Giản Như thực không có ý định lưu lại thôn trang này thêm khắc nào, nhưng thân thể hắn lại không thuận theo.
Hôm trước, hắn uống chén thuốc kia xong, chẳng ngờ lại khơi lên cơn sốt nặng hơn.
Ngày đầu tiên hắn tỉnh lại, vẫn là Tôn Ngọc Sương đến chiếu cố. Gương mặt kia vẫn là nét ngạo nghễ lạnh lùng, Giản Như vốn đã chẳng muốn thấy hắn, nhưng lại không có cách nào tránh được. Cũng may hắn phần lớn thời gian đều chìm trong mê man, nên rốt cuộc cũng không nói chuyện với người nọ được mấy câu.
Sáng ngày kế, không biết thế nào, lại đổi thành một bà tử họ Kim đến chăm sóc.
Bà tử này xem ra là người quen tay quen việc, tính tình thẳng thắn, cũng không như Tôn Ngọc Sương hay giở giọng quái lạ, tuy lời nói có phần thô lỗ, nhưng chí ít cũng không chứa ác ý.
Mùa hạ nóng bức, Giản Như lại đang sốt cao, đắp chăn hai ngày hai đêm, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa. Sáng sớm hôm hắn tỉnh lại, bà Kim bưng nước ấm vào phòng, đóng kín cửa sổ, rồi nhấc chăn lên, lớn giọng hô:
“Hảo gia hỏa, ngươi che thế này mà không sợ hầm ra mùi nồng nặc!”
Giản Như nghe mà mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể tìm một khe đất mà chui xuống.
Mặt hắn đã đỏ, nửa bên mặt có vết sẹo cũng theo đó càng nổi bật rõ ràng. Bà Kim nhìn thẳng, cũng không tránh né, còn giơ tay sờ một phen, đầy vẻ tiếc nuối mà than:
“Đứa nhỏ này, vốn là một người tuấn tú, chỉ tiếc một nửa mặt sẹo này... Không thì đúng là một ca nhi trắng trẻo thanh tú.”
Giản Như từ sau khi bị hủy dung, đây là lần đầu tiên có người thoải mái nhắc đến vết sẹo trên mặt hắn, lại chẳng mang chút chê bai hay thương hại. Trong lòng hắn, không rõ là cảm động hay bất an.
Song, khi Kim bà bà muốn đưa tay giúp hắn thay y phục, Giản Như rốt cuộc chịu không nổi, vội vàng từ chối, sống chết không cho động vào mình.
Bà Kim chẳng lay chuyển được hắn, đành đem thau nước cùng khăn sạch giao cho, bảo hắn tự mình lau rửa.
Ra khỏi cửa còn lẩm bẩm:
“Nói ngươi không tốt thì ngươi không giận, giúp ngươi lau mình thì ngươi lại cự tuyệt. Thật chẳng biết ngươi muốn gì!”
Giản Như chẳng phải không biết tốt xấu, chỉ là hắn chưa từng quen như vậy, lại càng thấy xấu hổ. Hắn kéo chặt cổ áo, cúi đầu lí nhí cười làm lành.
Kim bà bà lườm hắn một cái, nghiến răng:
“Đợi đến lúc ngươi thành thân, xem ngươi có để phu lang của mình thay xiêm y không!”
Giản Như lập tức đỏ mặt đến tận mang tai, Kim bà bà cười to ha ha rồi bỏ ra ngoài.
Chờ Kim bà tử đi rồi, lòng Giản Như lại có phần trầm lặng. Cả đời này của hắn, e rằng chẳng còn duyên gì với chuyện hôn nhân nữa.
Trước kia hắn còn không phục, luôn cảm thấy dù bị hủy dung, cũng có thể sống như người bình thường. Nhưng sau những chuyện Giang Mậu Tài và Trương Kiều làm, hắn đã hoàn toàn mất đi hy vọng.
Nghĩ tới hai người kia, Giản Như liền vô thức đưa tay xoa lên cổ tay, như muốn xoa tróc cả lớp da.
Bên ngoài còn có người đang chờ, hắn không dám chậm trễ. Trong phòng, hắn nhanh chóng lau rửa toàn thân, tóc cũng gội sơ qua.
Bộ áo ngủ hắn đang mặc là do Kim bà bà mang đến. Hắn thay ra, cầm áo ngoài trong tay sờ sờ, cuối cùng vẫn đặt trở lại chỗ cũ.
