Về đến viện Y Lan.

Tuyết Sương nhìn thấy nam nhân đi sau Thẩm Ninh Âm, không kìm được kinh ngạc, nói:

“Tiểu thư, người này là ai vậy?”

Thẩm Ninh Âm kể đơn giản lại chuyện xảy ra ở chùa Đại Chiêu.

Nàng nhìn thấy trên y phục hắn còn dính máu, liền dặn dò:

“Tuyết Sương, đi lấy ít nước ấm tới đây.”

Nhân lúc hắn đi tắm rửa, Thẩm Ninh Âm nằm nghỉ trên giường một lát.

Chuyện xảy ra hôm nay quá nhiều, tuy đã bình an trở về phủ, lòng nàng vẫn còn hoảng hốt chưa yên.

Mãi cho đến khi Tuyết Sương gõ cửa bước vào, nàng mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Tiểu thư, tam tiểu thư đến rồi.”

Thẩm Ninh Âm chau mày.

Nàng vừa mang Tạ Cảnh Hành trở về, Thẩm Nhu Phỉ đã tìm đến cửa. Thật đúng là chẳng yên nổi một khắc.

Nàng ra khỏi phòng, nhìn sang trong viện, thấy Thẩm Nhu Phỉ đang đứng đó, liền lạnh nhạt hỏi:

“Ngươi tới làm gì?”

Thẩm Nhu Phỉ vênh mặt:

“Nghe nói nhị tỷ từ chùa Đại Chiêu mang về một nam nhân. Tỷ xem phủ tướng quốc là thanh lâu kỹ viện hay sao, nam nhân nào cũng dám đưa vào!”

“Nghĩ cũng phải, nhị tỷ tuổi đã đến lúc thành thân, lại không ai đến cầu hôn, chắc là chịu không nổi cô đơn nên mới muốn tìm nam nhân giải khuây. Thế thì khác gì đám kỹ nữ trong thanh lâu?”

Sắc mặt Thẩm Ninh Âm trầm xuống, giọng mỉa mai:

“Thẩm Nhu Phỉ, chẳng lẽ ngươi quên rồi? Mẹ ngươi trước kia chỉ là một tỳ nữ bên cạnh mẹ ta, không trung thành với chủ, giỏi giở thủ đoạn quyến rũ nam nhân, sau khi mẹ ta qua đời chỉ vài năm đã chen lên làm vợ kế. Nếu muốn so với đám kỹ nữ kia, e rằng các ngươi còn chẳng bằng.”

Sắc mặt Thẩm Nhu Phỉ đổi hẳn:

“Ngươi dám phỉ báng mẹ ta! Xem ta có xé toạc miệng ngươi không!”

Tuyết Sương đứng chắn trước mặt Thẩm Ninh Âm:

“Tam tiểu thư, tiểu thư nhà ta trong sạch rõ ràng, chính ngươi là kẻ vu khống trước!”

Thẩm Nhu Phỉ đẩy nàng ra, giận dữ mắng:

“Con hầu tiện tì! Chỗ này đến lượt ngươi mở miệng sao?”

“Nào, còn đứng ngây ra đó làm gì! Không mau lên đè con tiện nhân này xuống cho ta dạy dỗ một trận!”

Lũ tỳ nữ theo lệnh tiến lên, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, nhưng tay vừa giơ lên định động thủ thì đột nhiên có ám khí bay tới, đánh thẳng vào người bọn họ khiến họ hét lên đau đớn, lùi lại liên tục.

“Ai đó?!”

Không biết từ khi nào, Tạ Cảnh Hành đã đứng ở cửa.

Ngũ quan sắc nét, dáng người cao lớn hơn hẳn người thường, quanh thân lại mang sát khí tôi luyện nơi chiến trường nhiều năm, chỉ cần ánh mắt hắn đảo qua, người đối diện liền cảm thấy lạnh sống lưng, không rét mà run.

Thẩm Ninh Âm nói nhỏ:

“Sao ngươi lại ra đây?”

Tạ Cảnh Hành đi đến bên nàng, thân mật vòng tay ôm lấy eo nàng:

“Vừa rồi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ta sợ nàng gặp chuyện.”

Ánh mắt Thẩm Nhu Phỉ rơi lên gương mặt hắn, sững sờ một lúc rồi trong lòng bỗng trào dâng đố kỵ mãnh liệt.

