Giản Như do dự trong chốc lát, theo bản năng liền muốn cự tuyệt. Tự tôn trong lòng khiến hắn không muốn vướng bận gì đến nhị công tử, càng không nguyện nhận chút tiện nghi không nên thuộc về mình.
Kim bà bà vẫn luôn để mắt nhìn sắc mặt hắn, chẳng đợi hắn mở miệng, liền nhanh miệng khuyên giải:
“Nói vài câu là xong chuyện, ngươi cứu hắn, hắn cũng nên tự mình nói lời cảm tạ với ngươi mới phải.”
Giản Như vẫn còn lưỡng lự, Kim bà bà bèn nắm lấy tay hắn, tiếp lời:
“Ta đi cùng ngươi. Nói xong liền trở về, sáng mai ngươi muốn về nhà thì về.”
Nghĩ đến chuyện mười lượng bạc vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn thầm tính toán: dù sao cũng phải gặp mặt mới mong có thể mở lời. Nghĩ vậy, hắn mới miễn cưỡng gật đầu.
Kim bà bà nhìn sắc trời bên ngoài, ước lượng thời gian, tâm tình khoan khoái nói:
“Nhị công tử ở viện nhỏ sau bếp, giờ chắc mới dùng bữa xong. Ngươi ngồi nghỉ chút, ta qua xem trước, xong xuôi sẽ trở lại đón ngươi.”
Giản Như đáp khẽ một tiếng, cố giữ vẻ bình tĩnh mà tiễn Kim bà bà ra cửa.
Người vừa đi khỏi, hắn liền đóng cửa lại, đi đi lại lại mấy lượt trong phòng.
Nghĩ ngợi một hồi, hắn vội bước ra ngoài, dù không biết bếp lớn ở đâu, cũng chỉ đành múc thau nước lạnh trở về, cởi áo sơ qua người một phen. Tuy là mùa hè, nước lạnh vẫn khiến thân thể run rẩy từng hồi.
Hắn cũng chẳng mang ý nghĩ gì khác, chỉ là mấy ngày nay sốt ra nhiều mồ hôi, lo sợ trên thân còn vương lại mùi khó ngửi.
Chuyện cần làm đã xong, đôi tay bị hắn vò đỏ hai ngày qua cuối cùng cũng được tha cho.
Mặc xong y phục, đang ngồi bên giường đợi, hắn cúi đầu nhặt áo cũ nơi vạt giường lên nghịch, cắn nhẹ môi, rồi như quyết định điều gì, đứng dậy mở ngăn tủ, lấy ra bộ y phục mới bị ném vào đó, ngắm nghía một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thay y phục cũ, mặc bộ y phục mới.
Mặc xong rồi lại có chút hối hận, định thay lại thì nghe tiếng gõ cửa “cốc cốc” hai cái. Chưa kịp đáp lời, Kim bà bà đã đẩy cửa bước vào.
Vừa vào, ánh mắt bà liền sáng lên, đảo qua từ đầu đến chân Giản Như, hớn hở nói:
“Vẫn là người đẹp vì lụa, nhìn xem ngươi mặc vào đẹp đến chừng nào!”
Đã mặc vào, cũng bị người nhìn thấy rồi, Giản Như cũng chẳng giấu giếm nữa. Lại nghĩ đến mười lượng bạc kia nếu mặc không đẹp e là sẽ bị trừ bớt, hắn liền dằn mặt mũi, để mặc đối phương đánh giá.
Kim bà bà xoay quanh hắn một vòng, chỉnh lại sau lưng và vạt áo trước, cười tủm tỉm trêu:
“Hồi nãy khuyên sao cũng không chịu thay, giờ lại mặc vào. Thế nào, không kiên trì với đống đồ cũ bảo bối của ngươi nữa à?”
Giản Như có chút xấu hổ. Cảm giác như tâm tư nho nhỏ giấu kín tận đáy lòng bị người ta nhìn thấu, dáng vẻ hào phóng ban nãy lập tức sụp đổ. Hắn cúi đầu, ngượng ngùng đến độ không dám liếc Kim bà bà lấy một cái.
Ngoài trời mưa vẫn rơi, tí tách không dứt.
Giản Như che dù, theo sau Kim bà bà ra khỏi phòng, băng qua sân, đi qua một hành lang, lại rẽ vào một khúc cong. Lúc này hắn mới phát hiện thôn trang này còn có một nơi khác như chốn đào nguyên. Sau khúc cong là một tiểu viện tinh xảo hơn hẳn nơi mình ở.
