Trời mới tờ mờ sáng, mây đen dày đặc đè nặng giữa không trung, sương mù sáng sớm như làn hơi nước đậm đặc, lững thững phủ kín mặt sông, hòa cùng tiếng nước róc rách chảy không dứt, cảnh vật nơi ven bờ đều trở nên mờ ảo khó phân.
Ánh sáng chiếu xuống khiến mí mắt đau rát, tròng mắt khẽ động vài lượt, Giản Như bỗng chốc mở bừng hai mắt.
“Hô… khụ khụ…” Hắn há miệng thở gấp, ho sặc sụa, nôn khan kịch liệt, cả lồng ngực như bị ai xé toạc.
Hắn quay đầu, khạc ra mấy ngụm nước bẩn.
Sau một hồi chật vật, hơi thở mới dần trôi chảy, mí mắt hắn nặng trĩu chớp chớp mấy cái, mới phát giác ra toàn thân đâu đâu cũng đau nhức, y phục ướt đẫm dính sát thân thể. Đang vào hạ nhưng tiết trời vẫn lạnh buốt thấu xương khiến thân thể gầy yếu của hắn run lẩy bẩy không ngừng.
Không xa nơi sơn dã, truyền đến vài tiếng thú gầm hỗn loạn, cùng với tiếng chim kêu vang vọng mơ hồ, như cách một tầng màng, không nghe rõ được.
Chắc hẳn tai hắn cũng đã bị nước sông tràn vào.
Giản Như lắc đầu vài cái, cơn buồn nôn dâng lên khiến hắn suýt nôn tiếp, đành phải nhắm mắt mà điều chỉnh hơi thở.
“Bộp! Bộp!” Hạt mưa to bằng đầu ngón tay rơi xuống ngay trên mặt, trên người Giản Như. Trời lại mưa.
Hắn chưa chết. Giản Như cười khổ, nghĩ bụng: Hà Thần hẳn cũng chẳng ưa hắn, nên mới ném trả về thế gian này.
Dưới lưng bị đá cuội cộm đến đau nhức khó chịu, lạnh lẽo thấu tim. Hắn đảo mắt nhìn quanh.
Đây hẳn là hạ lưu sông Trục Tú, nơi này nước sông đã càng ngày càng cạn dần, chắc là hắn bị dòng nước cuốn tới, mắc kẹt giữa đống đá ven bờ mà thoát chết.
Ông trời một lần nữa để hắn tránh được một kiếp, nhưng sống tiếp thì thế nào, lại chẳng cho hắn sống dễ chịu hơn chút nào.
Giản Như chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng lạnh lẽo, như tro tàn không gió.
Mưa càng lúc càng to, nếu cứ nằm đây, sớm muộn gì hắn cũng chết rét.
Thà chết cho ra hồn, chứ cứ chết thế này thì hắn không cam tâm! Giản Như không nghĩ nhiều nữa, chống tay định đứng dậy, nào ngờ lại phát hiện có vật gì đó nặng đè ngang hông hắn, khiến hắn không nhúc nhích nổi.
Hắn gắng sức chống khuỷu tay mà nhìn xuống, chỉ thấy một mái tóc đen dài ướt rượt trải theo dòng nước, phần đuôi nhẹ nhàng lay động. Mà người đó lúc này đang nằm ghé nửa thân lên bụng dưới hắn, một thân bạch y cũng đã bị nước và bùn dính bết.
Giản Như chớp chớp mắt, ngơ ngác, rồi cúi đầu nhìn tay người nọ đang đặt trên ngực mình, ngón tay thon dài trắng muốt, khớp xương rõ ràng như ngọc.
Nhìn một lúc, mặt hắn bỗng đỏ bừng, vội gạt phắt bàn tay ấy qua một bên.
Bàn tay kia mềm nhũn rơi xuống bên người, nằm im không động.
Giản Như nhìn chằm chằm tay ấy hồi lâu, rồi đột nhiên dùng hết sức xoay người, hai tay nắm lấy vai người kia, cắn răng nghiến lợi mà kéo đẩy một phen, cuối cùng mới tách được ra.
Làm xong việc ấy, hắn mệt mỏi thở hổn hển, cả người càng thêm đau nhức.
