Chu Sâm cười cười: “Ngại quá nha, tôi đến tìm bạn.”

Cậu lớn lên rất ưa nhìn, đôi mắt đào hoa lại cực kỳ thu hút, cho dù có chút khó chịu nhưng nhìn thấy ánh mắt ấy rồi cũng tiêu tan. Có vài chị gái lớn tuổi thấy cậu còn chủ động nhường đường: “Em trai, đi một mình thì cẩn thận nhé, chỗ này đẹp thế thì coi chừng có chị nào ‘ăn thịt’ em đó.”

Chu Sâm liền bản năng hùa theo: “Nếu người đẹp như chị mà ‘ăn thịt’, tôi tình nguyện luôn.”

Chị kia sững người, sau đó mới nhận ra mình vừa bị một cậu trai con nít trêu ghẹo, không nhịn được đỏ mặt, còn chưa kịp nói gì thì phía sau vang lên một tiếng hét: “Đứng lại! Bắt lấy cậu ta cho tôi!”

Chu Sâm như cá chạch lách người tránh né, nhưng vài bảo vệ xung quanh nghe hiệu lệnh lập tức nhào đến bắt cậu.

Đúng lúc này, một người mặc đồng phục bartender lọt vào tầm mắt cậu.

Chu Sâm cười toe, đi tới khoác vai đối phương, lớn tiếng nói: “Tô Thịnh Bạch, hóa ra cậu ở đây à.” Sau đó quay sang bảo mấy người kia: “Là bạn tôi đó, đợi tí rồi đi liền, không phiền đâu ha?”

Tô Thịnh Bạch nhìn cậu một cái, hơi nhíu mày.

Chu Sâm làm như không thấy, tay còn đặt trên người đối phương. Cậu phát hiện Tô Thịnh Bạch thân hình khá đẹp, vai rộng eo thon, lại còn cao ráo, đặc biệt là gương mặt kia, không nói còn tưởng minh tinh nào đóng phim.

“Cậu theo dõi tôi?” Thiếu niên nhìn thẳng cậu, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu bình thản.

Chu Sâm nhất quyết không thừa nhận: “Ai theo dõi cậu chứ, tôi không được đến đây chơi à?”

Tô Thịnh Bạch không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng là “tôi không tin cậu tí nào”.

Lúc này giám đốc bước tới, nhìn dáng vẻ thân mật của hai người thì hỏi: “Tiểu Tô, cậu này là bạn của em à?”

Chu Sâm chẳng muốn bị đuổi ra ngoài, ngẩng mặt lên đe dọa nhỏ: “Tô Thịnh Bạch, nếu cậu dám nói không quen tôi thì mai tôi cho cậu biết tay.”

Cậu đến gần, hơi thở ấm áp phả vào cằm Tô Thịnh Bạch.

Yết hầu thiếu niên khẽ lăn nhẹ, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt cậu, ánh mắt lướt qua nơi vừa bị chạm phải, tựa như có lửa đốt lên mà nóng rực.

Cuối cùng, hắn đẩy Chu Sâm ra: “Giám đốc, cậu ấy là bạn học của tôi, anh đừng lo, lát nữa tôi đưa cậu ấy đi.”

Giám đốc vốn rất quý Tô Thịnh Bạch, nhờ có lần được hắn giúp trong lúc gặp rắc rối nên mới phá lệ nhận vào làm. Mà hắn cũng rất có năng lực, từ lúc vào làm tới giờ luôn thể hiện rất tốt.

Ông ta phất tay: “Không sao, nhưng đừng ở quá nửa tiếng nhé.”

Tô Thịnh Bạch gật đầu.

Chờ giám đốc đi rồi, Chu Sâm ngồi xuống bắt chéo chân: “Cậu làm ở đây hả? Một tháng lương bao nhiêu? Nhà cậu có biết không?”

Tô Thịnh Bạch lạnh lùng nhìn cậu: “Những chuyện đó liên quan gì đến cậu.”

Chu Sâm cụp mắt cười khẩy: “Sao lại không liên quan. Nếu thầy cô ở trường biết học sinh giỏi đi làm chỗ này thì cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

Mặt Tô Thịnh Bạch lập tức lạnh hẳn đi. Nếu lúc trước chỉ là ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ, thì giờ cả người toát ra cảm giác sắc bén: “Chu Sâm, rốt cuộc cậu muốn gì?”

Chu Sâm bị ánh mắt đó nhìn đến giật mình, giống như thực sự chọc giận nam chính rồi. Cậu lúng túng nói: “Chỉ đùa chút thôi mà.”

Nhưng nghĩ tới thân phận phản diện, Chu Sâm hừ một tiếng: “Tôi chẳng muốn gì, chỉ là nhìn cậu ngứa mắt thôi, sao nào?”

Tô Thịnh Bạch còn phải làm việc, không muốn phí lời với cậu nên cầm rượu đi tiếp khách.

Chu Sâm tự thấy chán, bỏ chân xuống, ra quầy gọi một ly rượu, tiện miệng hỏi: “Họ Tô làm ở đây bao lâu rồi?”

Pha chế viên cũng không để tâm: “Hơn hai tháng rồi. Tiểu Tô làm tốt lắm, khách quen ai cũng quý.”

Chu Sâm hừ lạnh.

Quý cái mặt ấy thì có. Chắc là quý cái gương mặt kia thôi, ai chẳng thích trai đẹp.

Tuy Tô Thịnh Bạch chưa đủ tuổi, nhưng trông chững chạc nên không ai nghi ngờ cậu vẫn còn học cấp ba.

Chu Sâm ngồi một lát, thấy chán.

Vừa uống một ngụm, thì bên cạnh có người ngồi xuống.

