Phan Sa Sa tuy ăn mặc, nói năng, làm việc đều khá chững chạc, nhưng thực ra tuổi tác của cô ấy cũng chỉ xấp xỉ tuổi những người mới vừa ra trường vào làm năm nay.

Cô ấy là người địa phương, nên không ở ký túc xá, là một phú nhị đại chính hiệu – chiếc xe của cô ấy là chiếc tốt nhất trong chi nhánh Hải Lâm này, một chiếc Audi A6 màu xám bạc. Tuy nhiên, Lộ Nam nhớ rằng chỉ khoảng 3-4 tháng nữa, một anh chàng có dáng vẻ hơi mập khác ở chỗ cô đang làm cũng sẽ mua một chiếc Q5 có giá không hề kém cạnh.

Đi theo một tiền bối có xe, quả nhiên là một điều rất hạnh phúc.

Sa Sa đưa Lộ Nam đến khu CBD. Nhà phân phối mà cô ấy phụ trách có tên là Công ty rượu Hoertai, thật trùng hợp, cũng nằm trong Tòa nhà Trung Tập – chính là "Trung Tập" trong tên công ty Logistics Trung Tập mà Lộ Nam vừa nghỉ việc.

Họ đến nơi vào khoảng mười giờ sáng nên đại sảnh cũng không có nhiều người. 

Cốp xe của Phan Sa Sa có một chiếc xe đẩy gấp gọn. Đồ cô ấy mang đến cho Hoertai cũng nhiều hơn hẳn chiếc túi Vương Hiểu Tuyết xách hôm qua.

Lộ Nam rất tinh ý kéo chiếc xe đẩy nhỏ, đi theo sau Sa Sa.

Khi vào thang máy, có người gọi Lộ Nam: "Lộ Nam?"

Nguy hiểm thật, suýt nữa thì Lộ Nam đã ngã ngựa rồi. May mắn thay, ngay sau khi sống lại, cô đã xem lại tất cả các phần mềm liên lạc của mình, bao gồm cả ảnh và nhật ký đăng trên mạng xã hội. Đây là sếp cũ của cô – Phó tổng giám đốc của Logistics Trung Tập, phụ trách bộ phận tiêu thụ, cũng là người đã phỏng vấn Lộ Nam trong đợt tuyển dụng tại trường: “Chào sếp Tống.”

"Cô bây giờ đang làm công việc gì?"

"Tôi vừa vào làm ở Tập đoàn Nguyên Xuyên, hiện đang làm bên mảng tiêu thụ rượu trắng ạ."

Toàn bộ Tòa nhà Trung Tập đều thuộc Tập đoàn Trung Tập, nhưng Logistics Trung Tập chỉ sử dụng tầng sáu mà thôi. Đi thang máy rất nhanh đã tới, phó tổng giám đốc Tống bước ra ngoài, trước khi ra khỏi thang máy nói một câu: "Ừm... Lộ Nam, cô thông minh lại chăm chỉ, dù ở đâu cũng có thể hoàn thành xuất sắc công việc."

"Cảm ơn sếp Tống."

Thang máy tiếp tục đi lên, Sa Sa nói: "Sếp ở công ty cũ của cô à? Có vẻ ông ấy rất quý cô đấy."

Lộ Nam cười cười: "Tôi đã học được rất nhiều điều từ sếp Tống và các nhân viên ở Trung Tập."

Ting – thang máy đã đến tầng mười tám.

Diện tích văn phòng mà Công ty rượu Hoertai thuê không lớn lắm. Lộ Nam thầm nghĩ: 'Thế này thì đúng rồi, nếu mình nhớ không nhầm, đây là một nhà phân phối nhỏ.'

"Chị Anh!" Sa Sa vừa vào cửa đã nhiệt tình chào hỏi bà chủ của Công ty rượu Hoertai. Cô ấy mang đến một thùng sổ tay và bút nước, tất cả đều in logo của Nguyên Xuyên: "Giám đốc Trần và Giám đốc Lý họ đi tài trợ rượu cho mấy hội nghị cả rồi, đây là vật tư mà em phải tốn công xin xỏ từ tay Giám đốc Trần đấy ạ."

Mặc dù đồ vật không đáng giá, nhưng tâm ý của Sa Sa đều đặt hết vào đây, lại biết cách nói chuyện khéo léo nên chị Anh bị cô ấy khen đến nỗi trên mặt luôn niềm nở nụ cười.

Nửa tiếng sau, chị Anh chủ động giữ Sa Sa lại ăn cơm. Đương nhiên, Lộ Nam là người được hưởng ké đi kèm.

Bữa cơm trưa hôm nay là đồ ăn gọi bên ngoài đặt đến, ba người phụ nữ đương nhiên cũng chẳng cần phải uống rượu xã giao. Sa Sa đề nghị ra về, chị Anh vẫn hết lời níu kéo: "Bên ngoài nóng vậy, ở đây ngồi điều hòa thêm chút nữa cho mát đi."

