001: “Cậu mê cái gì đấy?”
Chu Sâm chưa nhận ra ẩn ý, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là cái mặt với dáng người của cậu ta, cộng thêm thành tích thì khỏi phải nói, gặp phải nguyên chủ đúng là xui xẻo thiệt.”
Giờ thì người xui xẻo thành Tô Thịnh Bạch, vì Chu Sâm chính là vai phản diện mà.
Giáo viên giảng gì nãy giờ cậu chẳng nghe lọt chữ nào. Khi Vương Hạo đến tìm thì Chu Sâm còn đang gục bàn ngủ.
“Giờ cả trường ai mà chẳng biết cậu bị Lâm Xán đá, chạy theo top 1 khối.”
Chu Sâm ngẩng đầu, đầu óc còn choáng váng, dụi mắt hỏi: “Top 1, ai cơ?”
Vương Hạo cạn lời: “Còn ai vào đây nữa, Tô Thịnh Bạch chứ ai.”
Chu Sâm lúc này mới phản ứng.
Tuy nam chính nhà nghèo, mẹ thì bệnh nằm một chỗ, còn có một cô em cùng mẹ khác cha nhưng tính cách thì điềm đạm chững chạc. Sống trong hoàn cảnh đó từ bé nên học cách chịu đựng, kiên cường hơn người khác.
Chu Sâm nở nụ cười lạnh: “Tô Thịnh Bạch thì sao? Lâm Xán sớm muộn gì cũng nhận ra là người phù hợp với cô ấy nhất là tôi.”
Nói rồi cậu đứng dậy đi thẳng ra khỏi lớp.
Vương Hạo gọi với theo: “Cậu đi đâu đấy?”
Chu Sâm không quay đầu lại: “Tôi không nuốt nổi cục tức này!”
Dĩ nhiên là đi tăng thù hận giá trị chứ còn gì. Bị bạn gái đá, cả trường đều biết thì ai mà không tức. Giờ phải đi tìm vai chính tuyên chiến mới được.
Vừa tới cửa lớp A1, đã thấy Tô Thịnh Bạch đang lau kính. Mấy bạn học xung quanh ngẩng đầu nhìn Chu Sâm, ai nấy mang vẻ mặt kỳ lạ.
Chu Sâm hét to: “Họ Tô!”
Tô Thịnh Bạch cúi mắt nhìn qua, sắc mặt không đổi, đôi mắt đen láy sâu thẳm như hắc diệu thạch.
Bị ánh nhìn ấy quét qua, Chu Sâm bất giác có chút chột dạ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra ngạo nghễ: “Lâm Xán là của tôi! Cậu tránh xa cô ấy ra!”
Nam sinh đẹp trai kia không thèm đáp, chỉ liếc một cái rồi quay đầu tiếp tục lau kính.
Bị bơ thẳng mặt, Chu Sâm tức giận bước tới: “Tô Thịnh Bạch, cậu tưởng Lâm Xán sẽ thật lòng với một thằng nghèo kiết xác như cậu à? Nằm mơ đi!”
【+3 điểm thù hận】
Trong lòng cậu huýt sáo một tiếng đầy đắc ý.
Tô Thịnh Bạch lần này mới ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi cũng đâu có định yêu đương với cô ấy.”
Chu Sâm cười khẩy: “Thế cô ấy bám lấy cậu làm gì? Nếu cậu dứt khoát từ chối thì cô ấy đâu có bám riết như thế? Tôi thấy rõ ràng cậu muốn lằng nhằng với người ta để chứng tỏ mình có sức hút.”
Một nữ sinh nhỏ nhẹ: “Bạn học Chu, cậu đừng nói bậy. Bạn học Tô không phải người như thế.”
Chu Sâm liếc sang: “Cô biết rõ thế nào? Tôi nói đúng là đúng.”
Ngang ngược vô lý, bá đạo không chịu nổi.
Trong lòng cậu hí hửng: “Cậu nói xem, tôi có phải diễn vai ác siêu đạt không?”
001: “… Cậu vui là được.”
Nữ sinh thấy cậu vừa đẹp trai vừa có đôi mắt phượng xinh thế kia, đành nghẹn tức mà nuốt lời phản bác xuống.
“Ê.”
Chu Sâm thấy Tô Thịnh Bạch cứ lơ mình, liền giơ tay kéo người: “Cậu im như thóc thế? Tự ti vì mình không bằng tôi à?”
Tô Thịnh Bạch bắt lấy cổ tay cậu, tay lạnh lạnh mềm mềm khác hẳn mấy cậu con trai bình thường.
Ánh mắt thiếu niên hơi ngẩn ra, nhanh chóng thu lại rồi lãnh đạm nói: “Buông ra.”
“Không buông.” Chu Sâm kiêu ngạo nói: “Tôi nói cho cậu biết, Tô Thịnh Bạch——”
Chưa kịp nói xong thì trượt chân, ngã thẳng xuống đất rồi còn đụng phải xô nước bên cạnh, giày ướt nhẹp.