Trán hắn nổi gân xanh, nhíu mắt nhìn người nọ xem còn sống hay không, lại vừa nhìn thấy dung mạo đối phương liền ngây người.
Hắn chưa từng thấy ai có làn da trắng đến thế, cũng chưa từng thấy người nào đẹp đến vậy.
Trời không có nắng, mà chỉ một cái liếc mắt, Giản Như liền thấy người này tựa như đang phát sáng, như tiên giáng trần, thoát tục không nhiễm bụi trần.
Y là ai? Sao lại bị nước cuốn tới đây cùng hắn?
Chẳng lẽ…? Trong đầu Giản Như lướt qua một ý niệm quá sức hoang đường — người này, chẳng lẽ chính là… Hà Thần?
***
Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, giống như sắp xé trời.
Giản Như giữa màn mưa, cong eo cố sức kéo người nọ hướng về chân núi.
Vừa rồi hắn đã nhìn quanh, nơi đây hoang vắng không bóng người, chỉ có một hang đá lờ mờ bên sườn núi là có thể tạm lánh được.
Người bị hắn kéo dường như đã có chút tỉnh táo, đôi mày dài khẽ chau, lồng ngực phập phồng nhẹ. Dưới đất toàn bùn đất, đá vụn, cành khô, bị kéo thế này ắt là chẳng dễ chịu, nhưng Giản Như đã dốc hết sức. Người này trông thì gầy, nhưng vóc dáng lại không nhỏ, Giản Như thử qua, căn bản là cõng không nổi.
Khó khăn lắm mới kéo vào được trong hang, Giản Như mệt đến hoa mắt chóng mặt, đành ngồi phịch xuống bên cửa hang nghỉ lấy sức, vừa thở hồng hộc vừa nhìn cơn mưa xối xả ngoài kia như nước chảy thác đổ.
Một tay hắn vô thức vò vò tay còn lại, bàn tay dầm nước lạnh run cầm cập.
Trong hang vang lên tiếng sột soạt, Giản Như quay đầu nhìn, chỉ thấy bạch y nam tử kia đã nhấc tay lên xoa trán, tựa hồ đầu đang đau nhức.
Một lát sau, y hạ tay, cố ngồi dậy. Mái tóc dài ướt sũng đổ xuống, lộ ra gương mặt thanh tú tinh xảo.
Đôi mắt kia khẽ chuyển, nhìn về phía cửa hang, chạm phải ánh mắt của Giản Như.
“Ngươi… là ai?” Nam tử trẻ tuổi, giọng nói hơi khàn khàn.
Giản Như nuốt nước bọt.
Người này da trắng như tuyết, môi hồng căng mọng, gương mặt hồng hào, lại được mái tóc đen dài làm nền, càng thêm rạng ngời xuất chúng.
Không giống người trần… chẳng lẽ… là Hà Thần thật? Giản Như nghĩ thầm.
Y hỏi mình là ai? Giản Như muốn đáp: ta là Giản Như, người thôn Trường Thọ. Lại muốn nói: ta là kẻ bị thế vào tế thần, bị ném xuống sông để làm tức phụ Hà Thần. Nhưng những chuyện ấy, nào thể nói rõ trong một hai lời?
Đối phương đợi một hồi chưa nghe trả lời, Giản Như nóng ruột, miệng mấp máy, chẳng nghĩ kỹ đã thốt ra:
“Ta là tức phụ của ngươi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, mặt hắn liền đỏ bừng như chín quả hồng.
Nam tử trẻ tuổi kia lại nhìn xuống y phục hắn đang mặc — bộ hồng y tế thần vẫn còn đẫm nước, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc rõ ràng.
“Ách… không phải!” Giản Như giật mình muốn giải thích, vội vàng đứng dậy, thuận tay vén tấm khăn voan đỏ còn rũ lòa xòa trên mặt. Nào ngờ y lại chăm chú nhìn chằm chằm vào má trái hắn — nơi có vết sẹo dài xấu xí — ánh mắt y càng thêm sững sờ.
Giản Như chợt khựng lại, lúc này mới nhớ ra trên mặt mình có vết sẹo dữ tợn, hắn muốn đưa tay che đi, nhưng rồi lại cố chấp không nhúc nhích, chỉ cắn răng, thản nhiên để mặc đối phương nhìn chằm chằm.
