Về phòng rồi, Ôn Nghiên vẫn còn ngơ ngác.

Cậu cảm thấy Cố Lẫm Xuyên chắc chắn không phải loại người sẽ quan tâm cậu. Cho dù có để ý đi nữa, hẳn cũng chỉ lạnh mặt đánh thức cậu dậy khỏi ghế mây rồi sau đó lạnh lùng rời đi.

Nhưng anh ấy lại ôm cậu về giường, cởi giày, đắp chăn, còn cẩn thận đặt dép lê sẵn bên mép giường… Một loạt hành động săn sóc tỉ mỉ ấy, trước đây Ôn Nghiên nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Mà khoan đã, Cố Lẫm Xuyên làm sao có thể làm được tất cả những chuyện đó?

Ôn Nghiên đầy một bụng nghi hoặc, trong đầu hiện lên cảnh tượng là Cố Lẫm Xuyên ngồi trên xe lăn, một tay ôm cậu, một tay còn phải đẩy bánh xe…

Không dám tưởng tượng nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy Cố Lẫm Xuyên hoặc là có bốn cánh tay, hoặc là đã “tách” một phát đứng dậy khỏi xe lăn rồi.

Mà khả năng sau lại càng đáng sợ hơn…

Ôn Nghiên vội vàng lắc đầu, tự nhủ không thể nghĩ tiếp.

Có thể lúc đó Cố Lẫm Xuyên đã đặt cậu nằm ngang trên đùi, rồi dùng chân hoặc tay còn lại điều khiển xe lăn? Nhưng nếu thế thật thì sao cậu vẫn không tỉnh nổi?

Ôn Nghiên nghĩ tới đây, dòng suy nghĩ bắt đầu trôi tuột đi, dần chìm vào một vùng mông lung của trí tưởng tượng.

Phải chăng là do mới xuyên đến nên cậu quá mệt nên thành ra ngủ mê mệt như heo?

Không, không thể nào. Không thể để bản thân tin vào chuyện đó.

Cậu cố gắng kéo lại dòng suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy, thôi thì cứ cho là anh ấy để mình ngồi lên đùi đi.

Tuy tư thế đó nghe có hơi xấu hổ, nhưng xác suất xảy ra lại không nhỏ.

Dù sao cơ thể hiện tại của cậu cũng nhỏ gầy, còn Cố Lẫm Xuyên tuy ngồi xe lăn nhưng thân trên nhìn vẫn rất cường tráng. Qua lớp áo cũng lờ mờ thấy được đường nét cơ bắp.

Cậu nhớ lại, lúc anh ngồi thì phần đùi căng lên rất rõ, thậm chí còn rắn chắc hơn nhiều đàn ông bình thường.

Nếu sức tay của anh cũng mạnh thì việc bế cậu lên đùi hoàn toàn không thành vấn đề. Còn việc cậu ngủ say đến mức không biết gì chắc là vì tác dụng thuốc.

Ừm, nghĩ vậy hợp lý hơn nhiều. Ôn Nghiên hài lòng khẽ đung đưa chân, nghĩ thầm: Không hổ là đại lão trong sách, dù tàn tật vẫn đầy nghị lực. 

Quả thật là kiểu “thân tàn chí kiên” chính hiệu.

Chỉ tiếc cậu mới đọc được có ba chương, không rõ diễn biến sau này, cũng không biết tác giả có để Cố Lẫm Xuyên đứng dậy được hay không.

Ôn Nghiên bất giác nghĩ: Nếu một ngày anh ấy có thể đứng lên thì chắc chắn sẽ khiến vô số người đổ gục mà khom lưng cúi đầu.

Còn cậu, đến lúc đó cũng sẽ rút lui khỏi vị trí “phu nhân Cố tổng” đầy vinh quang ấy.

Nghĩ vậy, cậu nằm lật người lại, chôn mặt vào gối rồi khe khẽ thở dài một tiếng.

Mỗi khi nghĩ xa một chút, là y như rằng lại nghĩ quá nhiều. Cậu biết bản thân không thể quá dựa dẫm vào người khác, dù là Cố Lẫm Xuyên.

Trong sách có nói, không thể trông cậy vào ai khác được. Cậu cũng cần có năng lực sống độc lập trong thế giới này, dù sau này có rời đi thì cũng phải tạo dựng được cuộc sống cho bản thân.

Từ giàu sang trở về nghèo khó… Nghĩ tới đây, Ôn Nghiên lại sầu não thở dài, nằm bất động như cá mặn.

Nhưng nghĩ lại, Cố Lẫm Xuyên cũng không giống loại người sẽ bạc đãi cậu sau khi ly hôn.

Dù gì anh ấy cũng từng nói câu “muốn mua gì thì cứ mua” nghe là biết không phải người nhỏ nhen.

Cho nên Ôn Nghiên quyết định thôi, sống đến đâu tính đến đó.

Lúc này ngoài hành lang vang lên tiếng xe lăn, nghe chừng là Cố Lẫm Xuyên từ tầng bốn trở về.