Ngồi dậy, vừa ngó xuống là thấy đôi giày dính nước.
Mà Chu Sâm không thấy được, thiếu niên từng đưa tay ra đỡ nhưng khi bị hụt thì ánh mắt thoáng qua hụt hẫng, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh đạm.
Một bạn học đi ngang hỏi: “Cậu không sao chứ? Có cần giúp không?”
Chu Sâm gượng bò dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ họ Tô, cậu mẹ nó——”
Tô Thịnh Bạch vẫn chăm chú lau sạch vết nước, rồi mới ngẩng lên: “Xin lỗi.”
Chu Sâm gắt gỏng: “Xin lỗi có ích gì? Giày tôi ướt cả rồi, không phải tại cậu thì còn tại ai?”
001: “Biểu diễn chuẩn luôn.”
Chu Sâm: “Cậu có ý gì?”
001: “Tôi từng nghe nói tính cậu chẳng tốt đẹp gì nên bị mấy ký chủ kiện rồi.”
Chu Sâm: “... Xàm! Không có chuyện đó.”
Tô Thịnh Bạch nhìn cậu chằm chằm, nhàn nhạt hỏi: “Vậy cậu muốn sao?”
Chu Sâm cười lạnh: “Cậu biết đôi giày này bao nhiêu tiền không? Bản giới hạn toàn cầu đấy, bán thận cũng không mua nổi.”
Tô Thịnh Bạch mắt lập tức lạnh hơn.
Mấy bạn học xung quanh nhao nhao nhỏ giọng: “Bạn học Chu rõ là người tới kiếm chuyện.”
“Đúng đó, chính cậu ấy tự ngã thì liên quan gì tới bạn học Tô đâu.”
Chu Sâm biết rõ điều đó, nhưng vai ác mà biết nói lý thì còn gọi gì là vai ác?
“Nước không phải của cậu ta thì của ai? Tôi ngã chẳng phải cũng vì nước của cậu ta?”
Chu Sâm chỉ vào giày mình: “Tô Thịnh Bạch, bây giờ cậu lập tức dẫn tôi đi xử lý, tự tay giúp tôi giặt sạch đôi giày chứ nếu không chuyện này chưa xong đâu!”
Nghe tới đây, mấy học sinh đang định phản bác lại thì thấy cũng chỉ là… đi giặt giày, liền im im. Bạn học Chu… chắc cũng không đến mức quá đáng lắm?
Ai ngờ, cậu ngẩng mặt kiêu căng: “Bằng không tôi bắt cậu bồi thường, cậu bồi nổi không?”
Mọi người: “... Thôi xong.”
Tô Thịnh Bạch ánh mắt hơi lóe rồi sau đó bước đến.
Chu Sâm thấy hắn đến gần thì suýt nữa tưởng bị đánh, sợ đến lùi lại một bước, lắp bắp: “Cậu... Cậu muốn làm gì?”
Mắt đào hoa phản chiếu bóng dáng thiếu niên, như thể mèo Ba Tư kiêu ngạo đột nhiên cụp đuôi.
Tô Thịnh Bạch buồn cười thật sự.
Hắn không hiểu sao tên này lại cứ nhằm vào mình.
Hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Không phải cậu nói sao? Dẫn cậu đi đổi giày.”
Chu Sâm thở phào, thầm nghĩ may mà nam chính không đánh. Thật đánh nhau thì với cái thân thể này thì cậu tuyệt đối không ăn lại Tô Thịnh Bạch.
Nghĩ vậy, cậu lại ngạo mạn hẳn lên: “Đi thôi.”
---
Phòng nghỉ trong trường thường dùng cho học sinh mệt hoặc đau bệnh.
Chu Sâm đẩy cửa vào, thấy không có ai tự liền ngồi phịch lên giường, ngẩng cằm lên, duỗi chân về phía đối phương.
Tô Thịnh Bạch đóng cửa lại, vừa thấy cảnh đó thì sững người.
Chu Sâm cau mày: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau cởi giày cho tôi!”
Lại liếc quanh, nhớ ra gì đó rồi nói thêm: “Tôi không có giày khác nên cậu phải tìm đôi khác cho tôi đấy.”
Với Tô Thịnh Bạch thì bồi thường bằng tiền còn đỡ, bị sỉ nhục kiểu này là vũ nhục tinh thần.
Chu Sâm chính là muốn đánh thẳng vào lòng tự tôn của hắn, tốt nhất có thể kéo được tận 10 điểm thù hận luôn.
Tô Thịnh Bạch im lặng vài giây, rồi nói: “Tôi có. Đợi chút.”
Sau đó rời khỏi phòng.
Chu Sâm nằm vật ra, thoải mái hỏi: “001, tôi diễn thế nào?”
001: “Tạm được, 70 điểm.”
Chu Sâm bất mãn: “Sao ít thế?”
001: “Chứ cậu tưởng mình được bao nhiêu? 100 điểm à?”
Chu Sâm cười hì hì: “Không tham thế, 99 điểm là đủ rồi.”