Người đó cười: “Chào em trai, ngồi một mình à?”

Chu Sâm liếc mắt nhìn. Gã trông như dân tinh anh xã hội, mặc đồ nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại khiến người ta không thoải mái.

Cậu không đáp, gã kia vẫn không ngại mà ngả người lại gần: “Anh đến đây nhiều lần rồi mà chưa từng thấy em, lần đầu hả?”

Chu Sâm cảm thấy là lạ, nhíu mày nói: “Liên quan gì đến anh?”

Gã kia bị đâm trúng mặt, hơi cau mày, nhưng vẫn nhịn xuống, cười gượng: “Cho chút mặt mũi đi, kết bạn làm quen mà.” Rồi chồm người nhỏ giọng: “Em là cái đó phải không?”

“Cái đó là cái gì?” Chu Sâm càng khó hiểu, cảm thấy đối phương thần kinh có vấn đề, cầm ly rượu tính đổi chỗ.

Ai ngờ gã lại kéo tay cậu xuống, bàn tay không an phận vuốt ve cậu: “Là cái đó đó… Em mà thử một lần với anh, bảo đảm muốn thêm lần nữa.”

Chu Sâm cuối cùng cũng hiểu ra gã kia đang ám chỉ gì, mắt trợn tròn: “Anh là đồ bệnh hoạn! Biến mẹ anh đi!”

Nói rồi cậu đạp gã một cái.

Gã kia không kịp phòng bị, áo sơ mi dính dấu giày, tức giận đứng phắt dậy: “Mày đúng không biết điều! Tao để mắt tới mày là phúc của mày đấy.”

Thiếu niên dáng người vừa gầy vừa trắng trẻo, đặc biệt là đôi mắt đào hoa quyến rũ. Gã tưởng tượng nếu được đè người dưới thân, ánh mắt ấy ngấn nước cầu xin, chắc chắn sẽ rất kích thích.

Gã suýt phản ứng thật, ánh mắt càng thêm nóng rực rồi chồm tới kéo Chu Sâm: “Ngoan, ngủ với anh một đêm thì sao chứ? Cái mông này chắc cũng bị chơi nhiều rồi, còn bày đặt làm ra vẻ.”

Chu Sâm tức đến phát điên.

Mặt tôi có ghi chữ g·ay hả?! Quan trọng là, tôi thẳng, chuẩn men đấy!

“Cút mẹ anh đi!”

Cậu xông vào đánh, nhưng thân thể này vốn yếu đuối nên bị gã kia đè xuống ngay.

“Tôi nói tôi không phải! Biến ngay đi!”

Gã còn định nói gì đó, thì cổ tay bị ai đó túm mạnh. Gã giật mình quay lại thì thấy một nam sinh cao to, gương mặt lạnh tanh đang nhìn mình.

Tô Thịnh Bạch lạnh giọng: “Anh đang làm gì bạn tôi?”

Gã kia sững người, sau đó buông tay, nhìn qua Chu Sâm rồi lại nhìn sang Tô Thịnh Bạch, miệng cười nham nhở: “Bạn bè cái gì, tôi thấy là bạn giường thì đúng hơn.”

Chu Sâm như nổ tung đầu, giơ nắm đấm lên nhưng bị Tô Thịnh Bạch ngăn lại: “Cậu làm gì đấy?”

Cậu gào lên: “Hắn giở trò với tôi! Tôi còn không được đánh lại hả?!”

Tô Thịnh Bạch cau mày: “Cậu đánh lại được hắn không?”

Chu Sâm càng tức: “Không đánh được thì tôi cũng phải đánh! Cậu tránh ra! Việc gì tới cậu?”

Tô Thịnh Bạch nhíu mày sâu hơn.

Hắn quay sang gã kia: “Anh còn nói linh tinh nữa, tôi sẽ báo bảo vệ.”

Đúng lúc đó bảo vệ tới: “Tiểu Tô, có chuyện gì vậy?”

Gã kia thấy thế thì không dám gây sự nữa, lúc đi ngang qua Tô Thịnh Bạch còn cố ý va vai một cái, hạ giọng: “Thằng nhóc đó ngon thật. Cậu chơi chán rồi thì để tôi chơi tiếp cũng được.”

Tô Thịnh Bạch mặt lạnh băng.

Gã kia vừa đi vừa cười cợt, lại gần một cô gái đẹp và nói gì đó nhỏ nhẹ.

Cô gái nhìn gã một cái, thấy trông cũng được thì liền không từ chối.

Chu Sâm giận tím mặt: “Mẹ nó.”

Lại gặp trúng loại đó.

Nghĩ tới chuyện vừa rồi bị mấy lời đó sỉ nhục, trong lòng cậu bực không tả nổi.

Nhìn thấy Tô Thịnh Bạch, cậu càng thêm tức: “Họ Tô, sao cậu lại ngăn tôi?”

Tô Thịnh Bạch lạnh nhạt đáp: “Cậu đi về đi, chỗ này không dành cho cậu.”

Chu Sâm cố tình nói to: “Tôi không nên tới thì chẳng lẽ cậu nên tới? Người khác không biết, tôi biết rõ cậu bao nhiêu tuổi.” Cậu tiến tới gần, nhìn chằm chằm: “Nói cho cậu biết, hôm nay mà tôi không dằn mặt hắn thì tôi không họ Chu!”

Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Chu Sâm hỏi: “Tên biến thái đó nói gì với cậu?”

Tô Thịnh Bạch dừng lại, ánh mắt lóe lên: “Không có gì.”

Hắn làm ở đây hai tháng, đã gặp không ít chuyện, nhưng bị gán ghép với một tên con trai khác thì đây là lần đầu.

Mà tên đó lại là Chu Sâm, kẻ chuyên gây rối cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play