Không ngờ Thẩm Ninh Âm lại đưa về một nam nhân tuấn tú đến vậy, so ra còn hơn cả đám con cháu thế gia trong kinh.

Lý Minh kia đúng là đồ bỏ đi!

Nàng tốn công tạo cơ hội cho hắn, vậy mà hắn không những không hủy được thanh danh Thẩm Ninh Âm, còn để nàng bình yên trở về.

“Thẩm Ninh Âm, ngươi ra vẻ lẳng lơ như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà ôm ấp nam nhân, chẳng lẽ không sợ làm mất mặt phủ tướng quốc?”

Ánh mắt Tạ Cảnh Hành lạnh như băng, lập tức phóng tới.

Thẩm Nhu Phỉ vừa định mở miệng, liền cảm thấy một luồng hàn khí xộc thẳng sống lưng, khiến toàn thân lạnh buốt.

Tạ Cảnh Hành ôm nàng thiếu nữ trong lòng, thản nhiên nói:

“Nàng là thê tử tương lai của ta, ta cùng nàng vun đắp tình cảm, có gì tổn hại đến danh tiếng? Đến lượt ngươi kẻ chẳng có liên quan gì đứng đây chỉ trỏ?”

Mặt Thẩm Ninh Âm hơi ửng đỏ, nàng đẩy nhẹ tay hắn, nhỏ giọng:

“Tạ Cảnh Hành, đừng nói bừa!”

Tạ Cảnh Hành cúi đầu, kề sát tai nàng cười khẽ:

“Cứ ngoan ngoãn phối hợp với ta, để ta giúp nàng đuổi cái thứ đáng ghét kia đi.”

Thẩm Nhu Phỉ sững sờ, nghiến răng nói:

“Thê tử cái gì? Ta thấy ngươi bị tiện nhân kia lừa rồi! Con hồ ly đó chỉ biết dựa vào cái mặt mà dụ dỗ hết nam nhân này đến kẻ khác, đến cả hạ nhân trong phủ cũng không tha!”

Tạ Cảnh Hành khẽ nhướn mày, môi nhếch lên nụ cười giễu cợt:

“Thì ra ngươi đang ghen vì nàng đẹp hơn ngươi.”

“Thê tử của ta xinh đẹp như thế, khiến bọn đàn ông vô dụng không giữ được mình cứ bám theo, ngươi không biết xấu hổ thì thôi, lại còn ở đây bày trò. Thật tưởng ta là đứa dễ bị gạt sao?”

Hắn nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Nhu Phỉ, ánh mắt đầy chán ghét:

“Gương mặt này của ngươi thật tầm thường. Bị nàng làm lu mờ cũng phải thôi, đừng tự ti như vậy.”

Vốn đã ganh ghét dung mạo hơn người của Thẩm Ninh Âm, giờ lại bị Tạ Cảnh Hành nói trúng tim đen, nét mặt Thẩm Nhu Phỉ càng trở nên vặn vẹo.

“Tiện nhân đó thì có gì hay ho, mà các ngươi đều phát điên vì nàng!”

Không chỉ Thôi ca ca, giờ đến cả nam nhân từ đâu chui ra này cũng bị mê hoặc, ai nấy đều đứng về phía nàng!

“Ta thấy cái mặt hồ ly đó nên đi vào kỹ viện, chuyên hầu hạ nam…”

Chưa dứt lời, đầu gối nàng chợt đau nhói, “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Thẩm Nhu Phỉ cố chống khuỷu tay bò dậy, mắng:

“Ngươi điên rồi à! Ta là tam tiểu thư phủ tướng quốc, ngươi dám ra tay với ta?!”

Tạ Cảnh Hành rút tay về, giọng lạnh lẽo như băng đá:

“Dám bất kính với nàng, ta sẽ cắt lưỡi ngươi, khâu miệng ngươi lại, để ngươi vĩnh viễn không nói nổi một câu!”

Thẩm Nhu Phỉ tức đến phát run. Từ nhỏ tới lớn nàng luôn được nâng như trứng, có bao giờ chịu nhục như thế này?

Nàng hét lên:

“Các ngươi đều chết hết rồi sao? Còn đứng đó làm gì? Mau đè bọn họ xuống cho ta!”

Đám hạ nhân nhìn nhau, thấy Tạ Cảnh Hành sát khí bức người, không ai dám tiến lên.

“Lũ vô dụng!”

