Giữa đêm khuya yên tĩnh, trên giường mơ hồ hiện ra hai bóng người chồng lên nhau.

“Ninh Âm, nàng là của ta. Cả đời này, đừng mơ tưởng thoát khỏi ta!”

Bàn tay của nam nhân áp tới, siết chặt vòng eo mảnh mai của nàng. Hơi thở nóng rực lan tỏa khiến người ta rùng mình. Nàng kinh hoảng, liều mạng vùng vẫy phản kháng.

“Không cần!”

Đôi cổ tay trắng như tuyết bị dây buộc chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, như thể chỉ cần siết thêm chút nữa là sẽ vỡ vụn.

Cơn đau nhói như lưỡi dao bất ngờ ập đến.

Thẩm Ninh Âm nếm được vị máu trong miệng, nước mắt tràn xuống má.

“Ta xin chàng buông tha cho ta đi...”

Bàn tay nam nhân hung hăng siết lấy cổ tay nàng, đôi mắt đỏ rực như máu, ánh nhìn điên cuồng.

“Nàng dám cầu ban hôn trước mặt mọi người? Đã sớm nên đoán được hậu quả.”

“Nhớ kỹ cơn đau đêm nay, là do ta ban cho!”

Cùng với đó, là âm thanh xiêm y bị xé toạc.

“Không cần!”

Thẩm Ninh Âm chợt bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Trán nàng đẫm mồ hôi lạnh.

Tuyết Sương nghe tiếng động liền vội bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Tiểu thư, lại gặp ác mộng sao?”

Thẩm Ninh Âm ngẩng đầu, đôi mắt đen láy còn vương hơi nước nhìn nàng:

“Ác mộng?”

Nàng lẩm bẩm, đưa tay sờ lớp áo nguyên vẹn, nghi hoặc không thôi vừa rồi vì sao lại mơ thấy cảnh hoang đường ấy…

Nàng lắc đầu, xua đi cơn đau âm ỉ trong đầu, vén chăn rời giường.

Trước gương đồng, một dung nhan kiều diễm hiện lên ngũ quan thanh tú, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh như thác đổ buông dài tới lưng. Tựa như bức tượng sứ được chạm khắc tinh xảo.

Nàng hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

Tuyết Sương đáp: “Đã sang giờ Tỵ.”

“Phụ thân và mẫu thân đâu?”

Tuyết Sương liếc nhìn sắc mặt nàng, ngập ngừng:

“Lão gia và phu nhân vừa rời phủ đi chùa Đại Chiêu. Tam tiểu thư cũng đi cùng.”

Thẩm Ninh Âm khựng lại:

“Bọn họ không cho ai đến Y Lan Viện báo một tiếng sao?”

“Không có ạ.”

Nghe vậy, nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu, như đã quá quen:

“Giúp ta sửa soạn đi. Nếu ta đến muộn, phụ thân sẽ lại trách phạt.”


Tại chùa Đại Chiêu.

Thấy nàng đến muộn, sắc mặt Thẩm tướng quốc lập tức trầm xuống:

“Sao con đến trễ thế?”

Thẩm Ninh Âm bình thản đáp:

“Xe ngựa gặp chút trục trặc, nên mới đến muộn một chút.”

Lý thị bước lên, nắm tay nàng giả vờ ân cần:

“Không sao là được rồi. Đủ người cả rồi, chúng ta mau vào thôi.”

Sau nghi lễ dâng hương, Lý thị cố ý mời cao tăng có uy tín trong chùa đến xem quẻ cho Thẩm Nhu Phỉ.

Lúc Thẩm Ninh Âm chuẩn bị rời đi, một hòa thượng điên đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt nàng, vỗ tay cười lớn:

“Ha ha ha! Trời ban mệnh phượng! Nhà họ Thẩm sẽ có Hoàng hậu!”

Mọi người đều sững sờ.

