Mùa hè phương Bắc, trời tối đến rất nhanh. Mới hơn sáu giờ tối, bầu trời đã sẫm lại, không còn ánh nắng ban ngày rực rỡ.

Ôn Nghiên tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, chăn phủ tạm ngang người, chân vẫn còn để trống ngoài mép giường.

Cậu ngủ khá sâu, lúc ngồi dậy vẫn còn ngơ ngác, nhìn ra cửa sổ chỉ thấy một khoảng trời tối đen như mực.

Không gian im lặng đến lạ, khiến Ôn Nghiên có cảm giác như mình bị cả thế giới lãng quên.

Nhưng rất nhanh cậu đã nhớ ra đây là nhà của Cố Lẫm Xuyên, nơi cậu sẽ sống lâu dài từ bây giờ.

Chỉ là… Ôn Nghiên nhớ rõ lúc trước mình ngủ gục ở ghế mây mà? Sao giờ lại nằm trên giường?

Chẳng lẽ là quản gia nhìn thấy cậu ngủ rồi bế vào? Hay là cậu ngủ mơ đi vào trong giường lúc nào không biết?

Ôn Nghiên hoàn toàn không nghĩ đến Cố Lẫm Xuyên. Một người tàn tật ngồi xe lăn thì làm sao có thể bế cậu từ ban công vào giường được, lại còn cẩn thận đắp chăn nữa chứ.

Anh không giống kiểu người sẽ hạ mình làm những việc như vậy.

Ôn Nghiên lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa rồi xuống giường.

Bụng đói réo lên từng tiếng rõ mồn một, cậu lén rụt chân vì xấu hổ.

Điều làm Ôn Nghiên bất ngờ là ở mép giường có sẵn một đôi dép đi trong nhà, đặt ngay ngắn tinh tươm. Cậu đi vào thấy mềm mềm, rất thoải mái, dù không cao cấp bằng loại cậu từng đi lúc ở nhà trước nhưng cũng đủ khiến cậu thấy ấm lòng.

Cậu nghĩ chắc là quản gia đã để đó nên rất biết ơn, định xuống dưới cảm ơn rồi hỏi xem có gì ăn được không.

Thế nhưng khi vừa đi đến tầng một, quản gia đã tròn mắt nhìn thấy cậu.

“Tiểu thiếu gia? Sao cậu lại đi thang bộ… tiên sinh đâu rồi?”

“Hả?” Ôn Nghiên ngớ người, “Tôi không biết… tôi không thấy anh ấy.”

“Tiên sinh vừa mới lên gác gọi cậu xuống ăn tối mà.”

Nghe vậy, Ôn Nghiên chớp mắt mấy cái, cảm thấy hơi mơ hồ: “Nhưng tôi không gặp anh ấy đâu, lúc đi xuống cũng không nghe thấy tiếng thang máy.”

Vì mới ngủ dậy, đầu óc mụ mị nên Ôn Nghiên muốn vận động một chút nên chọn đi thang bộ. Không ngờ chỉ vì vậy mà lỡ mất Cố Lẫm Xuyên.

Cậu lập tức quay đầu đi về phía thang máy: “Tôi đi lên tìm anh ấy.”

Chưa kịp bước được bao nhiêu thì cửa thang máy đã mở ra, Cố Lẫm Xuyên từ trong đi ra, ánh mắt lạnh nhạt, không biểu cảm.

“Cố tổng…”

Ôn Nghiên đứng ngẩn ra, cảm thấy mình có chút ngại.

Rõ ràng anh đã đích thân lên lầu gọi mình ăn cơm, kết quả mình không thấy, còn để anh tốn công đi một chuyến.

Cậu cảm thấy thật có lỗi: “Xin lỗi anh, em mới ngủ dậy, đầu óc hơi choáng nên đi thang bộ. Lần sau em sẽ nhớ dùng thang máy.”

Cố Lẫm Xuyên chỉ liếc cậu một cái, giọng điệu dửng dưng: “Tùy em.”

Nói xong liền lặng lẽ đẩy xe lăn lướt qua bên cạnh cậu.

Ôn Nghiên không rõ anh có đang giận hay không, đành lặng lẽ đi theo sau. Quản gia cũng đi sau hai người, nhưng lại không hề đẩy xe cho Cố Lẫm Xuyên.

Cậu ngạc nhiên lắm, nhìn chằm chằm vào gáy Cố Lẫm Xuyên.

Tự mình đẩy xe chẳng lẽ không mệt sao? Hay đây là kiểu đại lão quật cường trong truyền thuyết?

Dù sao ở ngoài có mất mặt thì cũng đành chịu, nhưng ở nhà thì chắc anh không muốn để ai chạm vào xe mình.