“Ta…” Người nọ lại mở miệng.
Giản Như ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy y đang nhìn mình, hai mắt vừa đảo, tròng mắt trắng dã, rồi ngay tức khắc gắt gao nhắm lại, “phịch” một tiếng ngã vật xuống đất.
Giản Như ngẩn người tại chỗ, đưa tay sờ lên bên má trái có sẹo của mình, trong lòng co thắt, đau đến muốn nghẹt thở.
Hà Thần... bị hắn dọa đến ngất xỉu rồi.
***
Sau đó, vị nam tử trẻ tuổi ấy không tỉnh lại nữa.
Giản Như vốn tưởng sắc mặt hồng nhuận của y là do trời sinh, nào ngờ đó lại là dấu hiệu sốt cao. Y thở dồn dập, hơi thở ngày một yếu, cả lồng ngực như bị nung đỏ.
Giản Như thu tay khỏi trán y, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn trôi sông nửa đêm, cả người ướt sũng, tuy bị thương do va đập nước đá nhưng ngoài mệt mỏi ra thì cũng không đến nỗi nào. Nhưng người kia – tuy vóc dáng cao gầy – lại chẳng thể chống đỡ nổi. Nếu cứ thế bệnh nặng thêm, e là nguy mất.
Hắn ra cửa động nhìn quanh, chỉ thấy mưa trời nối đất, nước tuôn như trút, hòa bùn thành suối nhỏ, dồn về nơi trũng chảy thẳng ra sông lớn.
Người kia cần được sưởi ấm, cũng cần uống nước ấm.
Chân núi không thiếu củi khô, nhưng trời mưa mấy ngày, củi đều đã ướt sũng, phải hong khô mới châm lửa được.
Hắn sờ trên mình, trong lớp áo cưới đỏ là bộ quần áo cũ, có túi nhỏ do chính tay hắn vá, bên trong là mấy đồng tiền cùng chiếc bật lửa khẩn cấp – nhưng từ lâu đã ướt nhòe, không thể dùng.
Giản Như đành thở dài, cẩn thận xé một góc áo cưới đỏ rực, vắt khô nước mưa rồi đắp lên trán người kia.
Hắn ngồi một bên chờ mưa tạnh để còn ra ngoài tìm thôn làng. Cứ như vậy, hắn vừa canh mưa tạnh, vừa liên tục dùng mảnh vải đỏ đắp trán cho y, vải nóng lên lại đem giặt nước mưa lần nữa. Thỉnh thoảng hắn còn dùng tay hứng nước mưa cho y uống.
Vất vả trằn trọc như vậy hồi lâu, nhưng hơi thở y vẫn nặng nề, mặt đỏ bừng như bị nhuộm phẩm, trông càng thêm nguy kịch.
Giản Như quýnh lên.
Do dự hồi lâu, hắn nghiến răng, tháo y phục nửa người trên của y, không dám nhìn lâu, chỉ vội vã vắt khô nước bẩn rồi khoác lại.
Quần y, hắn thật sự không tiện đụng tới.
Thế là hắn lại xé thêm một mảnh vải từ áo mình, vắt khô rồi luồn vào trong lớp áo của người nọ để lau người hạ nhiệt.
Qua một hồi nữa, mặt y không còn đỏ gay, hơi thở cũng đã bình ổn lại. Giản Như sờ trán y, thấy hình như hạ sốt rồi, mới hơi thở phào một hơi.
Khi này, hắn mới nhận ra mình vừa đói vừa mệt, lại lạnh run, mí mắt nặng trĩu, bèn dụi mắt, thầm nghĩ chỉ nghỉ một chốc thôi, rồi vô thức thiếp đi.
***
Không biết đã bao lâu, Giản Như bỗng mở mắt, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bên ngoài trời đã tối đen, mưa vẫn chưa ngớt, rối rít như đổ nước từ trời xuống.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nam tử nọ, dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt kia trắng bệch như tờ giấy, sắc diện xám ngắt, hơi thở yếu ớt tựa như sắp tắt.
Giản Như hốt hoảng bò dậy, tay run run đưa tới mũi y thử hơi thở – quả thật là thở ra nhiều mà hít vào thì ít.
