Chu Sâm theo đuổi Lâm Xán suốt hai tháng, quen nhau chưa đầy một tuần đã bị đá.

“A Sâm, cậu với Lâm Xán rốt cuộc là sao vậy?” Là người hiểu rõ tính tình Chu Sâm nhất, Vương Hạo dĩ nhiên nhận ra cậu nghiêm túc với đoạn tình cảm này đến mức nào, coi Lâm Xán như báu vật, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rơi.

Thiếu niên ngồi trên sofa trong phòng bao không nói một lời, chỉ chăm chăm uống rượu giải sầu. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp phủ một tầng sương mờ mịt, gương mặt trắng trẻo phảng phất đỏ bừng vì rượu, môi mỏng còn dính một vệt nước óng ánh.

Chỉ có ngón tay cầm chặt ly rượu là đang run lên vì siết quá chặt.

Mấy cậu ấm ngồi cạnh liếc nhìn nhau, Triệu Thành Khôn hùng hổ lên tiếng: “Lâm Xán trước kia không phải thích Tô Thịnh Bạch sao? Đột nhiên chia tay với A Sâm thì chắc chắn có liên quan đến thằng nhóc đó.”

“Bảo sao mấy hôm trước tôi thấy hai người họ dính nhau như keo.” Lý Dương lộ vẻ tức giận, “Hóa ra A Sâm nhà ta bị cắm sừng rồi.”

Vương Hạo ra hiệu bằng mắt bảo bọn họ bớt lời lại, rồi vỗ vai người anh em thất tình mà an ủi: “Lâm Xán không đáng để cậu phải như vậy đâu.”

Chu Sâm ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng xen lẫn đau lòng và uất ức: “Tôi có điểm nào không tốt với cô ấy chứ? Tôi thua Tô Thịnh Bạch ở chỗ nào?” 

Cậu bỗng rót thêm một ly rượu, uống xong liền ho sặc sụa: “Lâm Xán, tôi thích cậu như vậy, tại sao cậu vẫn muốn chia tay?”

001: “Cẩn thận say đấy.”

Chu Sâm chẳng thèm để tâm: “Yên tâm, tôi biết chừng mực.”

Chu Sâm vốn đang công tác trong hệ thống chính, nhưng gần đây cắt giảm biên chế nghiêm trọng, nhiệm vụ lại khan hiếm, nhân viên lâu năm như cậu liền bị điều sang vị trí này.

Làm một vai ác chuyên nghiệp, nhiệm vụ chính của cậu là kéo giá trị thù hận của vai chính, mà Tô Thịnh Bạch chính là nam chính của thế giới này.

Chu Sâm luôn cho rằng, bất kể ở vị trí nào thì cậu đều làm việc cẩn trọng, không mắc sai lầm.

Ví dụ như lúc này, kỹ năng diễn xuất thượng thừa, thể hiện một thiếu niên thất tình sống động như thật, không có chút sơ hở.

Chu Sâm không nhịn được cảm thán: “Tôi đúng là có thiên phú, bảo sao họ lại giao nhiệm vụ quan trọng này cho tôi.”

001: “......”

Vương Hạo cúi đầu, lầm bầm: “Lâm Xán thì có gì tốt đâu?”

Ngoài xinh ra thì chẳng có gì đáng nói.

Theo ý cậu ta là Lâm Xán còn chẳng đẹp bằng Chu Sâm nữa.

Chu Sâm dù đang bị đá, bị phản bội, nhưng vẫn không cho phép ai nói xấu người yêu cũ: “Lâm Xán cái gì cũng tốt, tôi chính là thích cô ấy. Cả thế giới nhiều cô gái như vậy, tôi chỉ yêu một mình cô ấy.”

“Theo tôi thì Tô Thịnh Bạch dám cướp người của cậu thì tụi mình phải dạy cho nó một bài học.” Triệu Thành Khôn híp mắt, lộ vẻ nguy hiểm.

Lý Dương gật đầu tán thành: “Đúng đó, phải cho nó biết ai là người không thể đụng vào.”

