánh mắt đầy chán ghét. Chỉ có Giang Mậu Tài là mặt không đổi sắc, thần tình như thường.

Đến khi Giản Như có thể ra ngoài, dân trong thôn tuy thương cảm hắn, nhưng khi thấy vết sẹo trên mặt và dáng đi tập tễnh thì đều nhìn chằm chằm, hoặc là bàn tán sau lưng. Trẻ con trong thôn còn đuổi theo hắn gọi là “quái vật xấu xí”, khiến hắn tức giận mà cầm đá đuổi theo đánh chạy hai dặm. Qua chuyện ấy, hắn càng hiểu lòng người ấm lạnh, lại càng cảm kích tấm lòng Giang Mậu Tài.

Sau đó, có lần Giản Như lấy hết can đảm hỏi hắn: “Vì sao huynh không chê ta xấu?”

Giang Mậu Tài đáp: “Trên mặt có sẹo hay không không quan trọng, Tiểu Như tâm địa tốt.”

Hắn không giống người khác – Giản Như nghĩ thế.

Ngay từ lúc ấy, tâm tư Giản Như đã hoàn toàn đắm chìm vào người kia.

Tuy từng tự ti đến cực điểm vì dung mạo, nhưng từ đó cũng dần có lại tự tin.

Giang Mậu Tài vốn đã sớm tìm được công việc tử tế trên trấn, được chủ nhân tín nhiệm, chỉ thi thoảng mới trở về thôn. Giản Như càng nghĩ càng cảm thấy hắn thật giỏi giang.

Một lần nọ, Giang Mậu Tài vừa trở về, Giản Như không nhịn được, khi chỉ còn hai người liền lại tỏ tình thêm một lần nữa.

Phản ứng của Giang Mậu Tài khi ấy, Giản Như nhớ rất rõ – rõ đến khắc cốt ghi tâm.

Hắn thoạt nhìn rất khó xử.

Giản Như trong lòng đau xót, nghĩ đối phương vẫn chê mình vừa xấu vừa tật, nhưng vẫn cắn môi, kiên trì chờ câu trả lời.

Giang Mậu Tài im lặng thật lâu, mới thốt: “Ngươi vẫn còn nhỏ, đừng vội, để sau hãy nói.”

Giản Như đã mười tám, trong thôn tuổi ấy ca nhi, cô nương đều đã có nơi gửi gắm, sao hắn vẫn nói “còn nhỏ”? Sao vẫn bảo chờ?

Nhưng Giản Như nghĩ, chỉ cần không bị từ chối thẳng thừng, là còn hy vọng, liền không nản chí, cố gắng đối tốt với người.

Chuyện này hắn từng kể cho Trương Kiều nghe. Trương Kiều nghe xong cười mím môi, ánh mắt lướt qua vết sẹo trên mặt hắn, rồi nói: “Mậu Tài ca tốt như vậy, ngươi thích cũng phải thôi. Trong thôn khối người đều thích hắn đấy.” Nói xong, lại nghĩ đến chuyện gì buồn cười, bèn bật cười khanh khách.

Từ hôm đó, Trương Kiều chẳng nói gì thêm, chỉ hay rủ Giản Như ra trấn chơi.

Giản Như từ khi mặt bị thương, chân hỏng, liền chẳng muốn ra ngoài. Dù vẻ ngoài ra dáng thản nhiên, nhưng mỗi ánh mắt soi mói, lời xì xào sau lưng, hắn đều phải âm thầm nuốt xuống.

Nhưng Trương Kiều lại bảo trong thôn buồn chán, nài ép hắn cùng đi dạo phố, lại nói tiện thể đi thăm Mậu Tài ca, cuối cùng cũng thuyết phục được hắn.

Chỉ là, vừa đi hai lần, Giản Như đã không muốn đi nữa.

Trương Kiều lớn lên quá đẹp, làn da trắng nõn không một tì vết, lại khéo miệng, rất được mọi người yêu thích. Ở bên hắn, Giản Như chỉ cảm thấy bản thân càng giống quái vật xấu xí, càng thêm mất tự nhiên.

Trương Kiều nhận ra hắn không vui, nhiều lần hỏi, cuối cùng Giản Như đành nói thật.

Trương Kiều ôm lấy hắn, chu môi thở dài: “Ta hiểu rồi, đều là lỗi của ta. Về sau không ép ngươi ra ngoài nữa.”

Giản Như vốn chẳng giận gì, còn xin lỗi vì để chuyện tự ti ảnh hưởng tâm trạng hai người.

Trương Kiều lại thở dài: “Ra ngoài chơi thì không sao, chỉ là… bên chỗ Mậu Tài ca làm…”

“Sao thế?” Giản Như hỏi.

Trương Kiều ngập ngừng: “Chủ nhân nhà đó buôn bán, nói là…”

“Nói gì?” Giản Như vẫn chưa hiểu.

“Hầy… cũng chẳng nói gì, chỉ bảo bọn ta cứ tới tìm Mậu Tài ca hoài, ảnh hưởng buôn bán.”

