Thẩm Ninh Âm vùng vằng giãy khỏi tay hắn: “Tạ Cảnh Hành, buông tay!”
Tạ Cảnh Hành khẽ nghiêng đầu liếc nhìn, ánh mắt hắn và ánh mắt đen như mực của Thẩm Đam chạm nhau giữa không trung, lập tức tóe ra tia lửa kịch liệt.
Sau một hồi giằng co, hắn chậm rãi buông tay ra.
Thẩm Ninh Âm nghiêng người hỏi: “Huynh trưởng chẳng phải đang đi Ký An huyện sao? Sao lại về nhanh như vậy?”
Không lâu trước đây, Thẩm Đam vừa được thăng chức, được bệ hạ coi trọng, bị phái đi Lĩnh Nam xử lý một vụ thiên tai. Từ khi rời kinh thành đến nay mới nửa tháng, Thẩm Ninh Âm vẫn tưởng ít nhất cũng phải một thời gian nữa hắn mới quay về.
Thẩm Đam bước đến trước mặt nàng, ánh mắt lướt qua Tạ Cảnh Hành, lại quay về phía nàng:
“Ta không ở phủ mấy ngày, có ai dám khi dễ muội không?”
Thẩm Ninh Âm còn chưa kịp mở miệng, thì Tuyết Sương bên cạnh đã lên tiếng cáo trạng:
“Đại công tử, vừa rồi tam tiểu thư dẫn người đến quấy rối, còn mắng tiểu thư bằng những lời rất khó nghe. Thời gian qua tiểu thư luôn gặp ác mộng, mong người vì tiểu thư mà làm chủ!”
Ánh mắt Thẩm Đam thoáng lạnh đi, ra lệnh: “Người đâu, gọi Thẩm Nhu Phỉ tới đây.”
Tả Lận cúi đầu nhận lệnh: “Dạ, chủ tử.”
Chẳng mấy chốc, Thẩm Nhu Phỉ bị người lôi xềnh xệch vào.
“Đồ nô tài đáng chết, còn không buông tay ra! Chờ đại ca trở về, ta nhất định sẽ khiến ngươi đẹp mặt!”
Vừa mắng, nàng vừa vùng vẫy kịch liệt.
Tả Lận mặt không chút biểu cảm, cứ thế ném nàng xuống trước mặt Thẩm Đam.
Thẩm Nhu Phỉ lăn một vòng trên đất, chống khuỷu tay ngồi dậy, đang định lao tới giáo huấn tên nô tài không biết điều, thì vừa thấy bóng dáng Thẩm Đam phía sau, sắc mặt nàng đang giận dữ lập tức chuyển sang vui mừng:
“Đại ca, huynh đã về rồi!”
Không để ý đến dáng vẻ nhếch nhác của mình, nàng lập tức chỉ vào Tả Lận kể tội:
“Đại ca, tên nô tài này dám ra tay với ta, huynh nhất định phải vì ta mà trừng phạt hắn thật nặng!”
Thẩm Đam không chút dao động, lạnh nhạt liếc nàng một cái:
“Lúc trước ta đã căn dặn ngươi những gì, đều quên rồi sao?”
Thân thể Thẩm Nhu Phỉ cứng đờ, ánh mắt thoáng chột dạ, vội chỉ vào Thẩm Ninh Âm mà đổ lỗi:
“Đại ca, là nhị tỷ ra tay trước! Nàng dẫn về một kẻ nam nhân xa lạ, còn thân mật ôm ấp với hắn. Ta chỉ vì lo lắng nên mới nói vài câu, ai ngờ nhị tỷ lại sai người đánh ta thành ra thế này!”
“Ngươi nói nàng khi dễ ngươi?”
“Phải…”
Ánh mắt Thẩm Đam lóe lạnh, giọng quát khẽ vang lên:
“Ngươi còn dám nói dối! Ninh Âm xưa nay ôn hòa thiện lương, chưa từng làm hại ai. Nếu không phải ngươi chủ động gây chuyện, nàng sao có thể phải phản kháng?”
“Thẩm Nhu Phỉ, xem ra những năm qua ta đã quá nuông chiều ngươi rồi.”