Giờ phút này, Giản Như đã chẳng dám kiêng kỵ gì nữa.
Hắn từng hầu hạ mẹ Trương Kiều nằm liệt giường, động tác thuần thục, nhanh chóng cởi y phục người kia, trải phẳng trên nền đất lạnh cứng.
Rồi hắn nhắm mắt, cắn răng cởi áo ngoài của chính mình, chỉ còn lại lớp áo mỏng sát người, đem lớp y phục đã được hong khô áp chặt lên người y, sau đó lấy áo cưới đỏ làm tấm mành, dùng nhánh cây chống ở cửa động, chắn bớt mưa gió.
Làm xong xuôi hết thảy, Giản Như lại ngồi xuống bên cạnh.
Trong động tối đen như mực, chẳng thấy rõ mặt ai. Nam tử kia vẫn nằm đó không nhúc nhích, tựa như đã tắt thở.
Giản Như không chần chừ nữa, nhanh tay cởi luôn áo trong, bọc lấy thân thể lạnh như xác chết kia. Hắn xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, rồi chui vào trong lớp áo phủ, gắt gao ôm lấy người nọ.
Da thịt vừa chạm nhau, toàn thân Giản Như rúng động, nhưng hắn chẳng có tâm trí đâu nghĩ đến chuyện gì khác. Thân thể đối phương lạnh ngắt, nếu không phải tim còn đập, hắn thực sự đã tưởng y đã chết.
Trong bóng tối, ngoài động mưa gió vần vũ, môi Giản Như run rẩy, hắn nhắm chặt mắt lại, chôn mặt vào cổ người kia.
Giản Như mệt mỏi, đói lả, cả thân thể lẫn cõi lòng đều ê ẩm.
Giang Mậu Tài cùng Trương Kiều, hẳn đã sớm trốn khỏi thôn, đến nơi bọn họ muốn đi rồi.
“Nhiều năm như vậy, ngươi nên biết rõ người ta thích chính là Kiều Kiều. Hai ngươi lúc nào cũng chơi với nhau, vì khiến Kiều Kiều vui, ta mới thuận tay đối tốt với ngươi mà thôi.”
“Ta chưa từng có tình ý với ngươi. Huống hồ, sau khi gương mặt ngươi bị hủy, trông như ma quỷ, ta làm sao có thể thích ngươi?”
Lời Giang Mậu Tài như còn văng vẳng bên tai.
Giản Như muốn khóc, nhưng nước mắt đã cạn khô từ lúc nào rồi chẳng rõ.
Hồi trước đại sư trong miếu từng nói: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Giản Như nghĩ, cả đời hắn sống chẳng được tốt lành, nếu có thể cứu sống người này, vậy cũng đáng để hắn sống không uổng kiếp người.
***
Giản Như ngủ thiếp đi, hoặc cũng có thể là đói mệt đến mức hôn mê.
Mơ hồ trong cơn mê, hắn cảm giác có ai đó đang nói gì đó với hắn, cẩn trọng lay động thân thể hắn.
Hắn chỉ rên một tiếng, không mở nổi mắt, cũng chẳng còn sức đáp lời.
Về sau, hắn lại tỉnh thoáng chốc, vẫn không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy mình đang được đung đưa nhẹ nhàng, tựa như lúc nhỏ nằm trong chiếc nôi cha đong đưa.
Có người đút nước cho hắn, hắn ừng ực uống cạn, còn lỡ cắn phải ngón tay người nọ.
Chủ nhân của bàn tay ấy lại rất hiền hòa, không giận, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, lại tiếp tục đút nước.
Giản Như ngoan ngoãn uống hết, rồi lại thiếp đi, mặt nghiêng nép vào gối, giấu đi nửa gương mặt đầy sẹo.
Mơ màng nghĩ: Đây là người tốt, nhất định không được dọa đến người ta.
***
Lần nữa tỉnh lại, Giản Như đã nằm trong một gian phòng lạ lẫm, trên giường trải chăn nệm mềm mại ấm áp.
Màn trướng vén một bên, lộ ra cửa sổ giấy dầu hình vòm, bên khung cửa là một chậu lan trắng thanh nhã nở rộ.