Kim bà bà giới thiệu:
“Ngươi ở nhà khách, nơi này là viện con cháu trong nhà Lý gia dùng để nghỉ ngơi khi đến chơi. Vào mùa hè, nhị công tử thường ở chỗ này tĩnh dưỡng.”
Đến trước cổng viện, Giản Như bất giác khẩn trương, bước chân cũng chậm dần.
Kim bà bà quay lại nhìn, thấy được vẻ bất an của hắn, bèn đến gần nhẹ giọng trấn an:
“Đừng sợ, nhị công tử dễ ở chung lắm. Với lại, nói là gặp mặt, thật ra cũng chẳng thấy được rõ mặt đâu…”
Giản Như khó hiểu, Kim bà bà liền giải thích:
“Nhị công tử sợ ngươi thấy hắn sẽ khó xử, không tiện mở lời… Đợi vào rồi ngươi sẽ hiểu.”
Bà đưa hắn vào sân, đến trước một gian phòng, gõ nhẹ hai cái, rồi chẳng đợi ai đáp, liền mở cửa, đẩy Giản Như vào.
Vừa bước vào, Giản Như liền ngửi được một mùi hương dễ chịu, khiến lòng người thư thái.
Hắn thu dù, đưa cho Kim bà bà, ánh mắt đảo qua bốn phía. Chỉ thấy trong phòng bày biện tao nhã, tinh tế hơn nhiều so với chỗ hắn ở. Bàn ghế, vật dụng đều thanh nhã đẹp đẽ, ngay cả hoa văn chạm khắc nơi cửa sổ cũng vô cùng tinh xảo, khiến người ta không dám nhìn lâu.
Kim bà bà dựng dù nơi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi khẽ đẩy lưng hắn. Giản Như lúc ấy mới hồi thần, theo ánh mắt bà nhìn qua, mới phát hiện sau tấm bình phong mờ ảo là một bóng người cao gầy.
Có tiếng ho khẽ vang lên. Khi Giản Như nhìn sang, người ấy lại ho thêm hai tiếng, khom lưng, cách bình phong hướng hắn hành lễ.
Giản Như vội vàng cúi người đáp lễ.
Kim bà bà lên tiếng:
“Nhị công tử, người ta ta đã đưa đến rồi. Ngày mai hắn phải về nhà, có gì muốn nói thì nói hết hôm nay.”
Dứt lời, bà ý bảo Giản Như ngồi xuống ghế tròn bên cạnh, còn mình thì đến gần bình phong, rót một chén nước đưa cho người kia, đợi y uống xong lại đặt xuống. Sau đó lại rót một chén đưa Giản Như, rồi mới ngồi bên cửa sổ, cầm khăn tay đang thêu dở, vừa thêu vừa kín đáo nhìn sang phía bình phong.
Giản Như thấy bóng người sau bình phong cũng ngồi xuống, liền rón rén ngồi theo, chỉ mép ghế mới dám chạm đến, câu nệ chẳng khác gì học trò mới vào thư phòng.
Bên kia, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Là ta nhờ Kim bà bà mời ngươi đến, hy vọng không khiến ngươi cảm thấy đường đột.”
Tiếng nói ấy mang theo nét trong trẻo của nam tử tuổi trẻ, tuy có chút khàn khàn, không giống hẳn lần trước, nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần quen thuộc…
Nghe vậy, Giản Như cũng học theo lễ tiết của người ta, vụng về cúi mình đáp lời:
“Nhị công tử… khách khí rồi.”
Hắn vừa dứt lời, liền im lặng không nói thêm gì nữa. Qua một thoáng trầm mặc, nhị công tử mới từ tốn tiếp lời:
“Ngày đó ta ở bờ sông mải mê ngắm nhìn cảnh mưa mới sơ ý trượt chân rơi xuống nước. Nếu không có ngươi ra tay cứu giúp, e rằng cái mạng này đã chẳng giữ được.”
Từ sau bình phong, bóng người ấy lại đứng dậy, hướng về phía Giản Như thật sâu mà khom lưng:
“Giản ca nhi có ơn cứu mạng, tại hạ suốt đời không dám quên!”