Chỉ trong vài giây, Ôn Nghiên đã tưởng tượng ra cả một câu chuyện hợp lý trong đầu.

Đến bàn ăn, thức ăn đã được dọn sẵn, mùi thơm lan tỏa khiến bụng cậu lại réo lên từng hồi.

Nhưng vì ngại, cậu chỉ ngồi yên không dám gắp trước.

Đúng lúc đó… “Ục… ục…” 

Một tiếng động rất không đúng lúc phát ra từ bụng cậu.

Ôn Nghiên vội vàng lấy tay che lại, cười gượng với Cố Lẫm Xuyên đang ngồi đối diện.

“Ăn cơm đi.” Anh thản nhiên nói.

Cầm đũa lên, động tác của anh tao nhã đến mức khiến bữa cơm đơn giản cũng như đang thưởng thức món ăn trong nhà hàng cao cấp.

Ôn Nghiên lặng lẽ nhìn anh vài lần, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Trên bàn có hai phần ăn riêng biệt, rõ ràng phân chia cho hai người. Món ăn là những món đơn giản, vị nhạt thanh nhưng rất ngon.

Dù đói lả nhưng Ôn Nghiên vẫn ăn rất chậm, tư thế đoan chính, nhai kỹ nuốt chậm, cả tiếng nhai cũng không nghe thấy, nhìn rất có giáo dưỡng.

Điều này khiến Cố Lẫm Xuyên hơi bất ngờ. Anh từng xem qua tư liệu, biết Ôn Nghiên sống không dễ dàng, không ngờ lại có thói quen ăn uống như vậy.

Xem ra không cần phải tốn công uốn nắn như anh tưởng.

Thậm chí anh còn phát hiện một điều thú vị.

Rõ ràng Ôn Nghiên gắp rất nhiều rau và tôm, nhưng tất cả cà rốt đều bị gắp ra để riêng một góc.

“Em dị ứng cà rốt?” Cố Lẫm Xuyên đột nhiên hỏi.

Ôn Nghiên vừa nhai vừa lắc đầu, chờ nuốt xong mới trả lời nhỏ: “Không có.”

“Vậy là kén ăn?” Anh cau mày.

Ôn Nghiên thành thật buông đũa: “Không phải… chỉ là em không thích ăn cà rốt thôi.”

Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu một lúc: “Vậy tại sao lại để riêng ra?”

“… Để lát nữa ăn sau.” Ôn Nghiên cười gượng.

Cố Lẫm Xuyên im lặng nhìn cậu, ánh mắt rõ ràng không tin.

Bị nhìn đến chột dạ nên Ôn Nghiên đành gắp lên một miếng cà rốt, nhắm mắt nhai nuốt, biểu cảm khổ sở như uống thuốc đắng.

Cố Lẫm Xuyên nhìn mà nhíu mày, không nói gì thêm.

Ăn được tám phần, Ôn Nghiên buông đũa rồi nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau miệng.

Cố Lẫm Xuyên cần lên tầng làm việc, trước khi đi còn nói nhỏ gì đó với quản gia, nhưng vì giọng nhỏ quá nên Ôn Nghiên không nghe rõ.

Chỉ là khi thấy ánh mắt của quản gia nhìn mình, cậu biết chuyện chắc chắn có liên quan đến mình.

Cậu tò mò lắm, nhưng lại không dám hỏi.

Đợi Cố Lẫm Xuyên đi rồi, Ôn Nghiên mới nhỏ giọng cảm ơn quản gia về chuyện buổi chiều: “Cảm ơn chú đã bế tôi vào phòng và chuẩn bị sẵn dép lê.”

Nghe vậy, quản gia sửng sốt: “Tôi? Tôi ôm cậu?”

“Không phải tôi.” Ông vội giải thích: “Tôi không dám làm chuyện thất lễ như vậy đâu.”

Ôm Ôn Nghiên vào phòng? Chuyện có tiếp xúc thân thể như thế, tiên sinh tuyệt đối không cho phép người khác làm, càng không bao giờ chấp nhận.

Quản gia hiểu rõ Cố Lẫm Xuyên có tính chiếm hữu rất mạnh, chỉ là hiện tại Ôn Nghiên chưa phát hiện ra mà thôi.

“… Không phải chú làm? Vậy là…” Ôn Nghiên nghẹn lời.

Còn ai ngoài Cố Lẫm Xuyên có thể làm chuyện đó?

Cho nên, người đã ôm cậu vào giường và đắp chăn cho cậu, còn đặt sẵn dép ngay mép giường… thật sự là Cố Lẫm Xuyên?

Ôn Nghiên nghĩ sao cũng thấy chuyện này quá khó tin. Trong nguyên tác thì Cố Lẫm Xuyên không phải như vậy.

Anh ấy… bị đoạt xác rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play