【Thù hận giá trị +5】
Cứ giằng co như vậy một hồi lâu, cuối cùng Tô Thịnh Bạch cũng nhượng bộ. Cậu cầm bài tập trong tay, chẳng nói chẳng rằng đi vào lớp.
Những học sinh đứng xem xung quanh đều nhìn Chu Sâm bằng ánh mắt kiểu như: “Tên ác bá này thật sự quá đáng!”
Chu Sâm thì lại cười toe: “Nhìn gì mà nhìn? Đừng có mách lẻo đó nha, không thì đợi đấy mà xui xẻo.”
Nói rồi vui vẻ rời đi.
Hiện tại đã tích lũy được 20 điểm thù hận, vượt ngoài dự đoán của Chu Sâm. Cậu cầm bình nước đá đi ngang qua thì tình cờ gặp Lâm Xán – bạn gái cũ của nguyên chủ.
Vừa trông thấy cậu, sắc mặt cô nàng liền đổi, khó chịu ra mặt: “Chu Sâm, tôi nói chia tay rồi mà, cậu đừng có bám theo tôi nữa.”
Chu Sâm liếc cô một cái rồi lập tức đi lướt qua luôn.
Phải rồi, cậu có phải nguyên chủ đâu. Trừ phi nhiệm vụ bắt buộc, còn không thì cô này muốn làm gì thì làm, đến bộ dạng cậu cũng lười dây vào.
Lâm Xán không ngờ Chu Sâm lại dám ngó lơ mình, mặt mày đầy vẻ không tin nổi. Cô xoay người nhìn theo bóng lưng cậu, rồi lại thấy… dáng đi kia, sao mà nhìn cũng ngầu ghê?
“Lâm Xán, sao cậu chia tay Chu Sâm vậy?” Một bạn nữ nhỏ giọng hỏi.
“Tớ thấy Chu Sâm cũng đâu thua kém gì Tô Thịnh Bạch. Nhà lại giàu, nếu lấy được thì sau này chắc chắn làm bà hoàng luôn, không cần phấn đấu gì nữa.”
Lâm Xán nắm chặt tay. Thật lòng mà nói, cô chẳng hề thích Chu Sâm. Ban đầu chỉ vì hư vinh mà đồng ý yêu, nhưng sau một tuần thì phát hiện Chu Sâm chả khác gì một tên công tử bột mới nổi, trong lòng chỉ thấy càng ngày càng chán ghét. So với Tô Thịnh Bạch thì chẳng bằng một góc.
“Bọn mình không hợp.” Lâm Xán ra vẻ tủi thân.
“Cậu không biết đâu, cậu ta theo đuổi mình chỉ vì mình đẹp thôi. Mình thật sự hối hận, nếu ngay từ đầu không đồng ý thì giờ đâu bị dây dưa thế này.”
Bạn nữ kia lại càng ghen tị: “Tớ thấy Chu Sâm trước đối xử với cậu tốt mà, cậu ấy chắc chắn là thích cậu đó. Tớ thật sự ghen tị với cậu ghê luôn.”
Lâm Xán được thỏa mãn hư vinh, vừa rồi suýt chút nữa hối hận vì đã chia tay, nhưng nghĩ đến Tô Thịnh Bạch thì cảm giác đó nhanh chóng tan biến.
---
Mấy ngày tiếp theo, Chu Sâm cứ đến lớp 1 giao bài tập. Các học sinh trong lớp ai nấy đều nhìn theo, xì xầm bàn tán sau lưng, rõ ràng là thương cảm cho Tô Thịnh Bạch.
Một buổi chiều gần tan học, Chu Sâm đứng ở cửa lớp nhìn vào. Thấy cậu bạn đang thu dọn sách vở thì bước chân có vẻ vội, bèn bước tới.
Tô Thịnh Bạch thấy cậu, chỉ nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi chưa làm xong bài, mai sáng đưa cậu.”
Chu Sâm gật đầu: “Tôi đến lấy giày.”
Tô Thịnh Bạch hơi khựng lại, rồi gật đầu nói: “Tôi quên mất. Mai đưa cậu cùng luôn.”
Cậu đương nhiên tin đối phương thật sự quên. Dù sao hắn vừa học giỏi lại còn phải lo cho gia đình, có phải siêu nhân đâu. Nhưng Chu Sâm thì không dễ bỏ qua cơ hội châm chọc người khác.
“Quên rồi á? Không phải cậu định giấu luôn đôi giày của tôi chứ? Dù gì cũng là hàng hiệu đấy.”
Tuy biết Chu Sâm miệng lưỡi không sạch sẽ, nhưng Tô Thịnh Bạch vẫn không kìm được có chút tức giận, gân xanh nổi ở thái dương, đẩy cậu qua một bên lạnh giọng nói: “Mai tôi trả, chắc chắn.”
【Thù hận giá trị +1】
Chu Sâm cười khì khì, đi theo sau: “Hay để tôi đến nhà cậu lấy cho nhanh.”
Cậu không có ý gì khác, chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Ai ngờ Tô Thịnh Bạch như con nhím xù lông, lập tức xoay người, ánh mắt lạnh tanh: “Cậu rốt cuộc muốn gì?”
Chu Sâm nhận ra đối phương có lẽ nghĩ cậu muốn gây rắc rối cho gia đình hắn, định giải thích, nhưng nghĩ lại… mình là vai ác mà, giải thích gì cho mệt.
“Muốn gì đâu, lấy giày thôi mà.”
Nhưng Tô Thịnh Bạch hiển nhiên không tin, quay đầu bước đi luôn.
Chu Sâm cũng theo sát phía sau.
Ra đến cổng trường, Tô Thịnh Bạch cuối cùng không nhịn được nữa mà quay đầu: “Đừng theo tôi nữa.”