Thẩm Nhu Phỉ giận dữ:

“Hòa thượng điên này nói năng bậy bạ gì vậy!”

Lý thị cũng sa sầm mặt mày:

“Đương kim Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, được Bệ hạ yêu thương hết mực, Thẩm gia sao dám vọng động? Người này nói càn, còn không mau câm miệng!”

Hòa thượng kia bỗng hô lên:

“Ai nói là sẽ thay thế hoàng hậu của Tiêu Nghiệp!”

Hắn dám gọi thẳng tên húy của đương kim hoàng thượng thật là ngông cuồng!

Cao tăng vội kéo ông ta lại, liên tục xin lỗi:

“Sư huynh ta từng trải qua biến cố lớn, thần trí không còn minh mẫn. Xin chư vị lượng thứ.”

Thế nhưng hòa thượng vẫn cố vùng ra, chỉ tay về phía Thẩm Ninh Âm, lớn tiếng nói:

“Ta không nói sai! Nàng chính là Thái tử phi Tiêu Tùng Yến! Sau này còn chẳng phải là Hoàng hậu hay sao?”

Mọi người bàng hoàng kinh hãi.

Ai cũng biết, vị Thái tử năm xưa được tiên Hoàng hậu và Hoàng thượng yêu thương hết mực. Nhưng mười mấy năm trước, chàng cùng tiên Hoàng hậu đều đã bỏ mạng trong một trận hỏa hoạn trong cung.

Thi thể cháy rụi, không còn gì nguyên vẹn.

Từ đó, chuyện về Thái tử và tiên Hoàng hậu trở thành điều cấm kỵ trong khắp kinh thành. Bệ hạ vì đau lòng mà đến giờ vẫn chưa lập người kế vị.

Cao tăng kéo mạnh sư huynh đi, khẽ giục:

“Thôi nào, sư huynh, mau về thôi.”

Nhưng ông ta vẫn lải nhải không dứt.

Mọi người chỉ lắc đầu, cho là vừa rồi chỉ là một trò khôi hài rồi tản đi.

Thẩm Ninh Âm vừa xoay người rời đi, liền bị chặn lại.

Thẩm Nhu Phỉ cười lạnh:

“Ngươi không nghĩ là lời hòa thượng điên đó nói là thật đấy chứ? Thái tử đã chết bao năm, chẳng lẽ sẽ chui lên từ đất mà tìm ngươi?”

“Phượng mệnh? Thật là nực cười!”

“Hiện giờ khắp kinh thành chẳng ai thèm cưới ngươi, ai cũng tránh như tránh tà. Hay ngươi đốt ít tiền giấy cho Thái tử đi, biết đâu hắn thấy thương tình vì cái mặt ngươi mà đến đón ngươi về làm Thái tử phi trong mộng?”

Thẩm Ninh Âm không hề giận, ngược lại còn mỉm cười:

“Dù là lời điên khùng, cũng còn hơn cái quẻ thầy trụ trì gieo cho ngươi. Ngươi nôn nóng đến tìm ta gây sự thế này, chẳng lẽ là vì... ghen?”

Thẩm Nhu Phỉ lập tức thay đổi sắc mặt.

Nàng nghiến răng, giọng gắt gỏng:

“Hiện giờ ta là con gái được phụ thân yêu thương nhất, là danh môn khuê tú được yêu thích nhất kinh thành, ngay cả nam nhân ngươi từng thích cũng là của ta! Một đích nữ chẳng được sủng ái như ngươi, ta ghen với cái gì?”

Nhưng dù nói vậy, nàng không thể không thừa nhận nàng quả thật ghen với Thẩm Ninh Âm.

Dù Thôi ca ca đã hủy hôn, lòng hắn vẫn bị sắc vóc của Thẩm Ninh Âm mê hoặc, mãi không quên được.

Nàng hận Thẩm Ninh Âm đến tận xương, chỉ mong nàng chết đi cho khuất mắt.

