Ý của lão gia Cố gia là, đối tượng kết hôn có thể để Cố Lẫm Xuyên tự mình chọn, nhưng phải kết hôn trước cuối năm sau.

Thế là trong một đống hồ sơ, Cố Lẫm Xuyên chọn trúng Ôn Nghiên.

Nhưng Ôn Nghiên mới mười chín tuổi, chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật nên anh đặt ngày cưới vào mười tháng sau, đúng sau sinh nhật cậu.

Lão gia không có ý kiến gì với người mà anh chọn, chỉ cần trước đó đưa người về nhà trước, nói là để vun đắp tình cảm.

Nếu hôm nay anh từ hôn, thì thỏa thuận kia cũng xem như phế bỏ.

Mà nếu không từ hôn thì dĩ nhiên là phải đưa Ôn Nghiên về nhà, bất kể vì lý do gì là vì lời hứa, hay vì dục vọng muốn kiểm soát thì cũng phải đặt người này ngay dưới mí mắt mình.

Tất cả những chuyện này, Ôn Nghiên hoàn toàn không biết. Cậu chỉ thấy bất ngờ.

Cái gì… Tiến triển nhanh vậy luôn hả?

Ôn Nghiên trừng to đôi mắt đào hoa, không tin nổi mà há hốc miệng mà ngây người nhìn Cố Lẫm Xuyên.

Giống hệt một chú nai nhỏ bị dọa sợ.

Cố Lẫm Xuyên dường như thấy vẻ mặt này của cậu rất thú vị, khóe môi khẽ cong.

“Là ý của trưởng bối trong nhà.”

“À… Dạ được.”

Trên mặt Ôn Nghiên vẫn còn nóng, hai tay giơ lên quạt quạt hai bên má nhưng càng quạt lại càng nóng, trong đầu thì rối như tơ vò.

Không cưới cũng phải sống chung… Có vẻ người nhà Cố tổng rất tốt bụng ha. Có phải là vì anh ấy lớn tuổi rồi không?

Mặt đỏ như vậy là vì đang nghĩ gì đó à?

Cố Lẫm Xuyên hơi híp mắt, chuyển bánh xe lăn: “Mười phút, tôi đợi em dưới lầu.”

“Không cần không cần!” Ôn Nghiên vội vàng xua tay, “Không cần mười phút đâu, hai ph… à không, một phút là xong!”

Cậu đưa hai ngón tay ra rồi lập tức rụt lại còn một.

Cố Lẫm Xuyên nhướng mày “ừ” nhẹ một tiếng.

Liền thấy Ôn Nghiên mặt đỏ bừng, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi vải nhỏ, ôm vào ngực rồi đứng bên cạnh xe lăn nhỏ giọng nói: “Cố tổng, em chuẩn bị xong rồi.”

Nhìn cậu cứ như đang ước gì được rời khỏi chốn thị phi này ngay lập tức vậy.

Cố Lẫm Xuyên hơi nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt Ôn Nghiên. Anh nhướng mày: “Chỉ mang nhiêu đây? Không mang quần áo sao?”

“Quần áo… Ở đây em không có.”

Ôn Nghiên nhỏ giọng: “Trên người chỉ có bộ này với một bộ đồ ngủ. Mà đồ ngủ thì bẩn rồi, tay em không tiện nên chưa giặt được…”

Cậu bối rối siết chặt túi vải nhỏ, dứt khoát thành thật luôn: “Em… cũng không có tiền.”

Chớ nói đến tiền, ngay cả điện thoại cậu cũng không có.

Nguyên thân sau khi được đưa về thì bị giam lỏng suốt ba ngày, chẳng có tự do, chẳng có tiền, cũng chẳng có lòng tự trọng. Ngay cả con dao cắt cổ tay cũng là lừa từ bếp ra.

Không có gì trong tay, đúng là thảm không kể xiết.

Ôn Nghiên vừa xấu hổ vừa tủi thân: “Thật xin lỗi Cố tổng, em sẽ cố không làm phiền anh đâu.”

Trước giờ cậu chưa từng vì chuyện tiền nong mà thấy phiền não, càng chưa từng rơi vào cảnh khốn đốn như thế này.

Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra.

“Không sao.”