Vải vóc kia vừa nhìn đã biết là thứ tốt, kiểu dáng cũng tinh tế mà hắn chưa từng thấy. Giản Như không muốn nhận không của người ta, áo ngủ là bất đắc dĩ phải thay, chờ có thể quay về, hắn vẫn nên mặc y phục của chính mình.
Bà Kim thấy hắn thay đồ xong liền bước vào, mang đi chăn nệm đã ướt đẫm mồ hôi, đổi thành chăn mỏng cho hắn.
“Người trong thôn trang này chẳng biết gì, cảm mạo phát sốt mà cũng dám đắp dày kín mít. Bình thường mặc nhiều thì chớ, lúc bệnh cũng chẳng chịu cởi. Cho ngươi uống thuốc vài ngày, ba bốn hôm là khỏe.”
Giản Như cùng bà thu dọn giường chiếu, nghe vậy liền hỏi:
“Bà hiểu y thuật sao?”
Kim bà bà cười khà:
“Ta là nha hoàn hồi môn theo lão phu nhân về từ ngày thành thân, đến nay cũng đã mấy chục năm, chuyện nhìn quen mắt nghe quen tai, bệnh tật thường gặp thì ít nhiều cũng biết chút đỉnh.”
Giản Như nghe xong, cũng không suy nghĩ nhiều đến việc vì sao người thân cận bên lão phu nhân lại đến chăm hắn, chỉ đầy mặt ngưỡng mộ mà khen:
“Vậy là bà chịu khó để tâm học hỏi, không như người khác nhìn cũng không hiểu, chỉ có bà là hiểu rõ.”
Lời hắn nói chính là thật lòng. Giản Như tự biết bản thân không có bản lĩnh gì. Trước kia cùng Trương Kiều lên trấn, thấy người trong tiệm ân cần đón khách, hắn từng nghĩ: giá như bản thân cũng có chút tài cán như vậy thì tốt.
Lời khen ai mà chẳng thích, Kim bà bà nhìn hắn, cười tủm tỉm:
“Đứa nhỏ này, miệng đúng là ngọt đấy.”
Tối hôm ấy uống thuốc xong, tuy Giản Như vẫn còn nóng sốt, nhưng đã không nghiêm trọng như hai đêm trước. Chăn mỏng đắp trên người không đến mức oi bức, thoải mái hơn nhiều, rốt cuộc cũng ngủ được một giấc an lành.
Sáng ngày hôm sau, hắn liền thu xếp muốn rời đi. Kim bà bà chẳng những trừng mắt với hắn, còn làm bộ muốn cấu một phen trên cánh tay hắn:
“Lăn tăn cái gì, nằm đó dưỡng bệnh cho lành rồi hẵng về!”
Giản Như vốn muốn giải thích rằng thân thể mình đã khá hơn, nhưng nhìn thần sắc dữ dằn của bà, hắn lập tức im miệng không dám cãi.
Cơm sáng ăn xong, thuốc cũng uống rồi, Kim bà bà liền ép hắn ra ngoài đi dạo quanh thôn trang, phơi chút nắng, cho bệnh khí tiêu tan.
Giản Như mấy ngày qua chưa từng bước ra khỏi cửa, trong lòng cũng có phần hiếu kỳ. Song hắn lại ngại làm phiền người khác, sợ gặp phải chủ nhân nơi này. Dù gì cũng là chốn người ta ở, hắn chẳng thân chẳng thích, nếu bị hỏi tới cũng khó mà trả lời, thành ra xấu hổ.
Lại thêm khuôn mặt của hắn… Trải qua phản bội và suýt chết một lần, giờ đây hắn đã nhìn thấu. Người khác muốn nhìn thì cứ nhìn, muốn bàn thì cứ bàn, hắn cũng chẳng thiếu mất khối thịt nào. Có điều, Lý gia cưu mang hắn bao ngày, cấp cơm cấp áo cấp chỗ ở, ân tình ấy không thể xem nhẹ. Hắn cũng không muốn vì dung mạo mình mà dọa đến người ta.
Nhưng Kim bà bà tính tình cương trực, nói một là một. Nàng nói phải đi thì liền lấy y phục mới đưa cho hắn, nhất định bắt hắn thay vào rồi mới cho ra ngoài.
Giản Như sống chết không chịu mặc bộ đồ mới, khăng khăng đòi lấy lại áo cũ của mình mà mặc.