Thẩm Nhu Phỉ vội vàng phân bua:
“Đại ca, ta nói đều là sự thật! Là nàng không biết xấu hổ…”
“Ta hiểu rõ Ninh Âm là người thế nào, không tới lượt ngươi lên tiếng. Từ hôm nay trở đi, ngươi ở yên trong phủ hối lỗi, nếu không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi cửa nửa bước!”
Lúc này Thẩm Nhu Phỉ mới thật sự hoảng sợ: “Đại ca!”
Nàng còn định nói thêm, lại bị ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Đam ép cho im bặt.
Thẩm Nhu Phỉ trong lòng run rẩy, sống lưng lạnh buốt, cúi đầu không dám trái lời.
Vị huynh trưởng này, nàng vừa kính vừa sợ.
Dù hắn chỉ là nghĩa tử được phụ thân nhận nuôi, nhưng lại được yêu thương hết mực, còn được bệ hạ coi trọng.
Từ nhỏ sống bên cạnh mẫu thân nàng, lẽ ra quan hệ với nàng phải thân thiết, ai cũng nghĩ như vậy.
Thế nhưng, từ sau khi Thẩm Ninh Âm rơi xuống nước hai năm trước, mọi thứ đều thay đổi…
Thẩm Đam thu lại sát khí giữa chân mày, nhìn về phía Thẩm Ninh Âm:
“Ninh Âm, chuyện hôm nay là do ta quản giáo không nghiêm, ta thay nàng xin lỗi muội.”
Thẩm Ninh Âm nhẹ nhàng đáp:
“Chuyện này không liên quan đến huynh, tam muội phạm sai, không nên để huynh trưởng gánh thay.”
Thẩm Nhu Phỉ hằn học liếc nàng một cái.
Tiện nhân kia không biết dùng thủ đoạn gì, lại khiến đại ca thiên vị nàng đến thế!
Tạ Cảnh Hành, nãy giờ vẫn im lặng, bỗng mở miệng, trong lời mang theo ý trào phúng:
“Thẩm đại nhân quả thật dạy dỗ không nghiêm, khiến ta được dịp tận mắt xem vở diễn tỷ muội tương tàn trong phủ tướng quốc. Quả thật ấn tượng khó phai!”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Nhu Phỉ càng khó coi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt:
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Thẩm Đam lạnh giọng phân phó:
“Đưa tam tiểu thư về phòng.”
Đợi bóng dáng Thẩm Nhu Phỉ khuất hẳn, Thẩm Đam chậm rãi quay sang Tạ Cảnh Hành, giọng không mặn không nhạt:
“Tạ tiểu tướng quân.”
Thẩm Ninh Âm kinh ngạc:
“Huynh trưởng, hai người quen nhau sao?”
Tạ Cảnh Hành cười nhạt:
“Chẳng những quen biết, vị huynh trưởng của nàng là người rất được bệ hạ trọng dụng trong triều, thủ đoạn sắc sảo vô cùng, đến cả Hoàng hậu cũng phải nể mặt đôi phần.”
“Tướng quân phủ và phủ tướng quốc vốn ít qua lại. Nếu Tạ tướng quân tới vì công vụ, chỉ cần phái người báo một tiếng là được. Còn nếu vì việc tư… ta cũng không biết từ khi nào tướng quân và Ninh Âm lại quen biết. Nàng chưa xuất giá, trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung một phòng, truyền ra ngoài khó tránh bị dị nghị.”
Tạ Cảnh Hành điềm nhiên nói:
“Tự nhiên là việc tư. Hôm nay ta bị mai phục tại chùa Đại Chiêu, nếu không có nàng liều mình cứu giúp, chỉ e đã chết dưới đao kẻ địch. Ân cứu mạng, ta đành lấy thân báo đáp.”
“Liều mình cứu giúp?”
Sắc mặt Thẩm Đam lập tức trầm xuống.
Thẩm Ninh Âm vội túm lấy tay áo hắn, giải thích:
“Huynh đừng nghe hắn nói bậy, mọi chuyện không phải như vậy!”
Nàng kể rõ toàn bộ sự việc ở chùa Đại Chiêu, chỉ trừ đoạn xảy ra trong phòng nghỉ, đều thuật lại rành rọt.
Sắc mặt Thẩm Đam dịu lại đôi chút, nhưng nghĩ đến nàng bị thích khách bắt cóc, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt hắn lại thêm phần u ám.