Chu Sâm mặt dày đáp: “Đường này đâu phải nhà riêng cậu, tôi đi kệ tôi.”
Tô Thịnh Bạch nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia lạnh lẽo, chỉ im lặng nhìn cậu.
Chu Sâm bắt đầu thấy không tự nhiên, thật sự chỉ vì rảnh rỗi mới đi theo. Vừa nãy Vương Hạo còn rủ cậu ra ngoài chơi, nhưng nghĩ đến lại là mấy trò vô vị nên mới từ chối.
Cậu bị nhìn chằm chằm thấy hơi chột dạ.
001 nhận ra điểm lạ: “Sao thế?”
Chu Sâm không muốn thừa nhận mình thấy Tô Thịnh Bạch có chút đáng sợ, cố tỏ ra bình thản: “Không sao cả. Chỉ thấy tiến độ chậm quá thôi, mấy ngày rồi mà mới được có hai mươi điểm.”
001: “Kiềm chế một chút. Đừng vì cái lợi trước mắt. Trừ khi cậu muốn nhận kết cục của vai ác nguyên bản thì tôi cũng không cản.”
Chu Sâm lập tức: “Thôi khỏi.”
Nguyên chủ đúng là tự tìm đường chết. Hại Tô Thịnh Bạch bị đuổi học, còn kiếm việc rồi lại mất việc. Có lần còn dẫn người nhốt Tô Thịnh Bạch trong nhà kho một ngày. Vì chuyện đó mà em gái hắn đi chơi xa, mẹ hắn ở nhà đột nhiên phát bệnh, không được cứu chữa kịp nên mất.
Từ đó, Tô Thịnh Bạch hận nguyên chủ đến tận xương, sau này dùng quyền lực hủy diệt cả nhà đối phương, khiến một cậu ấm kiêu ngạo lưu lạc đầu đường xó chợ, sau bị lừa nhiễm HIV rồi cuối cùng tự sát.
Tô Thịnh Bạch là kiểu người đã từng khổ, rất rõ ràng chuyện ân oán. Ai tốt với hắn thì hắn sẽ nhớ. Ai đối xử tệ thì hắn sẽ khắc sâu trong lòng.
Đừng nhìn bề ngoài trông trầm lặng, nhưng nếu bị ép tới đường cùng thì hắn sẽ giáng đòn chí mạng.
Chu Sâm trước đây đọc kết cục đó chỉ thấy đáng đời.
Nhưng bây giờ… cậu là vai ác cơ mà. Vẫn còn nhiệm vụ phải làm tiếp.
Cũng may người trong hệ thống cậu là kiểu có đạo đức. Dù không có giới hạn rõ ràng nên Chu Sâm cũng không định làm quá. Đó không phải nhiệm vụ nữa, mà là vô nhân tính rồi.
Mục tiêu của cậu đơn giản lắm: xoáy vào tinh thần đối phương một cách nhẹ nhàng, từ từ. Chậm một chút cũng được, vì thời gian còn dài.
Với lại, dù có đạt được đủ thù hận giá trị thì cũng không thể lập tức rời khỏi thế giới này, mà phải ở lại thêm một thời gian.
Vừa nghĩ đến đó, Tô Thịnh Bạch bỗng quay người, không thèm để ý đến cậu nữa, cứ thế đi thẳng.
Chu Sâm hơi chần chừ, rồi cũng lẽo đẽo theo sau.
Cậu thấy quán trà sữa bên đường, tiện tay mua một ly.
Tô Thịnh Bạch đi phía trước quẹo phải, rẽ vào một con đường nhỏ.
Chu Sâm nhấp một ngụm trà sữa, nhìn theo. Con đường này không giống đường về nhà, xung quanh toàn là tiệm ăn và cửa hàng giải trí, không giống khu dân cư.
“Chẳng lẽ… đi làm thêm?” Cậu nghĩ.
Dù không biết chính xác, nhưng cũng tò mò nên quyết định đi theo xem thử.
Cậu uống trà sữa, làm bộ lơ đãng trước ánh mắt dò xét của nhân viên cửa hàng rồi nhanh chóng băng qua, đi sâu vào con đường đó.
Nhìn quanh chỉ thấy vài tiệm ăn vặt mở cửa, không thấy bóng dáng Tô Thịnh Bạch đâu. Cuối đường là một quán bar.
…Nam chính, không lẽ đến đây làm?
Chu Sâm nhìn bộ đồng phục học sinh trên người mình, rồi chỉnh lại sắc mặt giả vờ thành một cậu ấm lêu lổng. Nhưng vừa định bước vào đã bị cản lại.
“Trẻ vị thành niên không được vào.”
Một anh bảo vệ to con chặn cậu lại.
Chu Sâm nhoẻn miệng cười: “Anh ơi, anh đừng nhìn đồng phục mà lầm nha, em đủ 18 rồi, ai cấm học sinh vào quán bar đâu.”
Anh bảo vệ nheo mắt nghi ngờ: “Nhìn cậu cùng lắm mới 16.”
Bị nói non hơn một tuổi, Chu Sâm chẳng để tâm, vẫn tỉnh bơ: “Em có chứng minh thư mà, không tin em đưa anh coi.”
Vừa nói vừa giả bộ lục túi, thừa dịp anh bảo vệ không để ý rồi liền lẻn vào trong.
“Này! Thằng nhóc kia!”
Anh bảo vệ hét lên, chạy đuổi theo.
Chu Sâm len vào trong quán bar. Vừa trốn tránh, vừa đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Có thể do giờ còn sớm, người chưa nhiều lắm. Một số đang nhảy nhót, một số ngồi uống rượu.
Cậu vừa đi vừa bị vài người đẩy, trong đó có người quay lại nhìn cậu với vẻ không hài lòng…