Hôm nay được tan làm còn sớm hơn hôm qua, khi rời khỏi Công ty rượu Hoertai mới là hai giờ chiều.

Sa Sa hỏi Lộ Nam ở đâu, Lộ Nam nói không xa, đi taxi rất tiện, thế là Sa Sa cũng không khách sáo, trực tiếp lái xe đi: "Tối tôi sẽ gửi báo cáo công việc hàng ngày cho cô."

Khu nhà trọ cách khu CBD thực sự rất gần, dù sao thì hồi đó thuê ở đây là để tiện cho việc thực tập tại Logistics Trung Tập, đi taxi cũng chỉ mất tiền mở cửa.

Lộ Nam biết tại sao Phan Sa Sa có thể làm việc thoải mái hơn Vương Hiểu Tuyết. Bởi vì với việc chú của cô ấy cũng là nhà phân phối của Nguyên Xuyên, nhưng không phải ở khu vực thành phố Hải Lâm mà là ở huyện Phụng Vân - một huyện thành trực thuộc thành phố Hải Lâm.

Lộ Nam tình cờ biết nhiều hơn một chút so với các đồng nghiệp: Chú của Sa Sa, thực ra chỉ là một vỏ bọc thôi, người điều hành kinh doanh thực sự là cha của Sa Sa. Nhà phân phối này hợp tác rất tốt với cấp trên, giao hàng tích cực, trả tiền đúng hạn. Giám đốc Vương đương nhiên sẵn lòng nể mặt ông lớn để tuyển dụng Phan Sa Sa, một người không đủ bằng cấp, từ một Giám đốc Quản lý khách hàng trọng yếu ngoài biên chế thông qua hợp đồng tuyển dụng thành nhân viên chính thức.

Vậy nên, việc tan làm sớm cùng Phan Sa Sa sao có thể gọi là lười biếng được chứ? Đây gọi là làm việc hiệu quả!

Vì về đến phòng trọ quá sớm, hôm nay Lộ Nam đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ cào bàn phím. 

Cô đã cày được bốn chương, sau khi kiểm tra lỗi chính tả thì ném vào kho bản thảo dự trữ.

Về thành tích của cuốn tiểu thuyết xuyên nhanh này, Lộ Nam không đặt quá nhiều hy vọng. 

So với cuốn tiểu thuyết đã ra hết chương trước đó, cuốn này chỉ mới đăng vài ngày trước, lại còn là đăng trực tiếp nên không có lượt đặt trước nào. Chi bằng đợi vài ngày nữa lên bảng xếp hạng để tăng mức độ nhận diện rồi xem xét sau.

……

Chuyển sang một ngày mới, hôm nay Lộ Nam theo Dịch Vĩ – là người phụ trách mảng phân phối đến các kênh siêu thị lớn. Công việc hôm nay là đầu tiên đến công ty quảng cáo lấy những thứ như standee (bảng quảng cáo), sau đó đi đến các siêu thị và trung tâm mua sắm trong khu vực anh ấy phụ trách để phân phát chúng và kiểm tra việc trưng bày hàng hóa ở các khu vực ấy.

Nói thế nào nhỉ... Dịch Vĩ là một chàng trai rất tính toán chi li. Ra khỏi văn phòng, anh ấy dẫn Lộ Nam thẳng đến trạm xe buýt: "Đều thuận đường, tiện lợi."

Quả thật là thuận đường, nhưng Lộ Nam thực sự không nhớ rõ nữa, mười năm trước những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể ai mà nhớ rõ được? Lộ Nam - người vừa xuống xe buýt xong vẫn phải đi bộ khoảng 8-900 mét đến công ty Quảng cáo Phi Tường: “Mình hôm nay nhất định phải mua kem chống nắng, khoản tiền này tuyệt đối không thể tiết kiệm nữa!!”

Dưới ánh nắng gay gắt của khoảng giữa cuối tháng Sáu, Dịch Vĩ hỏi Lộ Nam: "Hôm qua Sa Sa đưa cô đi đến chỗ nhà phân phối à?"

"Vâng, bọn tôi đã đến Công ty Rượu Hoertai"

"Ồ, đó là một nhà phân phối nhỏ, họ chỉ ký hợp đồng một triệu tệ. Nếu khoản thanh toán cuối tháng này, tức là của quý hai bị chậm, Giám đốc Vương bảo năm sau sẽ không gia hạn hợp đồng với họ nữa. Nhưng bây giờ đã là giữa năm rồi, ký hợp đồng với nhà phân phối mới thì không dễ đâu." Dịch Vĩ phổ cập kiến thức cho Lộ Nam. 

"Hơn nữa, một khi phải tìm kiếm nhà phân phối mới, mấy cô nàng bên mảng tiêu thụ theo nhóm các cô chắc sẽ vất vả một thời gian đấy."