Chu Sâm uống một ngụm rượu, khẽ ợ một cái. Đôi mắt đào hoa lộ ra vẻ hoang mang, sau đó lại trở nên kiên quyết: “Đúng, tôi phải dạy dỗ hắn vì dám giành người phụ nữ của ông đây.”

Tô Thịnh Bạch vừa ra khỏi văn phòng giáo viên đã nghe có người gọi tên mình. Hắn không quay đầu lại, tiếp tục bước đi.

“Tô Thịnh Bạch, đợi đã mà.” Lâm Xán đuổi theo, giọng có phần oán trách, “Cậu đi nhanh vậy làm gì?”

“Có chuyện gì không?” Tô Thịnh Bạch mặc đồng phục mùa hè, trông sạch sẽ và sáng sủa. Tóc ngắn đen tuyền, ngũ quan tuấn tú, nhưng nét mặt lại lạnh lùng, xa cách.

Lâm Xán thấy hắn lãnh đạm với mình như vậy thì hơi nản lòng, nhưng vẫn cố gắng bắt chuyện: “Tan học tụi mình đi chơi nhé?”

Tô Thịnh Bạch nhàn nhạt đáp: “Tôi còn phải đi làm thêm.”

Rồi không nói thêm lời nào, tiếp tục bước đi.

“Vậy khi nào cậu rảnh thì mình đi chơi nhé?” Lâm Xán vẫn không chịu bỏ cuộc, bám theo nói: “Tụi mình có thể đi xem phim, rồi đi dạo phố, cuối cùng đi ăn tối rồi sau đó cậu đưa tôi về nhà.”

Thiếu niên dừng lại, quay đầu lại tránh đụng phải cô gái đang tới gần, ánh mắt đen nhánh nhìn chăm chú: “Cậu đang hiểu lầm gì à?”

Lâm Xán bối rối nhìn hắn.

Tô Thịnh Bạch đối mặt với gương mặt xinh đẹp kia không hề có chút thương cảm, dứt khoát nói: “Chúng ta không phải là bạn trai bạn gái, tôi cũng không thích cậu nên đừng tìm tôi nữa.”

Lâm Xán lập tức mắt đỏ hoe: “Cậu… sao cậu có thể nói vậy…”

So với vẻ đáng thương của cô, thì người đối diện lại càng lạnh nhạt.

Mấy người đang chơi bóng gần đó đã hóng được nửa buổi, Vương Hạo bĩu môi cười lạnh: “Xem ra Tô Thịnh Bạch cũng chẳng mặn mà gì với cô ta, đầu óc có vấn đề mới chia tay A Sâm.”

Triệu Thành Khôn huýt sáo: “Chu Sâm, bạn gái cậu đối với Tô Thịnh Bạch còn nhiệt tình hơn cả với cậu.”

Chu Sâm vốn đang chơi bóng, ánh mắt gắt gao nhìn hai người như đang đóng phim tình cảm kia. Đầu óc nóng lên, cậu ném thẳng quả bóng rổ về phía đó.

Thoạt nhìn như ném mạnh lắm, nhưng thật ra chỉ ném sượt qua giữa hai người, đập mạnh vào tường.

Chu Sâm bước đến, gọi to tên bạn gái cũ: “Lâm Xán!”

Lâm Xán thấy là cậu thì sắc mặt hơi tái đi, vô thức lùi về phía sau Tô Thịnh Bạch.

Thiếu niên nhíu mày, định rút tay ra chạy, nhưng lại bị một bàn tay giữ chặt lấy.

Người đối diện hơi ngẩng cổ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp trừng to nhìn chằm chằm hắn, làn da trắng hồng vì mới vận động nên ửng đỏ, lúc này lại tràn đầy phẫn nộ và chất vấn: “Cậu chia tay với tôi là vì thằng nhóc này đúng không?”

Tô Thịnh Bạch cao hơn so với bạn bè cùng lứa, đang học lớp 11 đã cao hơn 1m8, còn Chu Sâm chỉ chừng 1m78. Trong trường cũng không ít con nhà giàu, nhưng Chu Sâm lại trắng đến mức gần như phát sáng.

Ánh mắt Tô Thịnh Bạch dừng lại một lúc trên tay cậu, rồi lạnh nhạt nói: “Buông ra.”