Kim bà bà đánh giá hắn từ đầu đến chân, lắc đầu không thôi.
Giản Như cũng biết bản thân mình chẳng ra sao. Bộ đồ kia vốn dùng để làm việc trong nhà, lại thêm trận lội sông hôm nọ, rách rưới vài chỗ, thật sự là khó coi vô cùng.
Ra đến cửa, Kim bà bà đi trước, Giản Như ở sau đóng cửa lại. Vừa mới khép cánh cửa, liền bị vỗ cho một cái vào mông, khiến hắn giật thót, vội quay người lại nhìn, chỉ thấy Kim bà bà thu tay về, cười híp mắt:
“Cái mông nhỏ này nhìn vậy mà còn nhiều thịt lắm đó.”
Giản Như quả thực xấu hổ đến muốn chết, nhưng lại chẳng dám nổi giận với người lớn tuổi, đành phồng má giận dỗi. Kim bà bà chẳng bận tâm, cười ha hả đi trước, Giản Như đỏ mặt đi theo phía sau.
Chỉ nghe bà vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Gầy thì gầy, nhưng hông không hẹp, là dáng người tốt, dễ sinh nở.”
Giản Như nghe mà ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn nhìn thân mình, nhưng vẫn chẳng hiểu ra sao.
Hôm nay lại là một ngày nắng hiếm thấy. Đã lâu không thấy ánh mặt trời, thời tiết phương Bắc vào tháng Tám sáng sớm không nóng cũng chẳng lạnh, vô cùng dễ chịu.
Thôn trang nhà họ Lý nuôi không ít ngựa, con nào con nấy đều cao lớn khỏe mạnh, hùng dũng uy phong. Các hộ trong vòng mấy chục dặm muốn mua ngựa, không ai là không đến đây chọn ngựa tốt.
Tổ trạch nhà họ Lý ở trên trấn, nhưng vì nơi đây có đồng cỏ rộng lớn, nên mỗi độ hè sang hay đông đến, thường có thân thích trong nhà về đây ở vài hôm, mùa hè thì cưỡi ngựa, mùa đông lại đi săn.
Trang viện này có hai gian trước sau, trong sân đặt vài bàn đá ghế đá và giàn nho, kỳ thực chẳng có gì hoa lệ, nhưng đối với Giản Như mà nói, đã là cảnh tượng rộng rãi chưa từng thấy.
Hắn không dám nhìn ngó lung tung, chỉ sợ làm người khác giật mình.
May thay dọc đường đi cũng chẳng gặp mấy ai, chỉ thấy vài nha đầu mười mấy tuổi chạy ra chạy vào, đang vội vã đem chăn nệm ra phơi dưới trời nắng.
Thấy họ, mấy cô nương liền lễ phép hành lễ với Kim bà bà, ánh mắt đảo qua mặt Giản Như một cái, thoáng giật mình, rồi vội cúi đầu quay đi chỗ khác.
Tiểu cô nương mà, tò mò là chuyện thường, Giản Như cũng chẳng bận tâm.
Kim bà bà dẫn hắn đi một vòng qua hậu viện, lại vòng ra đồng cỏ sau nhà một lượt, thấy hơi mệt mới quay về.
Hai người không nói gì nhiều, bước chân cũng nhẹ. Vừa mới bước vào sân, còn chưa rẽ qua bức tường chắn viện, đã nghe bên trong có hai người đang trò chuyện khe khẽ.
Một trong hai, Giản Như nhận ra ngay là cô nha đầu vừa phơi chăn. Nàng nói:
“Ngươi lúc nãy không thấy đâu, nửa khuôn mặt kia dọa người thật, ta mới nhìn một cái mà suýt nữa kêu lên rồi.”
Giản Như vừa nghe, biết ngay là đang nói đến mình.
Sắc mặt Kim bà bà lập tức thay đổi, vén tay áo định vòng qua tường đi đến đó, nhưng bị Giản Như giữ lại, khẽ lắc đầu. Hắn không muốn gây chuyện nơi nhà người, huống chi bị bàn tán cũng chẳng phải lần đầu. Nếu chuyện gì cũng phải so đo, có lẽ hắn đã tức mà chết từ lâu rồi.