Giản Như hoảng hốt cũng đứng bật dậy, chẳng mong nhận lễ lớn đến vậy, càng không muốn người ta nhắc đến chuyện “lấy thân báo đáp”. Hắn chẳng giỏi giữ lễ, liền luống cuống nói như súng bắn liên hồi:
“Ta… chỉ là tình cờ gặp được, chẳng thể trơ mắt thấy người chết đuối mà làm ngơ. Nhị công tử đừng đặt nặng trong lòng, cũng đừng bận tâm gì đến chuyện ấy nữa. Ta chưa từng ăn qua thứ gì tinh xảo như cơm trong thôn trang, coi như là mở mang kiến thức, lại còn được người trị hết bệnh, ngày mai ta về nhà, coi như ta với ngươi… chẳng ai nợ ai!”
Lúc này, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện mấy lượng bạc kia.
Hắn vừa dứt lời, phía đối diện liền rơi vào im lặng. Kim bà bà nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Giản Như lúc ấy mới giật mình nhận ra, những lời mình vừa nói chẳng khác nào muốn phủi sạch quan hệ, như thể sợ dây dưa thêm một chút sẽ bị tổn hại. Lời ấy lọt vào tai người, nghe vào chưa chắc dễ chịu. Hắn tức mình, cắn chặt môi, cả người ngồi không yên, chỉ muốn tìm lối thoát thân.
Từ sau bình phong, nhị công tử lại cất tiếng hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước:
“Thân thể ngươi đã khoẻ lại hoàn toàn chưa? Chén thuốc ấy có còn hiệu quả không?”
Giản Như đáp khẽ: “Ừm.” Nhưng vừa mới ảo não xong, nên lời đáp có phần khô khốc. Hắn lại vội nói thêm một câu cảm ơn:
“Đã hoàn toàn hồi phục. Đa tạ nhị công tử vì đã ban thuốc.”
Nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi:
“Ngươi thì sao? Vừa rồi ta còn nghe tiếng ngươi ho.”
Nhị công tử đáp:
“Không ngại. Căn bệnh ho này là bệnh cũ, đã trị nhiều năm không dứt. Mỗi khi bị cảm lạnh đều ho triền miên nhiều ngày, không dễ khỏi.”
Giản Như nhớ tới lời Kim bà bà từng kể, nói lão phu nhân khi sinh nhị công tử thì đã lớn tuổi, lại sinh non thiếu tháng, nên thân thể vốn đã yếu kém. Dù trong nhà toàn là đại phu, bản thân nhị công tử cũng tinh thông y thuật, nhưng cũng chẳng thể chữa khỏi hẳn bệnh tình. Cứ như vậy đau yếu liên miên, sống lay lắt đến tận bây giờ.
Hắn chợt thấy, nhị công tử tuy sinh ra trong cảnh cẩm y ngọc thực, lại tuấn tú phi phàm, nhưng cũng chưa chắc được sống yên ổn như hắn. Nhớ đến hôm đó trong sơn động, một đầu tóc dài ướt rối, sắc mặt tái nhợt, chẳng khác chi người từ âm giới trở về, hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho vị công tử thần tiên ấy.
Sau mấy câu thăm hỏi, trong phòng lại trở về yên tĩnh.
Giản Như cứ cảm thấy đối phương có điều muốn nói, nhưng dường như khó mà thốt ra.
Mãi đến khi hắn đang ngẫm nghĩ có nên cáo từ, thì sau bình phong, bóng người kia đột nhiên cất giọng:
“Kim bà bà nói, ngươi không muốn gả cho ta.”
Giản Như vốn đã định đứng dậy, nghe vậy như bị sét đánh ngang tai, suýt nữa thì trượt chân ngã khỏi ghế.
Hắn vội vàng trấn định, ngồi lại ngay ngắn, lắp bắp:
“Ta… Ta…!”
Không ngờ nhị công tử lại nói thẳng thắn như vậy, hắn trong phút chốc bối rối đến nói không ra lời.
Đúng lúc đó, sau bình phong lại vang lên một cơn ho dữ dội.
Kim bà bà vội buông thêu, đứng dậy đi rót nước.
Đợi đến khi tiếng ho ngưng, bà mới ngồi lại, mặt mày đầy lo lắng.
Giản Như cũng bị dọa đến suýt lao tới xem xét, nhưng thấy người không sao, liền nén lòng mà nói:
“Ta không cần ngươi báo ân.”
