Ôn Nghiên giận dỗi trở về phòng, má trắng đỏ ửng một mảng, môi chúm chím chu ra, khóe miệng trễ xuống, trông cực kỳ không vui.

Câu nói vừa rồi của Cố Lẫm Xuyên cứ lởn vởn trong đầu cậu mãi không chịu tan.

To thì sao chứ? To là ghê gớm lắm à? Đến bản thân còn không đứng nổi lại còn quay sang nói người khác?

Rõ ràng Cố Lẫm Xuyên chính anh cũng không được mà.

Ôn Nghiên tức tối hừ một tiếng, âm thầm ghi thù, sau đó vỗ vỗ mặt rồi cởi áo choàng ra, ngồi trên giường tháo từng lớp băng gạc trên cổ tay.

Lớp băng gạc cuối cùng dính chặt với thuốc và vết thương, cậu không dám dùng sức, chỉ dám vừa thổi vừa nhẹ nhàng gỡ từng chút một, đau muốn rơi nước mắt.

Cậu r*n rỉ vài tiếng, ngón tay khẽ sờ quanh chỗ khâu, cảm giác có cái gì cưng cứng bên trong.

Theo lý thì không nên tắm rửa, nhưng nếu hôm nay không tắm thì Ôn Nghiên cảm thấy mình sắp thối mất.

Thế là cậu ôm áo choàng và quần lót mượn được của Cố Lẫm Xuyên, đi vào phòng tắm.

Lúc Cố Lẫm Xuyên gõ cửa, Ôn Nghiên đang cột dây trên cao trong phòng tắm, vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa.

“Em đang làm gì vậy?”

Cố Lẫm Xuyên lăn xe tới chặn ngay cửa phòng tắm, nhíu mày nhìn cái dây treo kia rồi lạnh nhạt nói: “Nếu muốn thắt cổ thì chỗ này còn chưa đủ cao.”

Ôn Nghiên trợn tròn mắt, vô cùng oan ức nói: “Em chỉ định giơ tay lên treo cho cao một chút thôi, sợ lúc tắm nước dính vào.”

Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu vài giây, trong đầu tự nhiên hiện ra cảnh Ôn Nghiên cởi trần, tay giơ cao treo dây tắm rửa thì sắc mặt lập tức trở nên rất kỳ diệu.

Yết hầu anh trượt xuống, ngẩng cằm ra hiệu cho Ôn Nghiên.

“Giơ tay lên để tôi xem.”

Ôn Nghiên giấu tay ra sau, nhỏ giọng nói: “Hay là… thôi đi?”

“Tôi không được xem à?” Cố Lẫm Xuyên lại nhíu mày.

Ôn Nghiên càng nhỏ giọng hơn, lẩm bẩm: “Không phải vậy…”

Cậu chỉ là sợ Cố Lẫm Xuyên nhìn thấy rồi lại phát hiện vết thương do mình chống đối hôn sự, rồi ảnh hưởng đến tâm trạng ông chủ.

Cố Lẫm Xuyên hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không cho từ chối, gọi cậu lại gần rồi còn tự mình lăn xe đến mép giường.

Ôn Nghiên biết trốn không thoát nên đành ngoan ngoãn đi theo, vừa đưa tay ra vừa lén lút quan sát biểu cảm của Cố Lẫm Xuyên.

Thấy đối phương không tỏ vẻ giận, cậu mới thở phào một chút.

“Sợ cái gì?” Cố Lẫm Xuyên không chạm tay vào mà chỉ khẽ dùng ngón tay cong lên đỡ mu bàn tay cậu nâng lên trước mặt.

Hành động nhỏ như không để tâm ấy lại khiến tim Ôn Nghiên đập mạnh.

Đây hình như là lần đầu hai người tiếp xúc tay chân. Diện tích da tiếp xúc cũng rất ít, nhưng Ôn Nghiên lại bỗng dưng thấy hồi hộp.

Cố Lẫm Xuyên hơi nheo mắt nhìn vết thương sưng đỏ, rồi liếc về phía Ôn Nghiên. Không biết từ khi nào gương mặt trắng mịn của cậu đã đỏ ửng lên.

Cậu chạm vào ánh mắt anh liền vội cúi đầu, trong lòng lén hoảng hốt. 