Lúc này, một nha đầu khác thở dài nói:
“Nhị công tử nhà ta là người giống như thần tiên, sao lại trúng phải cái hôn sự này! Người kia đúng là cóc ghẻ mà mơ ăn thịt thiên nga…”
Chưa đợi Giản Như kịp hiểu hết câu kia hàm nghĩa ra sao, Kim bà bà đã giận tím mặt, hất tay Giản Như ra, sải bước đi thẳng vào trong viện.
“Hai con nha đầu chết tiệt các ngươi, không biết yên phận làm việc, lại ở đây dùng đầu lưỡi mài chủ nhân! Xem bà đây xử lý các ngươi thế nào!”
Hai nha đầu kia bị lôi vào phòng mắng một trận sống chết.
Đợi không còn tiếng động nữa, Giản Như mới vòng qua bức tường, chậm rãi bước đến trước mặt bà.
Kim bà bà liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
“Đi thôi, vào trong nói chuyện.”
Nơi Giản Như đang tạm trú dưỡng bệnh là một căn nhà nhỏ bên viện. Một già một trẻ ngồi hai bên cửa sổ, mỗi người một chiếc ghế mây.
Giản Như cúi đầu, hai tay xoắn chặt vào nhau, rõ ràng bất an.
Hắn vốn muốn nhắc đến chuyện Tôn Ngọc Sương đã nói, rằng nhị công tử Lý gia phải cho hắn một cái “cách nói”. Chuyện này hắn suy nghĩ đã hai ngày, nếu người ta thật lòng báo ân, tặng tiền bạc gì đó, hắn cũng chẳng từ chối. Dù gì hắn cũng không phải người cao thượng gì, tiết tháo chẳng thể đổi lấy bát cơm. Hắn nghĩ kỹ rồi, không cần nhiều, chừng mười lượng bạc là đủ, không được nữa thì ba lượng cũng được, dù là một hai lượng… hắn cũng thấy vui.
Nhưng hôm nay, nghe Kim bà bà nhắc đến “tướng công”, lại thêm mấy câu của hai nha đầu nọ, Giản Như rốt cuộc cũng nhận ra: cái gọi là “cách nói” kia, e là hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.
Đến lúc này, hắn mới thật sự hiểu ra vì sao Kim bà bà – người thân cận của lão phu nhân – lại đích thân đến thôn trang chiếu cố hắn.
Quả nhiên, Kim bà bà chậm rãi nói:
“Là nhị công tử tự mình nói với người trong nhà, bên này không có người chăm sóc đắc lực, phu nhân mới sai ta đến thôn trang này chiếu cố ngươi.”
Giản Như thoáng ngẩng đầu nhìn bà, rồi lại cúi xuống. Khi nghe đến ba chữ “nhị công tử”, trong lòng hắn khẽ run.
Hắn nhỏ giọng nói:
“Phiền bà… thay ta tạ ơn lão phu nhân, cùng… cùng nhị công tử.”
Kim bà bà khẽ nhếch môi:
“Trong nhà không phải chỉ có mình ta là bà tử, phu nhân sai ta đến, cũng không chỉ vì cái này thôi đâu.”
Nói đến đây, bà nhìn kỹ vẻ mặt hắn, chậm rãi nói tiếp:
“Chuyện hôn sự giữa ngươi và nhị công tử, ngươi nghĩ thế nào?”
Giản Như chỉ cảm thấy trong đầu nổ “oanh” một tiếng, miệng há ra muốn thở, lập tức quay đầu đi chỗ khác:
“Ta… ta… ta không muốn thành thân với hắn.”
Kim bà bà nhìn hắn, mặt lộ vẻ bất mãn:
“Ngươi đứa nhỏ này nhìn qua lanh lợi thông minh, sao đến thời khắc mấu chốt lại ngốc nghếch như thế? Ngươi thân là ca nhi, thân mình đều bị đại nam nhân kia thấy hết, lại còn ôm nhau một đêm da kề thịt áp, ngươi nếu không gả cho hắn, sau này còn ai dám cưới ngươi? Ai còn chịu muốn ngươi?”
Lời Kim bà bà thốt ra tuy không vòng vo, nhưng lại quá mức thẳng thắn, làm Giản Như không khỏi đỏ bừng cả mặt. Hắn vốn chẳng nghĩ rằng chuyện đêm hôm đó, lão thái thái lại biết rõ ràng đến thế. Lúng túng đến độ chỉ biết lắp bắp:
“Ngài… ngài làm sao biết…”
Kim bà bà nói:
“Các ngươi vừa về đến nhà hôm đó, phu nhân đã đến thôn trang thăm nhị công tử. Khi ấy, nhị công tử liền đem chuyện đêm đó kể lại tường tận với mẫu thân. Sau đó, phu nhân lại kể lại cho lão bà tử ta.”
