001: “……”

Nó cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu Sâm lại bị nhiều ký chủ khiếu nại đến vậy, người này thật sự quá vô liêm sỉ.

Tô Thịnh Bạch rất nhanh đã quay về, trong tay cầm một đôi giày vải trắng, nhìn qua trông cũng khá sạch sẽ.

Chu Sâm lập tức từ chiếc giường nhỏ nhảy xuống, liếc mắt nhìn đôi giày kia, không khách khí nói: “Giày kiểu gì mà nghèo xác xơ như thế, cậu tưởng tôi mang à?”

Dừng lại một chút rồi cậu tiếp tục: “Tôi chưa bao giờ mang lại giày người khác từng mang rồi đâu đấy.”

Thiếu niên tuấn tú, trầm lặng mở miệng:

“Mới mua.”

Sau đó đặt giày xuống bên cạnh cậu, lạnh nhạt nói: “Tôi đi trước.”

“Đứng lại!” Chu Sâm còn chưa kịp kiếm đủ điểm thù hận, vất vả nằm dài trên giường cả buổi, sao có thể để hắn đi như thế được?

“Cậu dám đi? Dám đi thì đừng mơ tiếp tục học ở trường này.”

【Thù hận giá trị +2】

Tô Thịnh Bạch ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Ánh mắt hắn lạnh xuống, chẳng nói lời nào mà cứ thế bước về phía trước.

Chu Sâm thấy thế liền nhảy xuống giữ tay hắn lại, sốt ruột nói: “Này họ Tô, tôi như này rồi, cậu không định chịu trách nhiệm à?”

Tô Thịnh Bạch dừng bước, xoay người lại: “Cậu còn muốn sao nữa?”

Hắn vốn có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, nếu không cũng đã chẳng được gọi là “giáo thảo”, cho dù gia cảnh không mấy khá giả thì độ được yêu thích cũng chẳng bị ảnh hưởng mấy.

“Giúp tôi mang giày.” Chu Sâm hừ nhẹ nhìn hắn, “Không thì gọi cậu tới đây làm gì?”

Nói rồi, cậu lại ngồi lên giường mà duỗi một chân ra, ý bảo đối phương nhanh lên.

Ánh mắt Tô Thịnh Bạch dừng lại ở chân cậu, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Nếu không nhanh thì trễ học đấy.” Chu Sâm nhướng mày.

“Cậu là học sinh ngoan mà, chắc chẳng thích bị điểm danh muộn đâu nhỉ?”

Thiếu niên trầm mặc nhìn cậu một cái, rồi đi tới, đưa tay nắm lấy cổ chân Chu Sâm và bắt đầu cởi giày.

Có lẽ vì hắn cao, bàn tay cũng lớn hơn bình thường. Dù da hắn trắng, nhưng không trắng bằng Chu Sâm và lại mang theo chút sắc khỏe mạnh.

Ngón tay thon dài, cốt xương rõ ràng, nhìn là biết rất có lực.

Chu Sâm bị nắm chân như vậy, mà lại là bởi người cao hơn mình, không hiểu sao lại thấy có cảm giác bị áp chế.

Giày được tháo ra.

Lộ ra một bàn chân trông khá sạch sẽ.

Tô Thịnh Bạch ngẩn ra, cúi đầu nhìn một lúc. Hắn cảm thấy bàn chân đối diện tuy nhỏ nhắn nhưng không hề nữ tính quá, mà có một loại đẹp mắt khó diễn tả.

Hắn bất giác nhìn lâu hơn một chút.

Chu Sâm chờ hơn mười giây, thấy đối phương chẳng có hành động tiếp theo nào, cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng lại nghĩ là con trai giúp nhau mang giày, hơn nữa còn đang ở thế đối đầu…

Cảm giác này đúng là nhục nhã thật.

Chắc giờ đối phương đang kìm nén giận dữ trong lòng rồi.