Dù đã điều tra hoàn cảnh của Ôn Nghiên, biết cậu là con riêng và sống không tốt, nhưng anh cũng không ngờ lại tệ đến vậy.

May mà người còn nên về sau từ từ bồi dưỡng lại cũng được.

Anh thở dài, thấy Ôn Nghiên xấu hổ đến độ không biết giấu mặt vào đâu, liền dịu giọng: “Trước mặt tôi không cần quá câu nệ. Tôi đưa em về không phải để làm khó em. Sau này muốn mua gì thì cứ mua, Cố gia không thiếu tiền.”

Những lời như vậy nghe vừa sáo vừa "ác độc", lại cực kỳ khiến người ta rung động.

Ôn Nghiên trong lòng không khỏi vui vẻ, cười khẽ nhấp môi.

Cậu cảm thấy ván cược lần này của mình là thật sự đặt đúng.

Chui vào ổ cọp có tiền, và thắng lớn.

“Hoàn hồn nào.” Cố Lẫm Xuyên gõ nhẹ lên xe lăn, thản nhiên hỏi: “Em đang ôm cái gì thế?”

Ôn Nghiên ngoan ngoãn mở túi vải cho anh xem, bên trong nhét đầy mấy loại thuốc, cả lọ lẫn hộp, còn có tờ giấy ghi cách dùng.

“Nhìn dáng vẻ thì tay bị thương không nhẹ ha.” Cố Lẫm Xuyên chỉ liếc một cái rồi dời mắt.

Giọng nói có hơi âm dương quái khí, nghe như đang móc mỉa.

Ôn Nghiên sợ anh lại nhắc chuyện “không muốn cưới nên tự sát”, vội vàng lắc đầu: “Không nghiêm trọng đâu ạ, chỉ nhìn hơi ghê thôi chứ thật ra không sao hết.”

Vừa nói vừa giơ tay trắng nõn lên quơ quơ trước mặt anh, còn định lật tay khoe cho rõ.

Kết quả vết thương lập tức “hello”, tay cậu cứng đờ lại, “A…” một tiếng hít khí lạnh.

Cố Lẫm Xuyên: “……”

Tay thì dí sát mặt anh, cổ tay còn vương mùi thuốc, vậy mà vẫn cứ cứng đầu cứng cổ cãi?

Anh dùng hai ngón tay đẩy cổ tay cậu ra.

“Được rồi, từ từ mà dưỡng.”

Giọng không lạnh không nhạt, nhưng cũng không có vẻ tức giận. Ôn Nghiên ngẫm nghĩ một hồi, đoán là anh không giận, liền ngoan ngoãn thu tay về:  “Dạ.”

“Đi thôi.” Cố Lẫm Xuyên nói.

Ôn Nghiên gật đầu: “Để em đẩy anh.”

“Tay vậy mà cũng đẩy được?” Anh liếc một cái, giọng hơi trêu, rồi đẩy xe đi trước.

Còn rất tự lập.

Ôn Nghiên âm thầm lầm bầm, xoa nhẹ cổ tay đau nhức, một tay kia xách túi rồi lon ton chạy đến mở cửa cho đại lão.

Quản gia Cố gia đã đứng chờ gần cửa, vừa thấy Cố Lẫm Xuyên ra thì liền lập tức nhận lấy nhiệm vụ đẩy xe.

Ôn Nghiên lúc đầu đi sau họ, đi chưa được bao xa đã nghe Cố Lẫm Xuyên gọi.

Thế là cậu chuyển sang đi bên cạnh anh.

Vì trước đó không tính lên lầu, nên chiếc xe lăn anh dùng không phải loại có thể leo cầu thang. Lúc xuống lầu hơi xóc nảy.

Bánh xe lăn lăn trên bậc thang phát ra âm thanh “lạch cạch lạch cạch”.

Ôn Nghiên cả hành trình căng thẳng, vừa dè chừng hỗ trợ một tay, vừa để ý sắc mặt Cố Lẫm Xuyên.

Mặt anh thực sự rất khó coi, âm u, như mây đen sắp kéo đến, mày nhíu chặt, môi mím cứng, rõ ràng đang gồng mình chịu đựng.

Khi ở phòng thì Ôn Nghiên chỉ thấy khí thế của anh mạnh mẽ, cũng không giống lời đồn tính khí âm trầm cổ quái.

