Ánh mắt lơ đãng quét qua tinh anh nam kia, thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Chu Sâm, ánh mắt mang theo thứ ý vị khó tả, thậm chí còn theo bản năng liếm môi một cái.

Nhìn là biết không có ý tốt.

Tô Thịnh Bạch không khỏi nhíu mày, trong lòng trào dâng một cơn phẫn nộ vô cớ.

Nhưng khách vào ra thế nào thì hắn cũng không thể quyết định được.

Chu Sâm cũng chẳng có ý định rời đi, thế là suốt cả buổi tối, Tô Thịnh Bạch phải cố gắng phân tán sự chú ý, đến cả một vài khách quen cũng nhận ra hắn đang thất thần.

Chị Lý nhìn theo ánh mắt cậu, rồi cười cười hỏi: “Cậu nhóc kia là bạn của em à?”

Tô Thịnh Bạch không phủ nhận.

Chị Lý lại nói: “Nhìn đẹp trai ghê, có bạn gái chưa?”

Cậu vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, đáp nhạt: “Chị Lý, cậu ấy còn nhỏ.”

Chị Lý khoát tay: “Thôi được, không nhắm vào bạn em nữa. Lúc trước chị bao em cũng không chịu, đúng là khó theo đuổi.”

Tô Thịnh Bạch đáp: “Lúc đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chị Lý nên tìm người biết chăm sóc chị hơn.”

“Cứ nói vậy, cuối cùng vẫn là chê chị già chứ gì.” Chị Lý lắc đầu, “Thôi được rồi, em đi làm đi.”

Tô Thịnh Bạch vừa quay lại quầy bar thì Chu Sâm đã thò đầu ra, nhìn cậu với vẻ kỳ lạ, chậc lưỡi: “Này, họ Tô, chị kia là ai vậy? Sao tôi thấy giống mấy bà phú bà, định bao nuôi cậu đấy à?”

Thiếu niên với đôi mắt đào hoa xinh đẹp phản chiếu ánh đèn, biểu cảm rõ ràng không giấu được, trên mặt hiện lên hết mọi cảm xúc.

Tô Thịnh Bạch cũng chẳng giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Cậu nên về đi.”

Chu Sâm liếc sang chỗ tên tinh anh kia, thấy gã đang ôm eo một cô gái, thì thầm gì đó rồi cả hai đứng dậy rời đi.

Cậu nhướng mày rồi lập tức đi theo.

Nhưng vừa mới bước đi, đã bị Tô Thịnh Bạch giữ tay lại: “Cậu muốn làm gì?”

Chu Sâm hất tay ra: “Không liên quan đến cậu, đừng xen vào chuyện người khác.”

Anh bartender ngáp một cái: “Tiểu Tô, bạn em tính khí tệ quá nhỉ.”

Tô Thịnh Bạch nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Anh Vương, em thay ca năm phút rồi lát nữa giám đốc tới, phiền anh báo giúp một tiếng.”

Bartender cười: “Giữa chúng ta cần gì khách sáo, đi đi.”

Tô Thịnh Bạch lập tức thay đồ rồi chạy đuổi theo. Vừa đến nơi thì thấy Chu Sâm không biết moi đâu ra một cây gậy, mặt đầy sát khí chuẩn bị lao lên.

Tô Thịnh Bạch lập tức chặn lại: “Cậu điên rồi à?”

Chu Sâm chỉ thẳng về phía tinh anh nam: “Tôi là con trai mà lại bị hắn sàm sỡ, nếu còn nhịn thì không đáng mặt đàn ông!”

Tính cậu vốn dĩ đã nóng nảy, gặp chuyện gì không thuận là phải xả giận cái đã.

Tô Thịnh Bạch bình tĩnh hỏi: “Cậu tính làm gì?”

Chu Sâm suy nghĩ: “Lén vòng ra sau hắn, rồi cho hắn một gậy.”

Tô Thịnh Bạch im lặng.

Chu Sâm liếc cậu: “Sao? Cậu còn định gọi cảnh sát báo giúp hắn à?”

Tô Thịnh Bạch hơi xắn tay áo, hít sâu một hơi: “Người ta đều biết cậu là bạn tôi.”

“Thì sao?” Chu Sâm vẫn chưa hiểu ý.

Tô Thịnh Bạch cầm lấy cây gậy trong tay cậu, nghiêm giọng: “Để tôi làm. Dù sao chiều cao hay sức lực, tôi cũng hợp hơn. Hơn nữa tôi rành khu này hơn cậu.”

Rồi cậu lạnh lùng nhắc: “Đánh xong là phải dừng.”

Chu Sâm hơi không phục. Cái gì mà không thích hợp chứ? Vừa định cãi lại thì Tô Thịnh Bạch đã đội mũ, giấu gậy ra sau lưng, giả vờ đi qua đường như người không quen biết.

Gã tinh anh đang tựa vào tường hút thuốc, cô gái đi trang điểm chưa quay lại.

Khi có người đến gần từ phía sau, gã cũng chẳng để ý.

Nhưng ngay sau đó, một vật nặng đập mạnh vào lưng khiến gã loạng choạng ngã sấp xuống, xương đau ê ẩm đến mức suýt chửi ra tiếng.

Cô gái kia quay lại đúng lúc thấy hắn nằm bẹp dưới đất, hoảng hốt chạy tới: “Sao vậy?”

Gã được đỡ dậy, mặt đen sì: “Vừa nãy có thấy ai phía sau tôi không?”

Cô ta ngơ ngác lắc đầu: “Không có, chỉ thấy anh một mình thôi mà.”

Mặt gã tái mét như vừa ăn phải gì đó kinh khủng.