Ôn Nghiên lập tức bật dậy khỏi giường, chẳng may lại kéo căng vết thương nơi cổ tay, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra rồi đóng lại. Ôn Nghiên còn chưa kịp mang tất, liền vội xỏ dép lê rồi chuẩn bị ra cảm ơn Cố Lẫm Xuyên.

Trước đó cậu đã cảm ơn quản gia rồi, chẳng lẽ biết người thật sự là Cố Lẫm Xuyên rồi lại im lặng?

Tuy không rõ lý do gì khiến Cố Lẫm Xuyên chọn mình làm “nửa kia”, nhưng đã chọn rồi thì cậu sẽ cố gắng làm tốt vai trò của mình, coi anh như ông chủ mà đối đãi.

Ôn Nghiên nghĩ đâu vào đó rồi, đứng trước cửa phòng Cố Lẫm Xuyên định giơ tay gõ cửa nhưng lại khựng lại.

Rõ ràng cảm ơn quản gia chẳng thấy ngại ngùng gì, sao đến trước mặt Cố Lẫm Xuyên lại thấy kỳ kỳ lại còn hơi xấu hổ?

Chắc tại… hai người bọn họ hiện giờ là vị hôn phu?

Cậu vỗ vỗ ngực, cố trấn tĩnh, vừa hít sâu còn chưa thở ra xong thì cửa phòng đã “két” một tiếng mở ra.

Cậu bất ngờ ngẩng đầu lên, liền đối mặt ngay với Cố Lẫm Xuyên.

Ách…

Ôn Nghiên suýt nữa bị chính hơi thở của mình sặc chết, ho khan liên tục: “Cố… khụ… Cố tổng…”

Vì sặc mà cả mặt lẫn cổ đỏ bừng, trán nổi gân xanh, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy ra.

Ngay cả lúc như vậy, cậu vẫn còn lo lắng việc ho khan trước mặt người ta không lịch sự.

Một tay che cổ họng, một tay đập ngực, vừa ho vừa cố né người sang một bên.

“Đừng nhúc nhích.” Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu, động tác có hơi cứng nhắc nhưng rất kiên nhẫn.

“…Cảm ơn Cố tổng.” Cuối cùng Ôn Nghiên cũng ho xong, thở hổn hển, xua tay nói: “Em ổn rồi… không sao…”

Tay anh ấy đúng thật là cứng.

Cố Lẫm Xuyên lạnh nhạt liếc cậu một cái, không nói gì thêm, xoay xe lăn trở lại, giọng trầm: “Vào đi.”

“Vâng ạ.” Ôn Nghiên ngoan ngoãn đi theo sau, còn biết điều đóng cửa lại.

Đi theo một đoạn, cậu mới nhận ra có gì đó sai sai.

Vừa rồi cậu bị ho đến choáng váng, không để ý, nhưng xem chừng… Cố Lẫm Xuyên cũng đang định tìm cậu?

Ôn Nghiên tò mò, ngoáy mũi một cái, lặng lẽ chờ anh mở miệng.

“Ngồi đi.” Cố Lẫm Xuyên chỉ vào sofa, rồi lấy một xấp tài liệu trong ngăn tủ đưa cho cậu.

Ôn Nghiên ngơ ngác nhận lấy, “Gì vậy? Có thể xé luôn không?”

Cố Lẫm Xuyên trầm giọng: “Là hợp đồng hôn nhân lần này của chúng ta. Nếu em muốn thêm điều khoản nào thì nói luôn hôm nay.”

Hợp đồng? Kết hôn có hợp đồng?

Ôn Nghiên trố mắt, trong sách đâu có nhắc tới vụ này!

Cậu mở tập tài liệu ra xem, bên trong ghi rất rõ những việc cậu cần làm trước và sau khi cưới, cùng với những đãi ngộ mà Cố Lẫm Xuyên sẽ chu cấp.

Hóa ra mối quan hệ giữa cậu và anh ấy chỉ là một cuộc hôn nhân theo hợp đồng. Sau hai năm thì hai người đường ai nấy đi, không còn liên quan.

Lý do tại sao Cố Lẫm Xuyên chọn cậu để ký hợp đồng thì không được ghi rõ, Ôn Nghiên cũng không hỏi.

Từng trang đều có chữ ký và con dấu của Cố Lẫm Xuyên. Đọc đến cuối, Ôn Nghiên chợt hiểu: thì ra đây là cái gọi là “thể diện” mà anh đã nhắc tới.

Lúc nãy cậu còn đang thắc mắc về chuyện đó, không ngờ giờ anh đưa ngay đáp án đến tận tay.

Quả nhiên là đại lão, làm việc đâu ra đấy, tính toán kín kẽ.

Chỉ là điều khoản hơi nhiều, cái này cũng không được, cái kia cũng cấm, có vẻ như rất thích kiểm soát. Nhưng cũng may, đều trong phạm vi cậu có thể chấp nhận.

Thấy Ôn Nghiên im lặng khá lâu, Cố Lẫm Xuyên trầm giọng hỏi: “Có vấn đề gì? Hay là không muốn?”

“Không, không có.”

Ôn Nghiên vội lắc đầu, dè dặt hỏi: “Vậy… hai năm sau, Ôn gia còn gây khó dễ cho em không?”