Cùng lắm là lạnh lùng cứng nhắc, tổng thể vẫn rất dễ nói chuyện, đặc biệt là lúc nói “muốn mua gì cứ mua”, cậu còn thấy anh rất biết quan tâm người khác.

Nhưng lúc thấy anh ngồi xe lăn xuống lầu thì Ôn Nghiên lại bắt đầu do dự.

Dù sao cũng là nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh, lăn lộn thương trường, bây giờ vì chân tật mà bị người chê cười, còn bị đưa vào những hoàn cảnh khó xử…

Giống như bao người có lòng tự trọng mạnh, sợ nhất là bị nhìn bằng ánh mắt thương hại, có lẽ trong lòng anh cũng khó chịu vô cùng.

Thật ra cũng rất đáng thương.

Ôn Nghiên lặng lẽ nghĩ: Để anh ấy không hắc hóa, sau này mình nhất định phải đối xử tốt với Cố Lẫm Xuyên.

Tôn trọng, thấu hiểu, và chúc phúc.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Cố Lẫm Xuyên sau khi xuống lầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.

Ôn Nghiên giật mình hoàn hồn, lúng túng cúi đầu: “Không có gì.”

Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên đáng sợ quá, cứ như nhìn thấu cả tâm can người ta. Ôn Nghiên căng thẳng đến nỗi thở cũng nhẹ hẳn.

May mà anh chỉ nhìn cậu một lát rồi không nói thêm gì.

Quá trình rời Ôn gia còn dễ hơn xuống lầu nhiều, vợ chồng Ôn gia sắc mặt hồng hào, đầy vẻ vui mừng, thiếu điều khua chiêng gõ trống đưa con gả đi.

Không hề có chút thân tình nào. Dù không mong đợi, Ôn Nghiên vẫn thấy xót xa thay cho nguyên thân.

Cậu từng nghĩ rằng tình thân là thứ không gì phá nổi. Nhưng hiện thực thì như một cái tát thật đau.

Cho nên được rời khỏi Ôn gia thì cậu cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Trên xe, Cố Lẫm Xuyên dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Nhìn gì đấy? Không nỡ rời nơi đó à?”

Cậu ngồi trong xe anh rồi mà còn ngoái đầu nhìn cổng Ôn gia?

“Không có đâu.” Ôn Nghiên nhanh chóng thu mắt về, ngồi ngay ngắn, không dám nhìn lung tung.

Khi cậu quay đầu lại, dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, Cố Lẫm Xuyên thoáng thấy trong mắt cậu ánh lên tia nước.

Khóc?

Anh gần như không tin nổi. Cái nơi tệ hại kia có gì để luyến tiếc?

Cố Lẫm Xuyên lạnh lùng cười trong lòng.

Anh đã cho Ôn Nghiên một cơ hội cuối cùng để đổi ý, và cậu vẫn tự nguyện cưới.

Nếu là tự nguyện, thì bây giờ cậu chính là người của anh. Dù có luyến tiếc đi nữa, cũng phải theo anh về Cố gia, không có lựa chọn.

Anh không nói gì thêm, tựa đầu ra sau mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe chạy khoảng bốn mươi phút, dừng lại trước cổng biệt thự Hải Sơn.

Đây là nhà riêng của Cố Lẫm Xuyên, cũng là nơi anh thường ở.

Biệt thự bốn tầng, có cả cầu thang xoắn lẫn thang máy, rất tiện lợi.

Vừa về đến nhà, anh nhận một cuộc gọi, giao Ôn Nghiên cho quản gia, bảo đưa đi làm quen hoàn cảnh. Còn anh thì đi thang máy lên lầu bốn vào thư phòng.

“Ôn tiểu thiếu gia, tôi dẫn cậu đến phòng trước, tiên sinh đã chuẩn bị xong.” Quản gia lễ phép nói.

Ôn Nghiên gật đầu: “Làm phiền ông rồi, cứ gọi tôi là Ôn Nghiên là được.”

Quản gia chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Dù sao ở nơi xa lạ nên Ôn Nghiên vẫn hơi lúng túng, ngoan ngoãn đi theo sau.

“Đây là phòng của tiên sinh, cậu ấy không thích ai tùy tiện vào.”