Giản Như chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, gương mặt nóng rực như bị thiêu cháy.
“Hắn sao có thể kể ra cho mọi người biết như vậy…”
Kim bà bà lập tức thay chủ biện giải:
“Nhị công tử cũng không phải kể cho ai khác, chỉ nói với mẹ mình. Việc hôn nhân phải rõ ràng mới có thể quyết đoán.”
Giản Như vẫn không phục, lại hỏi:
“Nhưng mà… Tôn Ngọc Sương hình như cũng biết?”
Kim bà bà nhếch môi, lộ vẻ khinh thường:
“Phỏng chừng hắn đoán được vài phần. Ngươi đừng để tâm tới người ấy. Khi ấy trong thôn trang chỉ có mỗi hắn rảnh rỗi, nhị công tử mới phải nhờ hắn trông nom ngươi. Năm đó nếu không phải hắn…”
Nói đến đây, bà nhìn Giản Như một cái, dường như có điều cố kỵ nên không nói tiếp. Chuyển lời, bà nói:
“Chuyện cũ gác lại đi, chúng ta vẫn nên quay lại chuyện hôn sự. Đã đến nước này, ngươi vì sao lại muốn cự tuyệt?”
Vì bản thân không xứng với người ta.
Chỉ nghĩ đến một người như vậy, vì gánh trách nhiệm mà phải cưới mình, trong lòng Giản Như đã khó chịu đến không thở được.
Nhớ lại lời hai nha đầu “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”, từng chữ từng câu đều như mũi dao đâm thẳng vào lòng. Lại nhớ đến ánh mắt khinh miệt của Tôn Ngọc Sương, lời Giang Mậu Tài hôm đó trên bờ sông mắng hắn mặt mũi như ác quỷ. Rồi lại nghĩ đến bộ dạng như thần tiên của nhị công tử, cả cảnh tượng đêm ấy, chỉ nhìn hắn một cái đã bị dọa đến hôn mê bất tỉnh…
Giản Như đời này vốn chẳng có duyên phận hôn nhân, nhưng hắn vẫn còn chút tự tôn. Nếu phải bám vào người ta để được báo đáp ân nghĩa, hắn không làm được. Hắn khinh thường loại người ấy.
Hắn cố giữ thể diện, không muốn nói ra nỗi khổ tâm trong lòng, chỉ lắc đầu cố chấp:
“Ta… không muốn gả.”
Nói xong, lại cắn răng kiên quyết:
“Chờ lát nữa ta liền rời khỏi thôn trang, về nhà.”
Kim bà bà cố gắng khuyên can:
“Đêm ấy tuy là chuyện xảy ra dưới tình huống bất đắc dĩ, nhưng bên cạnh còn có tiểu nhị đi theo, người trong Lý gia biết chuyện. Mắt thấy nhị công tử tự mình bế ngươi trở về, sau lưng nhất định có người đồn đãi. Đến lúc đó, đối với nhị công tử thì không sao, nhưng thanh danh của ngươi phải làm sao? Sau này còn mặt mũi nào gặp người?”
Giản Như vẫn như một khối gỗ mục, cúi đầu không nói một lời, môi mím chặt, sống chết không chịu mở miệng.
Kim bà bà khuyên nhủ đến khô miệng khô lưỡi, dốc hết tâm can mà vẫn không lay chuyển được hắn nửa phần.
Bà đành thở dài, nói:
“Thôi thì, muốn đi cũng không phải vội như thế. Đừng để lại bệnh căn trong người, ít nhất đợi uống nốt thang thuốc tối nay đã, sáng mai rồi hãy đi.”
Cố chấp hơn nữa cũng thành vô lễ, Giản Như đành phải gật đầu đồng ý.
Ăn xong cơm chiều, hắn thu dọn đồ đạc sơ lược, định bụng chỉ cần ngủ một đêm nữa, sáng sớm hôm sau sẽ rời đi.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, hắn còn chưa kịp an giấc, vừa uống xong thuốc, Kim bà bà đã đi vào, nói:
“Nhị công tử muốn gặp ngươi.”