Chừng mười mấy phút sau, Ôn Sùng Sơn vội vã trở về nhà. Dạo gần đây công ty gặp chuyện, ông ta bận đến mức đầu tắt mặt tối, đôi mắt dưới mi đã hiện rõ quầng thâm.
Vừa vào đến nhà, ông lập tức chạy đi tiếp chuyện Cố Lẫm Xuyên.
“Thật ngại quá, Cố tổng, dạo này tôi bận rộn quá mức nên không hay biết cậu đã đến. Quả là sơ suất, sơ suất quá rồi. Mau dùng trà đi, có gì cứ vừa uống vừa trò chuyện.”
Ôn Sùng Sơn lớn hơn Cố Lẫm Xuyên hơn hai mươi tuổi, dù có phần bất tài nhưng cũng từng trải qua bao sóng gió, cách nói năng toát ra vẻ chững chạc tự nhiên. Lời nói tuy khách sáo nhưng không quá mức nịnh bợ, cũng chẳng cao ngạo kiểu bề trên, đúng mực, tạo cảm giác không tồi.
Cố Lẫm Xuyên liếc mắt nhìn ông ta một cái, khẽ gật đầu: “Ôn tổng khách sáo rồi.”
Ôn Sùng Sơn ngồi xuống sofa đối diện, cười cười nâng chén trà lên cụng nhẹ với anh.
Trà vừa mới pha, hơi nóng còn nghi ngút. Cố Lẫm Xuyên nâng chén lên nhấp một ngụm, coi như nể mặt chủ nhà.
Qua màn khách sáo, Ôn Sùng Sơn nửa đùa nửa thật hỏi: “Hôm nay Cố tổng tới bất ngờ như vậy, chẳng lẽ là muốn lén gặp tiểu Nghiên nhà tôi?”
Cố Lẫm Xuyên thoáng sững người, thần sắc có chút vi diệu.
Nhưng rất nhanh, anh đã khôi phục lại nét mặt lạnh nhạt thường ngày, khẽ gật đầu rồi giọng trầm hơn: “Nghe nói cậu ấy bị thương nên tôi đến xem.”
Nghe đến đây, quản gia đứng phía sau anh cúi đầu im lặng, trong mắt lộ ra vẻ đã hiểu rõ từ lâu, mặt gần như viết rõ bốn chữ: Quả nhiên như vậy.
Hồi nãy nhìn thấy dáng vẻ tiên sinh lúc rời khỏi phòng khách, ông đã đoán tám phần là lần này không thể từ hôn rồi.
Quả nhiên là chuyến đi vốn định đến từ hôn, nay lại thành an ủi người bị thương.
Tiên sinh thậm chí còn săn sóc mà dùng từ “bị thương” để che đậy cho “tự sát”, rõ ràng không định truy cứu gì thêm.
Quản gia thầm nghĩ trong bụng: Không hổ là Cố tổng oai phong lẫm liệt của chúng ta, cách xử lý tình huống thật khéo, mà không biết mặt có đau không.
Cảm giác như mình nghe thấy tiếng bốp bốp bốp luôn rồi.
Quản gia âm thầm che mặt.
Ánh mắt Ôn Sùng Sơn khẽ trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là không thể qua mắt được Cố Lẫm Xuyên. Nhưng nếu đối phương không vạch trần, nghĩa là chuyện hôn sự vẫn chưa bị ảnh hưởng.
“Cố tổng quan tâm tiểu Nghiên như vậy, đúng là phúc phần của nó.” Ôn Sùng Sơn mỉm cười, “Vậy tôi gọi nó xuống nhé, cho hai người gặp mặt—”
“Không cần.” Cố Lẫm Xuyên giơ tay cắt lời, “Tôi muốn gặp riêng cậu ấy.”
…
Phòng khách.
Ôn Nghiên mở to mắt, sửng sốt: “Ai… ai muốn gặp tôi cơ?”
Thẩm Dược cũng tròn mắt: “Cố Lẫm Xuyên đến hả?!”