Sau một hồi im lặng, nhị công tử bỗng nhẹ giọng thốt:
“Ta thân thể yếu kém, mấy năm nay đều làm khổ người trong nhà.”
Giản Như chẳng hiểu vì sao y lại nói đến chuyện này, chỉ đành an ủi:
“Nếu đã là người nhà, dù bệnh nặng hay tàn tật, dù nằm một chỗ chẳng thể nhúc nhích, chỉ cần còn sống, người nhà ắt sẽ còn trông đợi, cuộc sống vẫn sẽ có hy vọng.”
Lời vừa dứt, cổ họng hắn cũng nghẹn lại, bởi câu ấy chính là từ tận đáy lòng hắn mà ra. Những đêm dài không ngủ, hắn vẫn nghĩ: nếu cha mẹ hắn chưa mất, dù mỗi ngày phải nằm giường bệnh, chỉ cần hắn được chăm sóc cho họ, thì bao năm qua hắn cũng sẽ không đơn độc đến vậy. Dù khổ cực, hắn vẫn có thể sống như một đứa con có gia đình.
Nhị công tử không biết gia cảnh của hắn, nhưng ắt hẳn cũng nghe ra được nỗi buồn trong giọng nói. Y thử hỏi:
“Đã nhiều ngày chưa thấy người đến tìm ngươi… Người nhà ngươi đâu?”
Giản Như đáp:
“Ba năm trước, trong nhà xảy ra hỏa hoạn. Cha mẹ ta vì che chở ta, đều đã mất cả rồi.”
Sau bình phong liền truyền ra tiếng thở dài thật sâu.
Kim bà bà thấy vậy, liền lên tiếng khuyên giải:
“Sống chết đều do số trời, Giản ca nhi không nên tự trách.” Rồi lại nói với người sau bình phong: “Nhị công tử thân thể mới vừa chuyển biến tốt, chớ nên đau buồn nhiều.”
Nhị công tử ho nhẹ vài tiếng, rồi chậm rãi nói:
“Vậy… ngươi không muốn gả cho ta, có phải vì e ngại thân thể ta không tốt, sớm muộn cũng sẽ… qua đời?”
Đến lượt Giản Như ho khan liên tục.
Hắn ngượng ngùng ngừng ho, trong đầu bất chợt nhớ đến đêm hôm đó trong sơn động – hai người ôm nhau sưởi ấm. Tuy rằng là hắn ôm đối phương để giúp giữ ấm, nhưng sau đó, nhị công tử cũng cẩn thận che chở hắn.
Kẻ rơi xuống nước, nhiều khi không chết đuối mà chết vì nhiễm phong hàn, không phải hiếm thấy. Hôm ấy, hắn có thể còn sống, cũng là nhờ nhị công tử.
Giản Như vốn chẳng phải kẻ lạnh lùng, trong lòng nghĩ gì khó mà giấu được. Cũng không đành lòng để nhị công tử nghĩ quẩn, liền muốn nói thật lòng.
Chỉ là… hắn liếc nhìn Kim bà bà đang ngồi cạnh.
Kim bà bà bắt được ánh mắt ấy, bèn vỗ vỗ đầu gối mình, nói:
“Thôi, lão thân ra ngoài làm ít việc. Nhị công tử, hai người trò chuyện đi.”
Từ sau bình phong có tiếng “được”, bà liền nhanh nhẹn mang dù đi ra, còn cẩn thận khép cửa lại kín đáo.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả mùi huân hương đang lan tỏa.
Giản Như mở miệng trước:
“Vừa nãy có Kim bà bà ở đây, ta ngại không dám nói… Ta không phải chê ngươi.” Hắn cắn răng, cố lấy hết dũng khí: “Mà là… chê chính mình.”
Giọng nói sau bình phong dịu nhẹ truyền đến:
“Vì sao?”
Một khi đã nói ra rồi, thì cũng không còn gì phải giấu giếm. Giản Như thẳng thắn:
“Hôm đó ngươi hẳn đã thấy… nửa bên mặt ta đầy sẹo bỏng. Người ta sau lưng thường nói ta trông còn xấu hơn cả quỷ. Nhà ta nghèo, cả nhà vét sạch cũng chỉ được mười mấy đồng tiền lẻ.”
Hắn ngẩng đầu nhìn bức tranh chữ treo trên tường:
“Ta chẳng biết chữ, đọc không thông sách, nhìn không hiểu tranh. Cả ngày làm việc nặng, tay chân thô ráp, chẳng giống ca nhi hay cô nương nhà người ta, mỗi ngày đều thơm ngát chỉnh tề.”