Cạnh cửa sổ là một chiếc bàn dài, trên bày bút nghiên giấy mực, kế bên còn có một chiếc ghế dựa thấp.
Trong phòng thoảng hương nhè nhẹ, không rõ là mùi thuốc hay mùi gì khác hòa lẫn vào nhau, thanh mát dễ chịu.
Nơi này, tuyệt đối không phải nhà hắn.
Giản Như tỉnh táo lại, từng cảnh từng khung chuyện cũ lướt qua trong đầu, hắn bất an ngồi dậy.
Tấm chăn trượt khỏi người, để lộ lớp áo ngủ mềm mại mà hắn chưa từng thấy qua, chất liệu rất tốt, tóc và thân thể đều sạch sẽ, rõ là đã được người chăm sóc tắm rửa qua.
Dưới lớp áo ngủ, không có gì che đậy.
Giản Như càng thêm bất an.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, hắn vội kéo chăn lên người, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Chỉ chốc lát, cửa gỗ “kẹt” một tiếng mở ra, một ca nhi diện mạo thanh tú bước vào, tay bưng khay đi vào.
Thấy hắn đã tỉnh, người kia “a” một tiếng, tươi cười nói: “Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Nói xong liền tới gần, đặt khay lên bàn tròn bên cạnh, rồi treo nốt màn giường lên.
Giản Như nhìn động tác của y, nghe cách xưng hô ấy, chợt cảm thấy dường như người này không mấy thiện ý.
“Đây là đâu? Ngươi là ai?” Giản Như hỏi.
Ca nhi kia ngồi xuống ghế, ánh mắt dừng khá lâu trên vết sẹo của hắn, không tránh cũng chẳng giấu.
Giản Như để mặc cho y nhìn, không hề né tránh.
“Nơi này là trang trại nuôi ngựa của nhà viên ngoại họ Lý ở Hà Tây,” ca nhi ấy đáp, “Ta là Tôn Ngọc Sương, con dâu thứ ba của Lý viên ngoại.”
Giản Như có nghe qua danh Lý viên ngoại, cũng biết tới thôn trang này.
Trước kia khi đến trấn trên chơi, từ xa hắn đã trông thấy nơi đây. Khi ấy Trương Kiều từng ao ước nói: “Đó là nơi của kẻ có tiền. Nếu may mắn vào đó làm việc nuôi ngựa, cũng đủ nuôi sống cả nhà.”
Giản Như không ngờ hôm nay bản thân lại được đặt chân tới nơi này, còn nằm trong phòng tốt thế này – dù chỉ là tạm thời.
Tôn Ngọc Sương diện mạo tuấn tú, cử chỉ nhã nhặn, ăn nói thanh lịch, so với Giản Như một thân quê mùa tiều tụy, quả thật khác biệt trời vực.
Giản Như thầm thở dài, nơi này vốn không thuộc về hắn.
Hắn xoa nhẹ chăn gối mềm mại dưới tay, nói: “Tại hạ là Giản Như, quê ở thôn Trường Thọ, không rõ vị ân nhân nào đã cứu ta, mong được gặp mặt tạ ơn.”
Tôn Ngọc Sương khẽ cười, nụ cười chứa vài phần thâm ý, đánh giá Giản Như rồi hỏi: “Tạ ơn xong, ngươi định làm gì?”
Giản Như ngơ ngác nhìn y, “Tạ ơn rồi, tất nhiên là về nhà.”
Tôn Ngọc Sương cười càng kỳ quái, bật tiếng “chậc”, nói: “Đến lúc ấy, ngươi còn nỡ rời đi sao?”
“Ngươi nói gì?” Giản Như không hiểu được ý tứ.
Nét cười trên mặt Tôn Ngọc Sương biến mất, trở nên sắc lạnh.
“Dạo gần đây, nhị công tử nhà họ Lý về đây tĩnh dưỡng. Hai hôm trước chạng vạng, ngài ra bờ sông tản bộ, không may trượt chân rơi xuống nước. Lúc ấy nam đinh trong nhà đều ra ngoài, phải huy động tìm suốt một ngày hai đêm, mới tìm thấy người dưới chân núi Trục Tú Hà, trong một hang đá.”
Giản Như thoáng sững sờ – chính là vị thiếu niên mà hắn từng kéo vào hang động ấy.