“Nam nhân ta không cần, ngươi lại coi hắn như bảo bối trong tay. Ánh mắt ngươi thật khiến người khác không dám khen.”

Thẩm Ninh Âm cười nhạt: “Chính ngươi không giữ nổi lòng hắn, lại đổ hết lỗi lên ta? Thẩm Nhu Phỉ, bao năm qua ngươi vẫn chẳng khôn lên chút nào. Ngươi sống uổng phí, đầu óc rỗng tuếch như kẻ vô dụng.”

Câu nói ấy như châm lửa đốt lên cơn thịnh nộ của Thẩm Nhu Phỉ.

“Tiện nhân! Ngươi dám nhục mạ ta? Để xem ta có xé nát cái miệng ngươi không!”

Thẩm Ninh Âm tránh đi, không buồn nhiều lời. Giọng nàng lạnh lùng:

“Chốn Phật môn thanh tịnh, không dung được người như ngươi làm loạn.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi.

Thẩm Nhu Phỉ siết chặt tay, lòng đầy oán hận và không cam tâm.

Nàng không thể chờ thêm được nữa. Nhất định phải sớm diệt trừ Thẩm Ninh Âm, có như vậy, Thôi ca ca mới hoàn toàn thuộc về nàng!

Cùng lúc đó.

Thẩm Ninh Âm vừa rời khỏi không bao lâu, liền bị người từ sau lưng dùng khăn tẩm mê hương bịt miệng, lặng lẽ đưa đi.

Một căn phòng vắng vẻ nơi hậu viện chùa.

“Con bé này trông xinh đáo để, nếu không vì cố chủ dặn trước, ta còn muốn nếm thử đấy!”

“Thôi đi, đừng phí thời gian. Lấy tiền xong thì làm việc cho gọn.”

“Đáng tiếc tiện nghi cho tên nhị công tử của Hộ Bộ Thị Lang. Rơi vào tay hắn, con bé này chắc chắn bị hành hạ chẳng ra gì.”

Hai kẻ mặt chuột tai khỉ đặt Thẩm Ninh Âm lên giường, đóng cửa rời đi.

Không lâu sau, Thẩm Ninh Âm từ từ tỉnh lại.

Nàng xoa thái dương đau nhức, nhớ lại cảnh bị bắt cóc. Dù chưa thấy rõ mặt người ra tay, nhưng may mắn nàng đã kịp thời nín thở, tránh hít phải quá nhiều mê dược.

Nhìn quanh căn phòng bài trí hoa lệ, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, rõ ràng là nơi dành cho khách quý.

Nàng vừa định rời đi thì cánh cửa bị đẩy mạnh.

Một nam tử mặc áo gấm đen thêu kim văn xông vào. Hắn bị thương ở vai, trán đẫm mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng bất thường.

“Ngươi là ai?”

Thẩm Ninh Âm cảnh giác, lùi lại một bước.

Nam nhân kia nhìn nàng một cái đã nhận ra.

Trước khi nàng kịp nghĩ xem hắn có liên quan đến bọn bắt cóc hay không, thân hình cao lớn kia đã sấn đến gần.

Hắn dùng lực ôm chặt nàng vào lòng.

Thẩm Ninh Âm hoảng hốt giãy giụa:

“Buông ta ra!”

Nắm tay nàng đập vào ngực hắn, liền bị bắt lấy. Cùng lúc, hương thơm trên người nàng khiến mắt hắn càng thêm đỏ ngầu.

Ngoài cửa, tiếng bước chân đã tới gần.

Hắn nhìn quanh, ôm nàng vào một mật thất, ghé sát tai nàng:

“Đừng lên tiếng, có người đuổi tới!”

Vừa dứt lời, cửa lớn bị đá văng.

Tiếng người ồn ào vang lên:

“Hắn bị thương, lại trúng xuân dược, không thể chạy xa!”

“Mấy người các ngươi, sang bên kia tìm! Chủ nhân có lệnh, nhất định phải bắt sống!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play