“Về sau không được hành động lỗ mãng, huynh không muốn muội bị thương, chỉ cần muội bình an là tốt rồi.”
Thẩm Ninh Âm ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Đam quay sang Tạ Cảnh Hành, giọng lạnh đi vài phần:
“Tạ tiểu tướng quân, ngươi khiến Ninh Âm gặp nguy hiểm, giờ còn ở lại bên cạnh nàng, có phải quá mức ích kỷ?”
Tạ Cảnh Hành đáp:
“Xin Thẩm đại nhân yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng mà…”
Hắn nhớ tới những lời đồn nửa thật nửa giả, ánh mắt dần trở nên u tối.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở Thẩm đại nhân một câu, huynh là huynh trưởng của nàng, nhưng sau này nếu nàng có người mình thích, chẳng lẽ huynh cũng muốn thay nàng quyết định?”
Thẩm Đam lạnh nhạt đáp:
“Ninh Âm còn nhỏ, dễ bị kẻ có tâm địa xấu dụ dỗ. Ta tự nhiên phải trấn giữ cửa ải, tránh cho nàng nhìn lầm người, chuốc lấy hối hận.”
Tạ Cảnh Hành bật cười:
“Ý Thẩm đại nhân là đang chỉ trích ta?”
“Chẳng phải ngươi đang tự nhận sao?”
Tạ Cảnh Hành cười:
“Nếu lòng ta mang ý xấu, chẳng phải đã ra tay từ sớm rồi? Giờ đây chỉ là cùng nàng bồi dưỡng tình cảm, quang minh chính đại.”
“Vậy mời Tạ tướng quân rời phủ.”
Tạ Cảnh Hành không hề nhúc nhích, nhướng mày cười nhạt:
“Đuổi khách nhanh như vậy sao?”
“Tướng quốc phủ đón tiếp không chu đáo, so ra kém tướng quân phủ phục vụ chu đáo hơn.”
“Nhưng ta lại thích tướng quốc phủ này, đặc biệt là Y Lan viện, cảnh trí nhã nhặn, yên tĩnh ít người, rất thích hợp để dưỡng thương. Nàng đã đồng ý cho ta lưu lại, nếu Thẩm đại nhân đuổi ta, chẳng phải khiến nàng mất mặt sao?”
Thấy sắc mặt Thẩm Đam ẩn hiện tức giận.
Thẩm Ninh Âm vội nói:
“Huynh trưởng, chờ hắn dưỡng thương xong, hắn sẽ rời đi.”
Thẩm Đam chau mày, nén giận:
“Vậy ta sẽ cho người sắp xếp sương phòng khác cho hắn.”
Tạ Cảnh Hành lắc đầu:
“Không cần phiền toái. Ta rất kén chọn, nếu chỗ ngủ không hợp ý, có khi lại phát chứng mộng du, nửa đêm múa đao múa kiếm, lỡ làm thương người, ta không dám gánh.”
Thẩm Đam lặng lẽ nhìn hắn, đang định mở miệng, thì Tả Lận vào bẩm báo:
“Chủ tử, phủ tướng quốc phái người tới, mời ngài lập tức qua một chuyến.”
Thẩm Đam thu lại sát khí, nói với Thẩm Ninh Âm:
“Muội cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại tới thăm.”
“Thẩm đại nhân, đi thong thả.”
Tạ Cảnh Hành hờ hững đáp, giọng mang theo vài phần trêu chọc, chẳng khác nào xem mình như chủ nhân Y Lan viện.
Bước chân Thẩm Đam khựng lại trong khoảnh khắc, rồi hắn mặt lạnh bước ra sân.
Hắn hỏi Tả Lận:
“Chuyện điều tra đến đâu rồi?”
“Chính là nha hoàn bên người tam tiểu thư ra tay trước. Những người kia cũng đã khai, chủ tử không cần lo.”
Giữa chân mày Thẩm Đam phủ một tầng âm u:
“Nô tài không nghe lời, giữ lại cũng vô dụng.”
Tả Lận hiểu ý:
“Thuộc hạ đã rõ nên xử lý thế nào.”
Nghĩ đến Tạ Cảnh Hành, mắt Thẩm Đam híp lại, như đang cân nhắc điều gì:
“Phái người theo dõi hắn, có động tĩnh gì, lập tức bẩm báo.”
“Dạ."