Cố Lẫm Xuyên gật đầu: “Yên tâm, họ sẽ không dám làm gì nữa.”

“Vậy thì được.” Ôn Nghiên cong môi cười, gật đầu rồi cầm bút ký tên.

Cậu ký rất dứt khoát, khiến Cố Lẫm Xuyên hơi nghi hoặc mà nhìn chằm chằm một hồi.

Bản hợp đồng này là anh mới nghĩ ra chiều nay, đóng dấu luôn để tiện trao đổi rõ ràng. Vì lúc ấy nghe Ôn Nghiên nói “thích” nên mới thấy cần rạch ròi.

Anh không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không muốn người khác ôm ảo tưởng tình cảm với mình.

Hợp đồng rõ ràng thế này, Ôn Nghiên chắc chắn hiểu hết ý nghĩa bên trong.

Nhưng cho dù vậy, cậu vẫn ký rất nhanh, hơn nữa mặt mũi hoàn toàn không có vẻ do dự.

Chẳng lẽ… cậu ấy thật sự thích anh đến thế sao?

Dù biết anh sẽ không đáp lại, vẫn chấp nhận vui vẻ ký tên?

Hay là cậu tự tin rằng trong hai năm sẽ khiến anh phải lòng mình?

Nếu là trường hợp sau… hừ, Cố Lẫm Xuyên cười lạnh trong lòng.

Cậu ấy ngây thơ bao nhiêu cũng chẳng liên quan đến anh. Anh tin chắc bản thân sẽ không thích bất kỳ ai.

Ôn Nghiên cũng không ngoại lệ.

Cố Lẫm Xuyên gõ nhẹ lên thành xe lăn, nhìn Ôn Nghiên ký từng trang một cách gọn gàng.

“Xong rồi.” Ôn Nghiên đưa hợp đồng lại, “Cần anh kiểm tra lại không?”

“Đặt đó.”

Dù Ôn Nghiên có toan tính gì, cũng chẳng thể làm được gì dưới mũi anh.

“Em tìm tôi có chuyện gì?” Cố Lẫm Xuyên hỏi.

“A…” Ôn Nghiên nhớ ra mục đích ban đầu, bỗng ngại ngùng cúi đầu, ấp úng: “Em… chỉ muốn cảm ơn anh.”

“Cảm ơn chuyện gì?” Cố Lẫm Xuyên nhướn mày, có vẻ hứng thú.

Ôn Nghiên đỏ mặt, rũ mắt xuống: “Cảm ơn anh… đưa em về giường.”

Cậu nói rất cẩn thận, không dám dùng chữ “ôm”.

“Không cần. Cậu mà bị bệnh sẽ càng phiền hơn.”

“Vâng…”

Thật là nói thẳng không nể mặt chút nào.

“Chỉ vậy thôi?”

“Ờm…” Ôn Nghiên ngượng ngùng cười, giơ một ngón tay: “Em còn có một yêu cầu nho nhỏ.”

Quả nhiên, Cố Lẫm Xuyên hừ lạnh: “Nói.”

Ôn Nghiên mặt đỏ bừng: “Anh có thể cho em mượn một cái áo ngủ không? Em… tối ngủ không có đồ mặc…”

Cậu nói rất khẽ, sợ bị chê, bổ sung: “Áo phông cũ anh không mặc cũng được ạ…”

Tốt nhất là mềm, rộng rãi, dễ ngủ… nhưng mấy câu sau cậu không dám nói.

Cố Lẫm Xuyên lúc này mới nhớ, cậu có nhắc đến chuyện này nhưng vì họp và làm hợp đồng nên anh quên khuấy mất.

Thấy anh không nói gì, Ôn Nghiên lo lắng liếc trộm, lại nhỏ giọng hỏi: “Được không ạ?”

“Chờ chút.”

Cố Lẫm Xuyên lăn xe đến tủ, lấy ra một bộ đồ ngủ lụa chưa mặc rồi đưa cho cậu: “Mai tôi sẽ bảo quản gia chuẩn bị quần áo và đồ dùng cá nhân cho em.”

Ôn Nghiên mừng rỡ, sờ sờ áo ngủ, lí nhí: “Cảm ơn anh… Em, ờm… còn một chuyện nữa…”

Cậu càng nói càng nhỏ, đến khi gần như lẩm bẩm, khiến Cố Lẫm Xuyên nhíu mày: “Nói đi, còn thiếu gì?”

Ôn Nghiên đỏ mặt như tôm luộc, cúi đầu đến mức không thấy mặt: “Quần lót…”

Cố Lẫm Xuyên thoáng khựng lại, theo bản năng liếc xuống phía dưới, rồi lặng lẽ quay xe đến tủ quần áo, lôi ra một chiếc quần lót đen đặt chễm chệ lên áo ngủ.

Ôn Nghiên chỉ dám liếc trộm một cái, mặt đã đỏ gay. Còn người nào đó vẫn thản nhiên như chẳng có gì.

Đúng là mặt lạnh vô tình, cậu thầm nghĩ.

Chỉ nghe giọng người kia vang lên: “Sẽ hơi rộng, em tạm mặc trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play