Cậu nghĩ đến đây thì càng thấy sảng khoái, còn cố ý giật giật chân: “Này Tô Thịnh Bạch, vừa nãy cậu có rửa tay không đấy? Đừng dùng cái tay chùi giẻ lau mà chạm vào tôi.”

Nhìn xem, cậu nói thế mà nghe được à?

Người ta mang giày cho mình còn chưa nói gì, mà cậu thì quay sang ghét bỏ tay người ta bẩn.

Tô Thịnh Bạch vẫn không tức giận, chắc cũng hiểu tính đối phương phần nào rồi, hắn nói: “Giày trước khi mang tôi đã rửa một lần.”

Chu Sâm kéo dài giọng: “Vậy còn thất thần làm gì? Mau giúp tôi mang vào đi, còn phải để tôi nhắc nữa à?”

Tô Thịnh Bạch không nói gì, trực tiếp cúi xuống, nắm lấy chân trần cậu, đeo giày vào.

Da mịn, mềm mại nhưng dẻo dai.

Khoảnh khắc đó khiến hắn nhớ ra người trước mặt vẫn là nam sinh, cùng giới với mình.

Chờ cả hai chiếc giày được mang xong.

Hắn đứng dậy, hỏi: “Vừa lòng chưa?”

Chu Sâm ngửa mặt, định nhìn xem trên mặt đối phương có lộ ra chút giận dữ nào không, nhưng lại chẳng thấy gì. Điều đó khiến cậu hơi bực.

“Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?”

Cậu nghĩ thế, quyết định tung thêm một chiêu nữa: “Dĩ nhiên là chưa hài lòng, còn phải giúp tôi giặt sạch giày nữa cơ.”

Đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến sắc mặt Tô Thịnh Bạch càng lạnh hơn, hắn cụp mắt nói: “Nếu giặt sạch giày cho cậu rồi thì cậu sẽ không đến tìm tôi gây chuyện nữa đúng không?”

Chu Sâm cười khẩy, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, giọng lười nhác: “Cậu thấy sao?”

Áo đồng phục mùa hè cổ màu lam, vải trắng rộng rãi. Vì tư thế hiện tại nên để lộ ra một đoạn eo nhỏ.

Làn da trắng nõn, mảnh khảnh mà dẻo dai.

Khiến người khác không nhịn được muốn đưa tay chạm thử xem sẽ có cảm giác gì, rồi tiện tay vặn gãy luôn cái vẻ ngạo mạn kia.

Ánh mắt Tô Thịnh Bạch bất giác dừng lại chỗ đó, đột nhiên cảm thấy không khí hơi khô nóng, không thể tiếp tục ở trong không gian này với cậu ta nữa, nên lạnh nhạt đáp:

“Tùy cậu.”

Rồi quay người rời khỏi phòng nghỉ, còn tiện tay đóng cửa lại.

Như là phản xạ tự nhiên, sợ người khác thấy được cảnh tượng khi nãy.

Chu Sâm tặc lưỡi một tiếng, rồi như cá chép bật dậy khỏi giường: “Sao nãy giờ mới cày được tí ti điểm thù hận thế này, 001, báo số đi.”

001: “Thù hận giá trị 10.”

Chu Sâm không mấy hài lòng với con số này. Cậu diễn xuất tỉ mỉ thế cơ mà, cả ngày cũng chỉ được có 10 điểm. Nhưng nghĩ lại thì hôm nay mới là ngày đầu, sau này còn nhiều cơ hội, nên lại thấy vui vẻ hẳn.

Vương Hạo không biết từ đâu nghe ngóng được tin: “Ghê đấy, tiểu tử nhà cậu. Tôi nghe nói cậu làm cho Tô Thịnh Bạch mất mặt trước mặt mọi người luôn hả?”

Cậu lộ ra vẻ giễu cợt, không buồn để tâm nói: “Thế đã là gì, mấy bữa nữa xem tiếp trò vui đi.”

Hôm sau, giữa trưa, một nam sinh đến lớp nhất ban mà truyền lời: “Tô Thịnh Bạch, bên ngoài có người tìm.”