Trong khi đó, Tô Thịnh Bạch nhanh chóng trèo tường rời khỏi hiện trường, giật giật cổ tay đang cầm gậy, chỉnh lại quần áo rồi liếc xung quanh một vòng.

Chu Sâm đứng bên quan sát nãy giờ, không khỏi bái phục.

Cậu cảm thấy nam chính này hành động quá chuyên nghiệp, nếu là tội phạm chắc chắn thuộc dạng khiến người dân sợ run cầm cập.

“Đi thôi.”

Tô Thịnh Bạch bỏ mũ ra, sắc mặt bình thản như chưa từng làm gì.

Chu Sâm lẽo đẽo đi theo: “Cậu không sợ à?”

Tô Thịnh Bạch liếc cậu: “Cậu ở đây tôi mới sợ.”

Chu Sâm lúc này mới hiểu, nam chính sợ cậu liên lụy.

Cậu nheo mắt: “Cậu không sợ tôi đi tố cáo cậu luôn sao?”

Tô Thịnh Bạch đáp thản nhiên: “Thì cậu cũng là đồng phạm. Đừng quên trên gậy vẫn còn dấu vân tay của cậu.”

Chu Sâm: “...”

Mẹ nó.

Cậu đi theo phía sau lầu bầu: “Này, Tô Thịnh Bạch.”

Thiếu niên quay mặt lại.

Chu Sâm liếc cậu: “Đừng tưởng giúp tôi là tôi sẽ cảm kích cậu.”

Cậu đá một cái vào thùng rác bên đường, hừ lạnh: “Chỉ cần cậu còn học ở trường này thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

Tô Thịnh Bạch vốn không có ấn tượng gì sâu với Lâm Xán là cái người Chu Sâm thích, thích kiểu gì thì cũng có phân loại. Mà loại người như Lâm Xán là kiểu mà hắn lười đối phó nhất. Cách duy nhất chính là phớt lờ. Dần dà, cho dù có kiên trì tới mấy cũng phải rút lui.

Hắn lướt nhìn gương mặt tinh xảo của thiếu niên, đôi mắt đào hoa nhìn chăm chăm vào cậu, trong ánh sáng mờ mờ lại càng rõ nét.

Tô Thịnh Bạch nghe chính mình nói: “Thích Lâm Xán thì theo đuổi người ta, đừng bám lấy tôi.”

Sau đó.

Mẹ Tô đã uống thuốc ngủ, cô em gái nhỏ lén lút thò đầu vào hỏi: “Anh, đôi giày trong phòng là của ai vậy?”

Tô Thịnh Bạch xoa đầu em, nghĩ tới Chu Sâm rồi dừng lại một chút mới đáp: “Một bạn học.”

Tô Tiểu Thư chớp mắt: “Đôi đó em thấy trên tạp chí rồi, mắc lắm, anh với bạn đó thân lắm hả?”

Tô Thịnh Bạch vừa lấy nguyên liệu nấu ăn từ tủ lạnh ra vừa nói: “Đừng hỏi nhiều.”

Tô Tiểu Thư le lưỡi. Cô chỉ tò mò thôi mà, dù sao anh cô mà giặt giày giúp người ta thì chắc chắn không phải quan hệ bình thường.

Chu Sâm lúc nhặt lại giày cũng không quên bĩu môi chọc một câu: “Xà phòng nhà cậu mùi gì kỳ lạ ghê. Họ Tô, nhà cậu nghèo tới mức nào vậy?”

Thiếu niên mặt không đổi sắc nhìn cậu một cái, xoay người bỏ đi.

Chu Sâm kéo được một đống thù hận, mấy hôm nay cũng đủ gây chú ý rồi nên bản thân cũng bắt đầu thấy hơi ngán. Nên hai ngày liền không đến chọc nam chính, chỉ lêu lổng với Vương Hạo mấy người.

“Này, gần đây tôi phát hiện một quán bar hay lắm, hôm nay tôi bao nha.” Triệu Thành Khôn khoác vai Chu Sâm và Vương Hạo, “Đừng khách sáo.”

Lý Dương lập tức hứng thú: “Quá được luôn, tôi cả tuần nay chưa đi chơi.”

Chu Sâm cũng không muốn làm tụt hứng cả nhóm, nên đi cùng.

Ai mà ngờ, cái quán bar này lại là chỗ Tô Thịnh Bạch làm.

Chu Sâm theo phản xạ nói: “Hay tụi mình đổi chỗ khác đi?”

Triệu Thành Khôn nhướng mày: “Sao thế? Chỗ này có vấn đề gì à?”

Vương Hạo kéo tay Chu Sâm: “Đi đi, quán nào chả như nhau. Tôi còn đang mong gặp được tình yêu sét đánh nữa đây.”

Vương Hạo thích kiểu chị đẹp trưởng thành nên mỗi tháng đều săn vài em.

Triệu Thành Khôn có anh làm nghề liên quan, bình thường quan hệ rộng, đưa danh thiếp ra thì ít quán nào dám không nể mặt.

Bốn người vào ngồi cùng bàn, Lý Dương và Vương Hạo ra sân nhảy. Chu Sâm đảo mắt nhìn quanh, thấy Tô Thịnh Bạch đang vừa vặn nhìn về phía này thì lập tức quay đầu đi.

Một bartender tới hỏi họ muốn gọi gì.

Triệu Thành Khôn cười, chỉ tay: “Gọi cậu kia lại được không? Tụi tôi quen.”

Bartender nhìn theo, gật đầu: “Được, chờ một chút.”

Chu Sâm nheo mắt: “Cậu tính làm gì vậy?”

Lúc này, Vương Hạo và Lý Dương từ sàn nhảy quay lại thì vừa vặn thấy thiếu niên đang đi tới, cả hai đều ngẩn người.

“Ơ, đó không phải Tô Thịnh Bạch sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play