Thẩm Nhu Phỉ trừng mắt nhìn Thẩm Ninh Âm, trong mắt ngập tràn đố kỵ và căm hận.

Nàng tức giận lao đến, nhưng còn chưa chạm vào vạt áo Tạ Cảnh Hành đã bị hắn hất ra xa.

Nàng ngã mạnh xuống đất, váy áo bẩn thỉu, cả người lôi thôi không chịu nổi.

“Tam tiểu thư!”

Đám tỳ nữ vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy.

“Tam tiểu thư, chúng ta không đánh lại hắn đâu, hay là về trước đi!”

“Cút!”

Thẩm Nhu Phỉ gào lên, từng chữ như rít qua kẽ răng:

“Thẩm Ninh Âm, ngươi chờ đó! Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Nói xong, nàng dẫn đám tỳ nữ bỏ đi.

Không còn tiếng ồn, tai Thẩm Ninh Âm cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Nàng thấy hắn vẫn còn ôm mình, bèn chống tay lên ngực hắn:

“Được rồi, buông ra đi.”

Tạ Cảnh Hành không những không buông, ngược lại còn siết chặt hơn, ôm chặt lấy eo nàng.

“Dùng xong liền bỏ à? Dù là chó, sau khi giúp một tay cũng phải được thưởng cái xương. Nàng định qua loa như vậy sao?”

Thẩm Ninh Âm ngẩng đầu, khuôn mặt trắng ngần hiện rõ vẻ nghiêm túc:

“Ngươi muốn gì? Bạc? Hay thứ gì khác?”

Tạ Cảnh Hành xoay mắt, bỗng nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng:

“Những thứ tầm thường đó, ta không hứng thú.”

“Thứ ta muốn…”

Hắn bất ngờ cúi sát xuống, gương mặt sắc sảo gần như chạm vào nàng, hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào mặt:

“Chỉ có nàng.”

Chưa kịp để nàng phản ứng, hắn đã hôn lên môi nàng.

Thẩm Ninh Âm trợn tròn mắt, vội vàng đẩy ra, nhưng hắn đã chủ động buông tay trước.

Hàng lông mày sắc nét của hắn khẽ nhướn lên:

“Coi như nhận thù lao rồi.”

“Ngươi ngươi ngươi!” Tuyết Sương đứng bên kinh hãi kêu lên “Tên mặt dày vô sỉ kia! Sao ngươi có thể ăn hiếp tiểu thư nhà ta!”

Thẩm Ninh Âm vội lau môi, trừng mắt lườm hắn một cái:

“Ai cho phép ngươi chạm vào ta!”

“Không cho chạm à?”

Tạ Cảnh Hành nhướng mày, ngón tay thon dài siết lấy cổ tay nàng, lồng ngực khẽ rung lên theo tiếng cười trầm thấp:

“Vậy ta cứ bắt nạt nàng thì sao?”

Bàn tay hắn thô rộng, vết chai mỏng cọ vào cổ tay nàng, mang theo cảm giác tê rát.

Thẩm Ninh Âm thấy hắn quá mạnh, giãy mấy lần vẫn không thoát, cổ tay đỏ bừng lên.

“Tạ Cảnh Hành!”

Nàng quát lên, rõ ràng là thực sự nổi giận.

Hắn mới dần thả lỏng lực đạo trong tay.

Đúng lúc ấy, một gã sai vặt chạy đến báo:

“Nhị tiểu thư, đại công tử đã trở về!”

Nghe vậy, Thẩm Ninh Âm sững người, trên mặt hiện rõ vẻ mừng rỡ:

“Huynh trưởng về rồi sao?”

Thấy nàng phản ứng như vậy, sắc mặt Tạ Cảnh Hành lập tức tối sầm. Năm ngón tay khép lại siết cổ tay nàng kéo mạnh về phía trước.

Thân hình Thẩm Ninh Âm chao đảo, ngã vào lòng hắn.

Ngay sau đó, tiếng bước chân trầm ổn từ xa vang lên.

Một thân ảnh cao lớn mặc áo dài xanh chậm rãi bước vào sân, vừa mới ló qua bụi hoa thì bỗng khựng lại.

Khuôn mặt vốn luôn lãnh đạm như ngọc bỗng rạn nứt, ánh mắt phủ một tầng sương dày.

Thẩm Đam nhìn thẳng hai người trước mắt, giọng nói trầm lạnh vang lên:

“Ninh Âm, muội đang làm gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play