“Ta không cha không mẹ, sau khi họ mất, mấy người thân trong nhà đều nghèo, sợ ta liên lụy nên cũng chẳng mấy khi gặp. Ngoài bản thân ra, ta chẳng còn ai để dựa dẫm.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi lại nhớ ra một điều:
“Ta… tính tình cũng không tốt, nghĩ gì nói nấy, thường hay làm phật lòng người khác.”
Nói hết những điều chất chứa trong lòng, Giản Như cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Hắn nghĩ, hắn và Lý nhị công tử vốn không thuộc về cùng một thế giới.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này chỉ là ngoài ý muốn, mai sau, mỗi người một ngả – bụi về với bụi, đất về với đất. Nhị công tử vẫn là nhị công tử, còn hắn trở lại trong thôn, tiếp tục cuốc đất, kiếm ăn qua ngày. Đợi đến khi già, không làm được nữa, hắn sẽ dùng hết số bạc tiết kiệm, tìm một chỗ trong núi, đào cho mình cái hố, chờ chết cũng được rồi.
Chết thì chết, nhưng tuyệt đối không nhảy sông – chết đuối thực sự quá khổ, đời này hắn không muốn trải qua lần thứ hai.
Nghĩ như vậy, Giản Như bỗng thấy bản thân sống cũng được xem như tiêu sái kiên cường. Nhưng nói đến đoạn sau, hắn vẫn không nhịn được nghẹn ngào, phải cố nén lắm mới không để nước mắt rơi.
“Ta… quanh năm suốt tháng, chẳng mấy ngày được an ổn.”
Lúc này, từ sau bình phong, tiếng nói trong trẻo có phần khàn khàn chậm rãi vang lên:
“Mấy năm nay, ta vẫn quanh quẩn bên giường bệnh. Tuy học y thuật, nhưng hiếm có cơ hội trị bệnh cho người. Huynh trưởng và các tỷ tỷ đều đã đạt được nhiều thành tựu, còn ta lại vì bệnh mà phí hoài tháng năm, đến nay chẳng làm được gì ra hồn cả…”
Giản Như khẽ há miệng, thở dốc một hơi, đến lúc này mới hiểu được — nhị công tử đang dùng chính cách nói của hắn, kể lại khuyết điểm của bản thân mình.
“Người trong nhà, dù sao cũng phải trông nom ta, dỗ dành ta. Bao năm qua bị ta làm phiền, tuy rằng chưa từng oán trách nửa câu mệt mỏi hay mất kiên nhẫn, nhưng lòng ta vẫn không thôi bất an, cũng chẳng cam lòng để người khác vì mình mà khổ sở. Ta không muốn liên lụy họ, càng không muốn họ phải vì ta mà bận lòng. Nhưng mà… họ là người thân cốt nhục, ta lại chẳng thể đem lời này nói ra, nếu nói, họ nhất định sẽ thương tâm.”
“Mẫu thân, huynh trưởng, các vị tỷ tỷ đều nói ta sẽ sống lâu trăm tuổi. Nhưng chính ta trong lòng hiểu rõ, ta phải dè dặt mà sống, phải chăm dưỡng kĩ càng, có khi còn sống lâu được thật. Nhưng nếu có một ngày chẳng may sơ suất, chỉ cần một trận gió độc, một cơn phong hàn, nói không chừng… liền có thể đoạt mệnh ta.”
“Ta… cũng chẳng biết mình còn có thể sống bao lâu.”
Lời này vừa dứt, Giản Như trong lòng như bị chạm đến chỗ mềm yếu nhất, không hiểu sao hắn lại không thể chịu nổi việc người này nói về chuyện đoản mệnh của mình — như thể, chỉ cần nói ra, thì điều xấu ấy sẽ thành sự thật.
Hắn bật dậy, vội vàng kêu lên:
“Nhà ngươi có tiền, lại có người thân bên cạnh, bọn họ chăm lo cho ngươi là cam tâm tình nguyện, ngươi đừng nghĩ nhiều. Ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! Hơn nữa…” Hắn bước nhanh mấy bước đến gần bình phong, nói to lên, “Ngươi còn… còn lớn lên… đẹp đẽ như vậy! Ắt sẽ có người điều kiện tốt muốn gả cho ngươi, dù là cô nương hay ca nhi, cũng đều cam lòng!”