Chết rồi, mình nhạy cảm quá.

“Có bôi thuốc đúng giờ không?” Giọng Cố Lẫm Xuyên lại lạnh xuống.

“Có ạ, ban ngày em có bôi rồi, tối định sau khi tắm thì bôi tiếp…” Ôn Nghiên vội bổ sung, “Thuốc uống cũng đều đúng giờ.”

Nhưng vết thương vẫn thâm và sưng, mấy mũi khâu đỏ bầm trông như con rết nằm ngủ trên da, mỗi lần nhìn là thấy ớn.

Câu trả lời coi như làm người ta vừa ý, Cố Lẫm Xuyên lạnh nhạt ừ một tiếng rồi thu tay về.

Ít nhất giờ anh biết Ôn Nghiên cũng rất nghiêm túc chăm sóc vết thương.

Ôn Nghiên cũng rút tay về: “Anh đến tìm em có chuyện gì sao?”

Cố Lẫm Xuyên im lặng.

Anh cũng không biết vì sao lại tới, chỉ là thấy vẻ mặt không vui của Ôn Nghiên lúc đi, trong phòng nghĩ ngợi một hồi rồi vẫn quyết định sang xem sao.

Lúc gõ cửa mới nhận ra hơi kỳ cục, nhưng cũng ngại quay đi, vào phòng thấy dây treo kia thì tiện mồm lôi ra nói chuyện.

Anh khẽ ho một tiếng: “Không có việc gì. Nếu em sợ nước chạm vào vết thương thì khỏi tắm luôn đi.”

“Bị nhiễm trùng phải gọi bác sĩ lại càng phiền hơn.” Cố Lẫm Xuyên nói thêm.

Ôn Nghiên khẽ “à” một tiếng, giọng nhẹ như lông mèo, giải thích: “Em thấy chắc không sao đâu. Đợi em treo tay xong sẽ dùng băng gạc quấn kỹ vết thương, rồi dùng màng bọc thực phẩm bọc thêm một lớp thật chặt, chắc không dính nước đâu.”

Nghe vậy, Cố Lẫm Xuyên nhíu mày: “Tùy em.”

Dùng màng bọc thực phẩm bao vết thương, đúng là chỉ có Ôn Nghiên mới nghĩ ra được.

“Vậy… em đi tắm đây.” Ôn Nghiên bắt đầu khéo léo đuổi người.

Cố Lẫm Xuyên liếc cậu một cái, lặng lẽ xoay xe rời đi. Ôn Nghiên tiễn anh ra tận cửa, đứng tại chỗ lắc đầu.

Người này đúng là khó hiểu thật.

Cậu xuống tầng một lấy cuộn màng bọc thực phẩm mang về, quấn kỹ vết thương, rồi lại nhét phần dư còn lại vào trong túi bảo bối như cất của.

Dù đã treo tay, nhưng tắm vẫn cực kỳ khó nhọc. Ôn Nghiên thay áo ngủ rồi đi ra, mặt bị hơi nước hấp đỏ, người cũng mềm oặt ra.

Thân thể này đúng là yếu quá, Ôn Nghiên nghĩ thầm. May mà không ngâm mình chứ không thì chắc ngất trong bồn tắm.

Sợ bị cảm lạnh nên cậu cẩn thận đóng hết cửa sổ, rồi tự bôi thuốc. Vết thương không dính nước, nhưng hơi đỏ và hơi buốt.

Cậu suy nghĩ một chút rồi lại sát trùng, bôi thuốc, quấn băng lại, động tác thuần thục gọn gàng như người có kinh nghiệm.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng quần lót của Cố Lẫm Xuyên mặc vào đúng là to thật.

Ôn Nghiên nằm nhắm mắt, thầm nghĩ: Cố Lẫm Xuyên nếu không bị tật chân, chắc hẳn là rất có tư bản để kiêu ngạo.

Tiếc thật…

Nhưng mà anh ấy đúng là đẹp trai, đúng kiểu người khiến cậu dễ động lòng. Giá mà đừng lúc nào cũng lạnh lùng thì tốt rồi. Cậu còn chưa thấy Cố Lẫm Xuyên cười bao giờ.