Mặc dù đã rõ vị trí cố định của mình trong tương lai, nhưng Lộ Nam vẫn tỏ ra ham học hỏi, tạo cơ hội cho Dịch Vĩ "lên lớp": “Các chị em đều làm về bộ phận tiêu thụ theo nhóm sao?"

Dịch Vĩ gật đầu: "Đúng vậy, mấy người bọn họ chủ yếu làm mảng tiêu thụ theo nhóm cao cấp, không phải kiểu mua hàng theo nhóm trên sàn điện tử Meituan mà cô nghĩ đâu nhé. Là mỗi tháng tổ chức vài buổi thử rượu mời khách uống rượu, duy trì mối quan hệ khách hàng, bình thường thì khá nhàn. Nhưng mà, tửu lượng của cô có tốt không? Vương Hiểu Tuyết nói hôm kia đưa cô đi buổi thử rượu nhỏ, cô có vẻ không biết uống lắm."

Lộ Nam đương nhiên sẽ không giải thích với Dịch Vĩ rằng hôm đó Vương Hiểu Tuyết muốn nắm chắc sân nhà của mình, không muốn cho người khác cơ hội thể hiện – người ta đã làm việc cùng nhau nửa năm rồi, dù thế nào đi nữa, Dịch Vĩ cũng sẽ có chút tin tưởng với những gì Vương Hiểu Tuyết nói về cô.

Hơn nữa, theo cô nhớ, Dịch Vĩ là người lắm chuyện, Lộ Nam nghĩ nếu hôm nay mình giải thích đôi chút, e rằng buổi chiều anh ta đã kể lại lời mình cho Vương Hiểu Tuyết rồi, mà lại còn không chắc là kể một cách khách quan nữa chứ.

"Vâng, đây là lần đầu uống rượu trắng, cũng là lần đầu đến những dịp như vậy, tôi vẫn còn hơi chưa quen." Đây mới là điều họ muốn nghe.

Quả nhiên, Dịch Vĩ với giọng điệu của một người từng trải nói: "Vậy cô phải tập uống nhiều vào, nửa cuối năm có rất nhiều hoạt động. Nhưng cô từ Vương Hiểu Tuyết cũng không có gì nhiều để học đâu, vẫn nên theo sát chị Trần Lộ hoặc Sa Sa nhiều hơn, hai người họ đều có đại lý phân phối trong tay, tổ chức nhiều buổi tiệc thử rượu, kinh nghiệm cư nhiên cũng dồi dào hơn."

Lộ Nam khiêm tốn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Nhà phân phối mà Trần Lộ phụ trách, Đại lý tiêu thụ Grimm, sắp sửa chấm dứt hợp đồng với Nguyên Xuyên. Nếu không có gì bất ngờ, Phan Sa Sa sẽ sớm được điều chuyển đến thành phố khác. Nếu hôm nay mình tin lời Dịch Vĩ nói, chắc sẽ bị dẫn vào đường cụt... Tuy nhiên, vào thời điểm này, anh ta quả thực không biết nội tình, nói với mình những điều này cũng là có ý tốt. Mặc dù… nói mấy câu là lại nhắc đến Phan Sa Sa, ý đồ riêng cũng quá rõ ràng rồi.'

Đến công ty quảng cáo, Lộ Nam khá hoài niệm khi bước vào phòng tiếp khách.

Ai mà ngờ được chứ, không lâu sau, chi nhánh Hải Lâm của Nguyên Xuyên lại có thể thuyết phục được công ty này ký hợp đồng hợp tác, trở thành khách hàng của chi nhánh thành phố, một cách kỳ diệu mà trở thành đối tác của nhau. Đúng vậy, không lâu sau, Tổng giám đốc Dương của Công ty Quảng cáo Phi Tường sẽ ký hợp đồng hợp tác thường niên năm triệu tệ với Nguyên Xuyên.

Kiếp trước, trong mắt đồng nghiệp, Lộ Nam bởi vì vừa vào làm không lâu đã được lãnh đạo phân công phụ trách Phi Tường nên bị coi là kẻ vuốt móng ngựa, nịnh bợ các kiểu.

Sau này nghĩ lại, cũng không hoàn toàn là may mắn.

Lộ Nam gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó, theo Dịch Vĩ đi nhận biển quảng cáo sau đó đến phòng kế toán ký sổ để ghi nợ.

Góc nhỏ cuối truyện:

1.大客户经理 (Major Account Manager), là một chức vụ có nhiệm vụ quản lý các khách hàng trọng yếu, là một vị trí vô cùng quan trọng trong các doanh nghiệp, đặc biệt là trong mô hình kinh doanh B2B (Business to Business) - một mô hình kinh doanh chuyên về cung ứng sản phẩm, kiểu giống như chủ thể trung gian vậy.

2.  "商超" (siêu thị lớn) là từ viết tắt của "商场里面的超级超市", chỉ những siêu thị có quy mô rất lớn, có diện tích lớn trên 500 mét vuông. (Theo nhiều nguồn khác thì đó là các siêu thị ở trong trung tâm thương mại)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play