Dì giúp việc tới truyền lời vội gật đầu, quay sang Ôn Nghiên nói: “Cậu chủ, Ôn tiên sinh đã đưa Cố tổng lên phòng cậu rồi, cậu mau lên đi.”
Thẩm Dược nhìn sang, lo lắng nói: “Anh ta tìm cậu làm gì chứ? Không phải biết chuyện cậu tự sát rồi thấy mất mặt nên đến tính sổ đấy chứ?”
“Tớ cũng không biết nữa…” Ôn Nghiên hoảng hốt, đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi.
Thôi thì gặp thì gặp, sớm muộn gì cũng phải gặp. Dù sao cưới nhau xong còn phải gặp mỗi ngày.
Cậu mặt mày tỏ vẻ không sợ chết, chầm chậm bước lên lầu.
Cửa phòng đóng lại, Ôn Sùng Sơn đứng trước cửa, thấy sắc mặt Ôn Nghiên còn coi được thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng dặn dò: “Cố Lẫm Xuyên đã biết chuyện con tự sát. Con vào trong phải thành thật xin lỗi người ta, đừng gây chuyện nữa.”
Ôn Nghiên xuyên tới đây đến giờ, đây là lần đầu gặp ba của nguyên thân. Quả nhiên đúng như mô tả trong tiểu thuyết là sống chết mặc kệ.
Nếu là ba của cậu thật, thì chắc chắn sẽ không như vậy.
Cậu cụp mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi.”
Nói xong, cậu giơ tay, lễ phép gõ cửa phòng mình.
Ôn Sùng Sơn nhăn trán lại.
“Tôi vào được chứ.” Bên trong vang lên giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt.
Tim Ôn Nghiên đập “thình thịch”, lòng bàn tay toàn mồ hôi. Cậu thở ra một hơi thật dài, rồi như sắp ra chiến trường, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, Cố Lẫm Xuyên ngồi quay lưng về phía ánh sáng, ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Trông anh tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc vest thẳng thớm, tóc đen cắt gọn gàng, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, hốc mắt sâu hơn người bình thường.
Trưởng thành, quyến rũ, đầy sức hút.
Chỉ là ánh mắt quá lạnh. Khi đối diện nhìn sang, Ôn Nghiên như bị đâm trúng, tim đập loạn.
“Đóng cửa lại đi.” Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu, giọng tuy bình thản nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị áp chế.
Ôn Nghiên im lặng quay người đóng cửa, quay lưng về phía anh, bóp nhẹ tay mình để giảm căng thẳng, rồi xoay người lại rồi ngoan ngoãn chào: “Chào Cố tổng.”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên đáp, ánh mắt dừng lại trên mái tóc rối bù của cậu, rồi từ từ chuyển sang cơ thể gầy gò mà bất giác nhíu mày.
Lúc ở phòng khách chỉ thấy bóng dáng, không chú ý mấy. Giờ nhìn kỹ mới thấy Ôn Nghiên gầy như que củi, toàn thân chẳng có mấy lạng thịt.
“Sao cúi đầu? Sợ tôi à?”
Giọng nói có dịu đi chút, nhưng vẫn lạnh.
Ôn Nghiên ngẩng đầu thật chậm, lắc đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng anh: “Không sợ.”
Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng, thanh thoát như ban nãy, giờ gần hơn nên âm sắc càng trong trẻo, vô hình lộ ra chút cứng cỏi.
“Lại đây gần chút.” Anh vẫy tay.
“Tôi đâu có ăn thịt người.”
Câu này nghe ra hơi giống đùa, Ôn Nghiên mở to mắt, hơi kinh ngạc, bất an trong lòng cũng dịu xuống một chút.
Dù vậy, đứng trước mặt Cố Lẫm Xuyên là người sau này sẽ là bạn đời của mình thì cậu vẫn thấy căng thẳng.
Đến mức mặt đỏ ửng suốt đường đi, trên đầu còn có một dúm tóc đung đưa theo bước chân, trông rất ngố mà cũng rất đáng yêu.
Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên đuổi theo cậu, dần dần thu lại mọi chi tiết.