Lời vừa nói ra, đối phương chưa vội đáp lời, chỉ yên tĩnh một lúc lâu. Mãi đến khi Giản Như nôn nóng, nhị công tử mới chậm rãi mở miệng:
“Chính là…”
Giản Như liền gấp giọng: “Cái gì?”
Nhị công tử nói chậm rãi, từng chữ một:
“Hôm ấy, lúc ta tỉnh lại, phát hiện… ngươi đang ôm ta sưởi ấm.”
Ầm một tiếng, máu trong người Giản Như dường như trào ngược lên đỉnh đầu — mặt đỏ đến tận mang tai.
Hắn thật không ngờ, đối phương lại đột ngột nhắc tới chuyện ấy.
Chuyện "sưởi ấm" là thế nào, hắn với nhị công tử trong lòng đều rõ. Khi ấy hai người đều không còn quần áo, da kề da, hơi thở quấn lấy nhau — hắn lấy thân mình sưởi cho y, rồi đến cuối cùng, là y đưa hắn thoát khỏi nguy kịch. Ai vì ai, đều rối như tơ vò.
“Sau đó, người nhà ta liền dẫn người tới tìm…”
Giản Như chợt ngẩn người — hắn bỗng nhận ra một chuyện mà trước đó vẫn không để ý tới: lúc ấy bọn họ còn chưa mặc lại xiêm y! Những người kia mà xông vào, chẳng phải là trông thấy hết rồi sao?
Bị nhị công tử nhìn hết còn đỡ, bị đám người kia thấy… Giản Như lập tức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ cảm thấy bản thân sắp không sống nổi nữa.
May thay, nhị công tử dường như hiểu được tâm trạng hắn, vội vàng giải thích:
“Ngươi yên tâm. Hôm đó ta nghe thấy tiếng bước chân, liền bảo người không được bước vào. Mành ngươi dùng chặn cửa cũng rất chắc chắn.”
Nghe vậy, Giản Như mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, lại nghe y tiếp lời:
“Chỉ là… ta đều thấy… còn có… đã chạm qua.”
“Ầm!” Giản Như bị hốt hoảng làm rơi cả ghế tròn phía sau, vội vàng cúi xuống nhặt, mà bàn tay run rẩy chẳng yên.
Nhị công tử từ phía sau bình phong cũng đứng dậy, chậm rãi bước đến gần. Thanh âm nhẹ nhàng mà dịu dàng:
“Ta không phải cố ý mạo phạm ngươi. Ngoài động đều là nam nhân, nếu không giúp ngươi mặc quần áo đàng hoàng, sao dám đưa ngươi ra ngoài? Khi mặc y phục… thực sự khó tránh khỏi…”
Thì ra là cái “chạm qua” ấy.
Mặt Giản Như như muốn bốc cháy, cúi đầu không dám ngẩng lên, đến ánh mắt cũng không dám đối diện.
Chợt nghe thấy nhị công tử nói tiếp, giọng nói trầm mà nhẹ, mang theo ý cười khổ:
“Đã như vậy… ngươi còn gả ai được nữa? Nếu tương lai phu quân của ngươi biết chuyện, sợ rằng sẽ tìm ta tính sổ mất. Mà thân thể ta thế này, e rằng bị đánh một trận là mất mạng rồi.”
Máu Giản Như bỗng sôi trào.
Hắn muốn nói — hắn không cần phu quân, không cần thành thân.
Thế nhưng nhị công tử như đã hạ quyết tâm, ngữ khí cũng dần mềm lại, dịu dàng đến khiến lòng người lay động.
Chất giọng trong trẻo mà khàn nhẹ kia cất lên, chậm rãi mà nói:
“Nếu ngươi không chê ta thân thể yếu nhược… thì chúng ta liền sống cùng nhau đi.”
“Ta không có bản lĩnh gì, lại thêm bệnh tật đầy mình, chỉ sợ sẽ liên lụy ngươi. Nhưng ít ra… khi ngươi về nhà, sẽ có người cùng ngươi trò chuyện một chút.”
Câu cuối cùng ấy… lại vừa khéo đánh trúng chỗ sâu kín nhất trong lòng Giản Như.
Nước mắt hắn bỗng nhiên trào ra, lặng lẽ chảy xuống má, lời cự tuyệt nghẹn ở nơi cổ họng, không sao thốt nên lời.