“Bọn ta cũng chỉ vào nhìn một chút, khi không có khách mới nói vài câu, sao lại ảnh hưởng?” Giản Như nhíu mày.

Lúc ấy, hắn bắt gặp Trương Kiều thoáng liếc qua vết sẹo trên mặt mình, ánh mắt lộ vẻ lúng túng, chợt liền hiểu ra tất cả.

“… Bọn họ sợ ta dọa khách bỏ đi sao?” – Giản Như thì thào hỏi.

Trương Kiều ho khẽ một tiếng, không nói lời nào. Ánh mắt Giản Như tối dần, không truy vấn thêm.

Từ đó về sau, Trương Kiều cũng chẳng gợi chuyện ra ngoài chơi nữa, khi hai người rảnh rỗi đều chỉ quanh quẩn trong thôn. Mỗi khi Giang Mậu Tài từ trấn trên trở về, vẫn là ba người họ tụ họp cùng nhau. Chỉ có họ là không chê hắn.

Giản Như là người biết cảm ơn, ai từng đối tốt với hắn, hắn đều khắc ghi trong lòng.

Người ta đối hắn một phần tốt, hắn liền dốc mười phần tình nghĩa đáp lại.

Trước nay có thứ gì ngon dùng được, chính mình giữ một hai phần, còn lại bảy tám phần đều đem sang cho hai người kia. Hai người có chuyện, hắn đều xem như việc nhà mình.

Trương Kiều có mẹ bị bệnh, Trương Kiều không kham nổi, hắn liền sáng đi tối về, coi như thân mẫu của mình mà hầu hạ. Còn Giang Mậu Tài thường xuyên xa nhà, trong nhà có việc nặng, đôi vợ chồng già chẳng kham nổi, đều là hắn đến giúp đỡ.

Bằng hữu nhiều năm, Giản Như chân tình quý trọng.

Giờ phút này nghe Giang Mậu Tài nói Trương Kiều gặp chuyện, Giản Như liền hốt hoảng như kiến bò chảo nóng.

Hai người một trước một sau đi trong mưa, Giản Như chẳng còn tâm trí để che giấu chân thọt, bước gấp rút một khập khiễng, mồ hôi lẫn nước mưa khiến hắn thở không ra hơi.

Giang Mậu Tài đi phía sau, ánh mắt lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hắn, cuối cùng rũ mi che đi một tia phức tạp trong mắt.

Mưa càng rơi càng lớn, tóc Giản Như ướt đẫm dán sát vào trán, nửa khuôn mặt vốn đã khó coi càng thêm thê thảm.

***

Nơi họ tới là nhà Trương Kiều.

Trong thôn, nước lũ mỗi ngày một dâng cao, mưu kế trăm ngả đều không ích lợi gì. Dân thôn đành trơ mắt nhìn con sông tràn bờ như muốn cuốn phăng tất cả. Dòng nước vốn dưỡng sinh, giờ lại hóa thành miệng quỷ đòi mạng.

Giang Mậu Tài kể, đêm qua, thôn chính cùng một đám người suốt đêm không ngủ, hút thuốc đến đỏ cả mắt, cuối cùng quyết định — mời thần linh, tế Hà Thần.

Ngoài dê bò heo gà, còn phải dâng một người — là cô nương hoặc ca nhi dung mạo đoan chính.

Người này, cuối cùng lại chọn trúng Trương Kiều, ca nhi đẹp nhất trong thôn. Mẫu thân hắn khóc đến đứt hơi, nhưng cũng không làm được gì.

Tối nay, Trương Kiều sẽ bị quăng xuống sông tế thần.

Giản Như mặt tái xanh, nắm chặt cây xẻng trong tay. Hắn muốn liều mạng cùng bọn thôn chính, chỉ cần chưa chết, ai cũng đừng hòng mang Trương Kiều đi!

“Mậu Tài ca! Chúng ta mau lên!” Mưa lớn như trút nước khiến Giản Như chẳng mở nổi mắt, áo quần trên người đều bị ướt đẫm, thân thể gầy yếu lạnh run, nhưng hắn lại chẳng hề quan tâm. Chỉ cần nghĩ đến Trương Kiều bị trói gô, chắc giờ đang sợ hãi đến không thốt nên lời, lòng hắn liền rối như tơ vò.

Hắn quay đầu thúc giục, Giang Mậu Tài đáp một tiếng, nhưng bước chân lại chậm đi vài phần.

Giản Như chẳng nhận ra, nam nhân phía sau vẫn đang không ngừng nhìn quanh: nhìn nhà dân, nhìn cửa sổ, nhìn tận ngõ nhỏ sâu xa…

Đến khi xa xa thấy được cửa nhà Trương Kiều, lòng Giản Như liền chấn động, nắm chặt cây xẻng định xông vào.

Nhưng mới bước một bước, sau đầu bỗng đau nhói, mắt tối sầm, hắn loạng choạng suýt ngã.

Là bọn tiểu tử trong thôn trả thù hắn sao? Dám dùng đá ném hắn?