Dĩ nhiên, cũng nhớ rõ trước khi mình hôn mê, đã vì cứu người đó mà dốc hết tâm sức…
Dù da mặt hắn không phải mỏng, nhưng nghĩ đến chuyện vừa qua, vẫn không khỏi đỏ mặt.
Không rõ người kia hiện ra sao, liệu có còn sống không.
Lúc đầu óc đã tỉnh táo hơn, hắn liền nghĩ thông suốt: người nọ sao có thể là cái gì Hà Thần? Hà Thần đâu phải kẻ chết đuối, lại làm sao có thể sinh bệnh nặng đến mức ấy?
Tôn Ngọc Sương ngữ khí thản nhiên:
“Ngươi đã cứu nhị công tử nhà họ Lý, hiện tại coi như là đại ân nhân của Lý gia rồi.”
Nghe vậy, Giản Như thở phào nhẹ nhõm — xem ra người nọ đã không việc gì.
Ân hay không ân, Giản Như vốn chẳng hề suy nghĩ tới. Hắn cứu người nọ bất quá cũng chỉ là để yên lòng mà thôi.
Giản Như vẫn luôn cất trong lòng một việc khác, muốn hỏi nhưng không biết nên mở lời thế nào, ngẫm nghĩ một lát, đành lựa cách nói vòng vo:
“Y phục ta trên người này... là...?”
Tôn Ngọc Sương liếc hắn một cái, đáp:
“Trên người ngươi là do ta lau sạch, y phục cũng là ta thay cho ngươi.”
Nghe vậy, Giản Như mới nhẹ nhàng thả lỏng, lòng bớt căng thẳng.
Hắn vừa định mở miệng cảm tạ, Tôn Ngọc Sương đã đứng dậy, như muốn rời đi, nói:
“Chén thuốc này là thuốc trị phong hàn, ngươi uống đi.”
Tuy hắn quả thật thấy đầu óc mê muội, toàn thân lạnh run, nhưng không muốn lại thiếu nhân tình. Những chuyện vừa rồi, hắn vốn đã không dám gánh.
Hắn liếc qua chén thuốc đặt trên bàn, khom lưng nói lời cảm tạ, rồi nhẹ giọng đáp:
“Ta không bị phong hàn, không dám làm phiền thêm.”
Không ngờ lời ấy lại chọc giận đối phương, Tôn Ngọc Sương liền sa sầm mặt, giọng mang mỉa mai:
“Lý gia là thế gia y đạo, ngươi được nhị công tử đích thân bắt mạch, ngươi còn không tin được sao?”
Giản Như sửng sốt:
“Là y...?”
Nhị công tử nhà họ Lý, Giản Như cũng từng nghe qua danh tiếng. Trên trấn, y quán lớn nhất chính là nhà họ Lý.
Phụ thân nhị công tử là đệ đệ của viên ngoại họ Lý, tuy trong nhà không bằng Lý viên ngoại giàu có, nhưng cũng thuộc hàng dư dả, y thuật lại tinh thâm, thường khám bệnh từ thiện, được người đời trọng vọng.
Đáng tiếc, người tốt không sống lâu, hai năm trước, lão đại phu họ Lý phát bệnh giữa lúc đang bắt mạch cho người, về nhà dưỡng bệnh không lâu thì qua đời. Nghe nói các nhi nữ nhà họ Lý đều nối nghiệp y, chấn hưng y quán không ít.
Tôn Ngọc Sương cười lạnh một tiếng:
“Không ngờ một tên ca nhi quê mùa như ngươi, lại cũng biết giở chút tâm cơ thủ đoạn.”
“Yên tâm đi, Lý gia là người có lễ nghĩa.”
Ánh mắt Tôn Ngọc Sương nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt có sẹo như quỷ của hắn, giọng lạnh như băng:
“Dù nhị công tử không có ý gì, nhưng ngươi đã cứu mạng hắn, hắn cũng phải cho ngươi một cái công đạo.”
Giản Như sững người, trong đầu hồi lâu vẫn chưa hiểu hết ẩn ý trong lời nói ấy, chỉ trơ mắt nhìn Tôn Ngọc Sương phất tay áo bỏ đi, bước ra ngoài cửa.