Quản gia vừa nói vừa chỉ sang gian bên cạnh: “Còn đây là phòng của cậu. Đồ đạc đều đã chuẩn bị, nếu thấy không quen có thể báo lại, tôi sẽ cho người đổi.”

“Vâng, cảm ơn ông.” Ôn Nghiên chớp mắt, đi vào đặt túi lên tủ đầu giường, rồi ngượng ngùng bước ra.

Quản gia mỉm cười, dẫn cậu đi xem những nơi khác.

Tầng bốn là không gian riêng của Cố Lẫm Xuyên. Nếu không có việc gì thì không nên lên.

Tầng hai có phòng gym siêu lớn và rạp chiếu phim. Trần rạp còn có hiệu ứng bầu trời sao, rất lãng mạn – hoàn toàn không hợp với hình ảnh lạnh lùng của Cố Lẫm Xuyên.

Tầng một có hai nhà bếp, chia khu Á và Âu, mỗi tầng đều có sân phơi và nhà vệ sinh. Phòng ngủ và tủ đồ ở tầng ba, còn có hai ban công lớn để ngắm cảnh.

Dù từng ở biệt thự, Ôn Nghiên vẫn phải thốt lên: quá xa hoa.

Nhưng rồi cậu phát hiện một chuyện:

“Sao nhà lớn vậy mà không có phòng khách?” Cậu tò mò hỏi.

Quản gia cười: “Tiên sinh không cho ai khác ngủ lại nhà.”

À… Vậy ra là thế.

Cậu hiểu rồi.

Giống như mấy con chó nhỏ giữ lãnh địa trong truyện, không cho người ngoài xâm phạm. Mà giờ cậu đã bị kéo vào lãnh địa ấy rồi.

Sau khi nhớ được sơ sơ vị trí các nơi, Ôn Nghiên thấy Cố Lẫm Xuyên chưa xuống nên liền nói với quản gia mình hơi mệt, muốn về phòng nghỉ.

Quản gia đưa cậu về phòng, chỉ vào một cái nút ở đầu giường: “Có gì cần cứ nhấn vào đây.”

Ôn Nghiên gật đầu. Thứ này giống phòng cậu từng ở, để phòng khi sức khỏe có chuyện.

Có lẽ Cố Lẫm Xuyên cũng vậy, chân không tiện nên phải có sẵn nút gọi.

Phòng trong biệt thự na ná nhau. Uống thuốc xong thì cậu đi quanh một vòng, rồi ngồi vào ghế mây trên ban công ngắm cảnh.

Gió thổi mát rượi, ánh sáng lấp lánh xuyên qua nhành cây, nhẹ nhàng rót vào phòng.

Bị làn gió dễ chịu ấy thổi qua, Ôn Nghiên chỉ lát sau đã nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ nhờ tác dụng của thuốc.

Khi Cố Lẫm Xuyên họp xong lên tìm, thấy ngay hình ảnh cậu cuộn tròn trên ghế mây, ngủ say.

Gió làm tóc cậu rối lên, vài sợi lướt qua chóp mũi, má cậu hơi hồng.

Cố Lẫm Xuyên im lặng nhìn cậu.

Anh phát hiện ra Ôn Nghiên dễ đỏ mặt vô cùng: ngại ngùng đỏ mặt, khẩn trương đỏ mặt, xấu hổ đỏ mặt… đủ kiểu đỏ.

Là một con nai nhỏ cực kỳ dễ bị trêu chọc.

Ngay cả lúc ngủ, bị gió thổi cũng đỏ. Tai cũng đỏ.

Cố Lẫm Xuyên nhìn một lúc, không biết nghĩ gì, khẽ cười một tiếng. Rất nhẹ, như gió thổi qua là tan.

Anh đưa tay nhéo nhẹ vành tai đỏ hồng của cậu. Cảm giác lạnh mát.

Rõ ràng nhìn thì yếu như *Lâm Đại Ngọc, mà còn dám ngủ ngoài gió không biết sợ… Đến lúc bị bệnh thì ai lo đây?

(*) “Yếu như Lâm Đại Ngọc” là cách ví von để chỉ ai đó yếu đuối, mong manh, dễ bệnh và đa cảm, bắt nguồn từ hình tượng nhân vật trong truyện “Hồng Lâu Mộng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play