Thiếu niên đang ngồi trên ghế đứng dậy, một bạn học đang nhờ hắn chỉ bài văn cổ hoảng hốt hỏi: “Không phải lại là Chu Sâm chứ? Cậu đừng ra gặp nữa.”

Tô Thịnh Bạch thản nhiên đáp: “Không sao, cậu cứ tiếp tục nghĩ, tôi lát quay lại.”

Hắn đi ra ngoài, thấy nam sinh dựa vào lan can, mặt không biểu cảm nói: “Giày tôi đã giặt sạch, mai đem trả.”

Chu Sâm cong môi cười, lấy bài tập ra:

“Tôi nghe nói cậu là học bá, mấy thứ này chắc đơn giản như uống nước ấy nhỉ? Vậy mỗi ngày bài tập cứ giao cho cậu nhé.”

Tô Thịnh Bạch đứng yên không nhận, thẳng thắn nhìn cậu: “Tôi không có nghĩa vụ đó.”

Chu Sâm sờ cằm, liếc nhìn mấy bạn nữ bên trong rồi cố tình khiêu khích:

“Tôi vừa mới thấy nhé, cậu suốt ngày dính lấy mấy bạn nữ kia nhỉ, mà đáng tiếc mấy cô ấy đâu biết cậu là loại người gì. Tô Thịnh Bạch, cậu nghĩ xem là nếu mấy cô ấy biết nhà cậu nghèo rớt mồng tơi, còn có thể thích cậu được sao?”

Ánh mắt Tô Thịnh Bạch lạnh xuống, nắm chặt tay.

【Thù hận giá trị +5】

Chu Sâm ngẩng cao đầu: “Sao nào? Cậu còn định đánh tôi à? Cứ thử đi, nếu đánh tôi vào viện thì cả đời cậu chắc không đủ tiền đền đâu.”

Cậu cười cười: “Cậu có biết không, đuổi cậu khỏi trường chỉ cần ba tôi nói một câu thôi đấy.”

Tô Thịnh Bạch không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

Chu Sâm thấy thế, bỗng thấy tê hết cả da đầu.

Cậu khẽ sờ mũi, ấp úng nói: “Cậu… Cậu nhìn tôi như thế làm gì?”

Có mấy con mèo, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì đều sẽ giương vuốt sắc, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Nhưng cũng có mấy con, nhìn thì yếu mềm vô hại, đôi mắt tròn xoe long lanh, chỉ biết lắc qua lắc lại trước mặt bạn như muốn làm nũng, dựng cái đuôi lên tỏ vẻ “tôi đáng yêu lắm, đừng chọc tôi”.

Tô Thịnh Bạch nuốt hết tức giận vào trong, thậm chí cảm thấy buồn cười. Trước đây hắn từng gặp không ít chuyện khiêu khích còn quá đáng hơn, vậy mà chỉ riêng người này, lại khiến hắn liên tục nổi giận.

Hắn thu lại thần sắc, quay đầu nói: “Không liên quan đến tôi, cậu muốn làm gì thì làm.”

Chu Sâm: “……”

Hệ thống không báo thêm điểm thù hận thì cậu thấy ngốc hẳn. Không nghĩ nhiều nữa, cậu liền túm lấy tay hắn: “Khoan đã.”

Tô Thịnh Bạch quay mặt đi, vẻ lạnh lùng hiện rõ.

Chu Sâm vội nhét bài tập vào tay hắn: “Cậu không phải thiếu tiền lắm đúng không? Thiếu gia này có tiền, cậu làm bài cho tôi rồi mỗi ngày tôi trả cậu trăm tệ, sao? Còn hơn cậu đi làm thuê nhiều chứ?”

Tô Thịnh Bạch lạnh lùng nhìn cậu.

Chu Sâm cũng không hề yếu thế, nhìn lại:

“Tôi cứ bám lấy cậu đấy, bài này cậu rốt cuộc làm hay không? Không làm thì mai tôi lại tới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play