Dù khóe miệng có hơi cong nhưng cũng chẳng gọi là cười.

Ôn Nghiên nghĩ mà thấy lạnh lưng, trở mình quấn chặt chăn hơn.

Trên hợp đồng có viết rõ, giữa hai người sẽ có tiếp xúc tay chân không tránh khỏi trong vài trường hợp, cậu phải phối hợp để thể hiện thân mật.

Thân mật… là nắm tay hay ôm nhỉ?

Hợp đồng còn nói Cố Lẫm Xuyên sẽ chu cấp sinh hoạt đầy đủ, cậu chỉ cần làm một người “vợ hợp lệ” là được.

Nhưng như nào mới gọi là đủ tư cách?

Ôn Nghiên trong lòng cũng không rõ lắm, quyết định ngày mai lên mạng tra thử.

Chỉ là cậu chưa có điện thoại… Ừm… chắc Cố Lẫm Xuyên sẽ bảo quản gia chuẩn bị nhỉ? Trông anh ấy cũng hào phóng lắm.

Ôn Nghiên vừa nghĩ đông lại nghĩ tây, hết nghĩ chuyện này rồi nhảy sang chuyện khác, chẳng bao lâu đã mệt rã rời, thiếp đi trong lúc còn đang lăn tăn suy nghĩ.

Đầu ngày một nặng nề, Ôn Nghiên cảm thấy như bị ai đập gậy vào đầu, mơ mơ màng màng, người lúc nóng lúc lạnh, mí mắt cũng nặng trĩu, mở không ra nổi.

Cảm giác như đang trôi nổi giữa biển sâu, rất lâu rất lâu sau, cuối cùng cũng có người kéo thân thể ướt sũng và nặng trĩu của cậu lên khỏi mặt nước.

Lông mi Ôn Nghiên run run, đôi mắt chậm rãi mở ra một khe nhỏ.

Hình như trời đã sáng, ánh nắng ấm áp chiếu vào. Trong cơn mê man mơ hồ, cậu lờ mờ thấy gương mặt của Cố Lẫm Xuyên.

Anh cau mày, môi mấp máy như đang nói gì đó. Ôn Nghiên chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình, cổ họng khô khốc như bị đốt, muốn nói cũng không ra hơi, một chút sức lực cũng không có.

Cậu mới giật mình nhận ra là mình sốt rồi.

Cố Lẫm Xuyên dùng mu bàn tay kiểm tra trán cậu, sau đó quay sang nói gì đó với bác sĩ bên cạnh giường, trông không vui lắm, giữa trán đầy vẻ lo lắng.

Bác sĩ sau đó đi pha thuốc nên chỉ còn lại mình Cố Lẫm Xuyên ở lại.

Bên tai và trong đầu Ôn Nghiên đều ong ong, nghe chẳng rõ gì cả.

Cậu khó chịu rên một tiếng, Cố Lẫm Xuyên tưởng cậu muốn nói gì nên bèn cúi người lại gần.

Ôn Nghiên vừa sốt vừa yếu, ngón tay giơ lên lại rơi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Cố Lẫm Xuyên, miệng mấp máy, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Cố Lẫm Xuyên cau mày, ghé sát lại mới cố gắng nhìn miệng đoán được cậu đang nói gì.

“Xin lỗi…”

Gây phiền phức rồi.

Chỉ hai chữ khẽ khàng đến gần như không nghe thấy ấy, khiến Cố Lẫm Xuyên sững người.

Cơn tức từ sáng sớm tích lại bỗng chốc tan biến sạch sẽ.

Thật thần kỳ.

Nhưng hiện tại, bộ dạng yếu ớt này của Ôn Nghiên lại cứ có thứ ma lực như thế.

Cố Lẫm Xuyên day day trán, cố gắng hạ giọng: “Ngủ đi.”

Lông mi Ôn Nghiên khẽ run, sau đó dường như dùng chút sức cuối cùng nắm lấy tay áo của Cố Lẫm Xuyên trong tầm với.

Cố Lẫm Xuyên cúi mắt nhìn, rồi trong ánh mắt yếu ớt như cầu xin của Ôn Nghiên, ngập ngừng một giây rồi cuối cùng cũng không rút tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play