“Không phải, tôi không thích cậu!” Lâm Xán hấp tấp giải thích: “Cậu cứ quấn lấy tôi nên tôi mới bất đắc dĩ quen cậu, chẳng lẽ ngay cả chia tay cậu cũng không cho à? Tô Thịnh Bạch, tôi với cậu ta không còn gì nữa, là cậu ta cứ đeo bám tớ thôi.”

Chu Sâm đỏ cả mắt, trừng trừng nhìn người, vẫn nắm chặt không buông: “Tôi đối với cậu tốt như vậy, tôi kém hắn chỗ nào?”

Trong lòng thì lắc đầu tặc lưỡi: “Nguyên chủ đúng là mắt mù, đóa bạch liên này mà cũng không nhận ra.”

001: “Cậu có thể tỏ ra phẫn nộ thêm chút nữa.”

Chu Sâm lập tức chỉnh nét mặt nghiêm túc lại.

Cậu là một diễn viên vai ác chuyên nghiệp nên tuyệt đối không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến nhiệm vụ.

Tô Thịnh Bạch liếc nhìn tay cậu đang nắm lấy mình. Bàn tay trắng trẻo, sạch sẽ, không giống tay con gái mà là của một thiếu niên đẹp đẽ. Hắn mím môi, không kiên nhẫn lặp lại: “Buông tay.”

Chu Sâm nheo mắt nhìn: “Cậu là cái cậu họ Tô lớp 1 đúng không?”

Tô Thịnh Bạch đối diện với đôi mắt đào hoa phẫn nộ kia, cảm giác như bị một con mèo Ba Tư xinh đẹp trừng mắt. Ngạo mạn, vô lễ, như định vươn vuốt cào người.

Không giống mấy con mèo hoang trong trường chút nào.

Ánh mắt hắn thâm trầm như đá quý, giọng vẫn lạnh nhạt: “Đây là chuyện riêng của các người, không liên quan đến tôi.”

Chu Sâm cười khẩy trong lòng: “Không liên quan sao được, nếu không thì tôi lấy gì mà kéo thù hận giá trị?”

Cậu vẫn giữ chặt tay hắn, không buông mà cười lạnh: “Không liên quan? Là cậu đội nón xanh lên đầu tôi chứ ai?” 

Cậu quay sang Lâm Xán, châm chọc nói: “Mắt cậu mù à? Hắn có gì hơn tôi? Đôi giày bóng kia, chắc chưa tới trăm nghìn. Cậu lại đi thích một tên nghèo rớt như vậy?”

【Thù hận giá trị +5】

Chu Sâm biết rất rõ, kiểu nam chính như Tô Thịnh Bạch thường có hoàn cảnh khó khăn, lại có lòng tự trọng cao. Một đòn này là đánh trúng chỗ đau rồi.

Tô Thịnh Bạch nhìn cậu, mặt càng lạnh, rồi dứt khoát kéo tay ra rồi xoay người bỏ đi.

Lâm Xán thấy thế thì tức điên, dậm chân: “Chu Sâm, sao cậu có thể làm vậy!”

Cô cũng chạy theo sau.

Vương Hạo mấy người tiến lại gần, Lý Dương giơ ngón cái: “Sâm ca lợi hại thật, nói một câu đã khiến thằng kia nổi điên.”

Triệu Thành Khôn lại nhìn theo bóng người phía xa, bĩu môi: “Vậy mà cũng gọi là dạy dỗ? Chu Sâm, đừng bảo là cậu chỉ có mỗi chiêu đó nha.”

Chu Sâm liếc hắn, nhặt quả bóng lên, giọng đầy tức giận: “Sao có thể. Từ hôm nay trở đi, chỉ cần Tô Thịnh Bạch còn ở ngôi trường này, tôi sẽ khiến hắn không sống nổi một ngày yên ổn.”

*

Giờ học, thầy giáo đang giảng bài.

Chu Sâm chống cằm lười biếng, thì thầm với 001 trong đầu: “Này, tôi phát hiện Tô Thịnh Bạch lớn lên đúng là đẹp trai thật, không hổ là nam chính, nhan sắc thuộc hàng đỉnh luôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play