Giản Như cố quay đầu, định gọi Giang Mậu Tài giúp một tay, nhưng không kịp — một gậy nữa nện xuống, hung ác hơn, nhẫn tâm hơn.

Lúc ấy hắn mới hiểu, thứ đánh hắn không phải là đá, mà là gậy gộc. Mà người động thủ… hình như là…

Chỉ tiếc, lúc đã hiểu rõ thì đã muộn. Trước mắt tối đen, hắn mất tri giác ngã xuống.

***

Lúc tỉnh lại, hắn đã bị nhét giẻ vào miệng, tay chân bị trói chặt, trên đầu bị trùm khăn voan đỏ, thân thể bị đặt lên giá gỗ, nâng đi.

Giản Như chẳng ngu, lập tức biết mình gặp chuyện chẳng lành, liều mạng giãy giụa. Khăn đỏ bị lệch một góc, suýt rơi xuống.

Nhưng có người đưa tay kéo lại, chỉnh khăn voan ngay ngắn, không để lộ khe hở.

Giản Như ú ớ trong miệng, muốn khiến người khác chú ý.

Một bàn tay quen thuộc nắm lấy tay hắn, tay ấm mà chặt.

Tiếng nam nhân thân thuộc sát bên tai thì thầm:

“Tiểu Như, đừng trách chúng ta. Kiều Kiều nhát gan, sẽ sợ hãi. Ngươi gương mặt đã bị hủy, chân cũng tàn tật, sống trên đời này chẳng có ý nghĩa gì, chẳng bằng thành toàn cho chúng ta.”

Từng chữ như dao cắt, máu huyết trong người Giản Như lạnh buốt, tim đau như bị xé rách.

Nam nhân ấy — người từng khiến hắn vui sướng chỉ vì một câu nói, một ánh nhìn — giờ lại dùng dao cùn giết hắn từng nhát.

“Ngươi có chết, cũng nên chết rõ ràng, làm quỷ cũng đừng dây dưa lấy chúng ta. Bao năm qua, người ta thích là Kiều Kiều. Ngươi chỉ là theo chơi mà thôi. Ta đối với ngươi vốn vô tình, càng khỏi nói đến sau đó ngươi thành ra ma chướng, ai còn thích nổi.”

Giản Như lại liều mạng giãy giụa, giá gỗ rung bần bật.

Giang Mậu Tài nắm chặt tay hắn, như muốn bóp nát xương.

“Ta không ở nhà thường xuyên, Kiều Kiều mềm lòng, hay bị khi dễ, có ngươi ở cạnh hắn còn đỡ. Ngươi chớ trách, bằng bộ dạng với tính tình như ngươi, không có ta với Kiều Kiều, ai thèm làm bạn ngươi?”

Khăn đỏ bị nước mắt thấm ướt.

Giản Như không động nữa, cả người lặng yên.

Giang Mậu Tài buông tay, nói:

“Muốn trách thì trách thôn chính tàn nhẫn, không có người sống thay tế, ta với Kiều Kiều sao rời đi thôn được? Ngươi an tâm đi đi, Tết đến ta nhất định đốt vàng mã cho ngươi.”

Giản Như vốn luôn muốn sống thật tốt, kiên cường vượt qua bao khổ nạn. Nhưng đến giây phút này, hắn cuối cùng cũng không còn lưu luyến nhân thế, lặng lẽ rơi nước mắt, nhắm mắt nhận mệnh.

Giá gỗ dừng lại, hắn ngửi thấy mùi tanh của đất, nghe tiếng nước sông ào ạt cắn mòn bờ.

Trong đầu hiện lên một màn ký ức:

Cha mẹ mất trong biển lửa, ruộng đồng xanh biếc, nụ cười non nớt của Trương Kiều, ánh mắt dịu dàng của Giang Mậu Tài, những con thỏ nhỏ, chuột nhỏ bằng bột ngô mềm nhũn…

Giờ phút này, hắn rốt cuộc đã hiểu.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt dịu dàng kia của Giang Mậu Tài — chưa từng dành cho hắn.

Những chiếc bánh bột hình thú nhỏ bé ấy, có lẽ là hai người họ cùng làm. Khi ấy, Giang Mậu Tài chắc chắn mỉm cười lau bột mì trên mặt Trương Kiều, còn Trương Kiều đỏ mặt gọi "Mậu Tài ca ca".

Nay nhớ lại, ánh mắt, cử chỉ của bọn họ, thì ra… ngay khi hắn đau đớn nằm trên giường dưỡng thương, họ đã là của nhau.

Giản Như tự nhủ mình không ngu, giờ cũng vẫn nghĩ vậy.

Chỉ là vận mệnh của hắn — quả thật chẳng ra sao.

Kiếp này xem như đã sáng tỏ, kiếp sau… ông trời nếu có xót thương, xin hãy cho hắn chút vận may. Một chút thôi, cũng đủ rồi.

Ầm!

Rơi xuống nước lạnh buốt, mũi miệng ngập trong bùn tanh, Giản Như bất tỉnh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play