Mặt cậu nhỏ nhắn, đường nét tinh xảo, da trắng ấm, sống mũi cao, môi nhỏ khẽ mím.
Cậu có một đôi mắt đào hoa dài, mí mắt mềm mại, đuôi mắt hơi cong, vô tình toát ra vài phần mị hoặc. Lông mi dài khẽ run theo nhịp chuyển động của mắt, rõ ràng là đang khẩn trương mà vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Không phải là sợ hãi, mà là bối rối, căng thẳng, ngại ngùng… Những cảm xúc ấy không thiếu cái nào, nhưng lại cứ tưởng giấu được.
Ôn Nghiên đứng cách anh hai bước, ngoan ngoãn, đúng mực.
Cố Lẫm Xuyên khẽ cong khóe môi, trước đây anh từng xem ảnh của Ôn Nghiên, mặt lạnh tanh như mang theo sát khí, hoàn toàn không có chút linh động.
Giờ mới là mười chín tuổi, toàn thân toát lên vẻ ngây thơ, mà ở trên người cậu lại xen lẫn một thứ gì đó khác biệt.
Có lẽ là mùi trái cây nhẹ nhàng ấy khiến anh muốn… nếm thử.
Anh thực sự thấy rất hợp mắt, thậm chí còn muốn trêu cậu.
“Nghe nói em vì không muốn cưới tôi mà thà… tự sát?”
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cậu, như muốn nghiền nát từng nét.
Tim Ôn Nghiên nhói lên một cái, như bị ai búng nhẹ vào đầu ngực, theo bản năng lắc đầu phủ nhận: “Không có.”
Chết rồi, đúng là anh tới để tính sổ thật.
“Thật không?” Ánh mắt anh lướt xuống tay cậu đang quấn băng gạc, giọng đầy ẩn ý: “Vậy là vô tình cắt phải cổ tay sao?”
Mí mắt Ôn Nghiên giật mạnh, vội vã giấu tay ra sau lưng: “Không phải em…”
Nói xong lại im bặt.
Cố Lẫm Xuyên cũng im lặng, khẽ nhướng mày, rõ ràng không nghĩ có người lại vụng về chối quanh như vậy.
Không đúng, đây thậm chí chẳng gọi là chối quanh.
Trừ khi anh bị mù.
“… Xin lỗi, em không cố ý.”
Ôn Nghiên đỏ mặt đến mức như sắp bốc cháy, lại không biết giải thích sao cho đúng. Cậu không nói dối, thật sự không phải là cậu.
“Anh biết rồi.”
Cố Lẫm Xuyên nhìn vẻ mặt sắp khóc của cậu, bắt đầu nghi ngờ không biết có phải mình ép người quá mức hay không.
Ôn Nghiên ngẩng lên, ngây ngốc nhìn anh, không ngờ anh lại dễ dàng bỏ qua như vậy, lí nhí nói: “… Cảm ơn anh.”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Nghĩ tới những lời ban nãy ở phòng khách, anh khẽ thở dài, thu lại tâm trạng muốn trêu chọc rồi nhíu mày hỏi: “Tôi chỉ hỏi một câu là hiện tại em có đồng ý cưới tôi không?”
Câu hỏi này…
Mặt Ôn Nghiên càng đỏ, vành tai với sau cổ đều nhuộm đỏ, cúi đầu ngượng ngùng: “Có ạ.”
Giọng nhỏ như muỗi, ngại ngùng rõ rệt.
Không biết là thật bao nhiêu phần.
Cố Lẫm Xuyên ánh mắt trầm xuống, xác nhận lần nữa: “Tự nguyện?”
Ôn Nghiên khẽ gật đầu: “Ừm.”
Có tiền, có quyền, tuy tàn tật, tính lại lạnh lùng… nhưng không làm gì xấu với cậu. Cậu thích người này, cưới về cũng không thấy có gánh nặng gì.
May mắn thay, vẫn có thể hạnh phúc sống như một con cá mặn.
“Tốt.” Cố Lẫm Xuyên giãn mày.
“Vậy thu dọn một chút rồi lát nữa theo tôi về nhà.”