(Trong truyện gốc mình đọc không thấy, có lẽ là lời truyện phía sau)
Đây là câu chuyện nói về con đường trưởng thành trong sự nghiệp của một người phụ nữ.
Tôi kể, bạn nghe.
Hi vọng mọi người đều có một công việc mà bản thân tạm coi là hài lòng, và cũng như có một khoản thu nhập đủ để duy trì chất lượng cuộc sống.
Kinh tế độc lập thì bản thân mới có thể tự do sống thật với chính mình.
……
Lộ Nam bị cơn nóng bức làm cho tỉnh giấc.
“Là mất điện rồi sao? Hay điều hòa hỏng rồi?”
Cô mở mắt ra, bỗng phát hiện ánh nắng hình như hơi chói mắt rồi.
Thật sự không hợp lý chút nào, mặc dù phòng nằm ở hướng nam thì… đợi chút, tấm rèm vải lanh chắn nắng ở đâu rồi?
Cảm giác cả người nhễ nhại mồ hôi khiến cô nằm không nổi nữa rồi. Và rồi khi ngồi dậy, Lộ Nam đớ người luôn rồi.
Cái này, không phải là căn phòng đơn rộng chừng 17-18 mét sao? Đối diện với cuối giường là bậu cửa sổ lồi treo tấm rèm sợi tổng hợp mỏng màu hồng, hoàn toàn không che được chút nắng nào.
Lại nhìn lên cái trần nhà sơn vôi trắng kia xem, hay thật đấy, chỉ có đúng một cái bóng đèn compact. Còn điều hòa sao, không có ở đây nhé.
Cuối giường cũng chỉ có một cái quạt điện đang chạy rì rì, quay mấy vòng rồi lại phả ra gió nóng.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là mình đang nằm mơ.” - Lộ Nam thầm nghĩ.
Căn phòng này hình như có hơi quen mắt thì phải, hình như là cái nơi gần công ty cũ mà cô đã thuê khi còn thực tập năm tư. Phòng có phòng vệ sinh riêng và bình nóng lạnh, cửa sổ lồi ra nhưng không có ban công, điện nước đầy đủ nhưng không có điều hòa, giá thuê 600 tệ một tháng. Nhưng mà với một người lương thực tập chỉ có 1200 tệ mà nói thì cũng hơi xa xỉ rồi. Thử so với cô nàng học cùng ngành, thực tập cùng công ty kia mà xem, phòng thuê cũng là phòng có diện tích nhỏ nhất, không nhà vệ sinh riêng, giá thuê đương nhiên cũng chỉ cần 400 tệ.
Khiêm tốn mà nói thì gia cảnh của Lộ Nam cũng ở mức khá giả trở lên. Cộng thêm việc trong tay cũng có chút tiền tiết kiệm nên trên phương diện nhà ở thì cô cũng yêu cầu đôi chút về sự an toàn và sạch sẽ.
Lúc mới tốt nghiệp thì chỉ nghĩ đơn giản là ngoài không có điều hòa ra, các phương diện khác của căn phòng này đều cũng không tồi.
Nhưng trên góc nhìn của một người đã tốt nghiệp mười năm sau thì phòng không những thấp hẹp lắm muỗi, mà còn chẳng có ban công phơi quần áo. Nhà vệ sinh vì không có cửa sổ nên lúc nào cũng ẩm thấp, tủ quần áo nhỏ, giường chẳng đủ mềm, thiết bị điện cần có thì không có, trống huơ trống hoác.
“Còn dư lại 600 tệ kia còn làm ăn được gì nữa?”
(Đoạn “làm ăn được gì” nguyên văn là 要啥自行车, xuất phát từ tiểu phẩm hài Tết năm 2001 “Bán nạng” trên đài CCTV)
“Quả nhiên từ giàu về nghèo khó mà.”
Lộ Nam than vãn trong lòng, rồi lại ngả lưng xuống, khiến cho đầu va phải thành giường.
“Oái, đau, đau, đau quá đi…”
……
Phải một lúc sau, Lộ Nam mới có thế chấp nhận bản thân không phải là đang mơ.
Thêm một lúc lâu nữa, lại loại bỏ thêm cái khả năng bản thân đang ở trong tuyệt tác điện ảnh The Truman Show.
(楚门的世界 - "The Truman Show" kể về một người đàn ông phát hiện ra rằng toàn bộ cuộc đời mình là một chương trình truyền hình thực tế được dàn dựng công phu, và anh quyết tâm tìm cách thoát ly thế giới giả tạo đó.)
Cuối cùng, Lộ Nam cũng phải phá cười: “Nằm mơ còn đáng tin hơn thế này.”
Loại bỏ tất cả những điều không thể, thì điều còn lại, dù khó tin đến mấy, cũng là sự thật.
Lộ Nam, cô hình như, thật sự, sống lại rồi.
Cái câu chuyện sống lại này trong thoáng chốc khiến Lộ Nam hưng phấn hẳn lên.
Sống lại không phải là để bù đắp cho những nuối tiếc trong quá khứ sao?
Nói về điều tiếc nuối, Lộ Nam cũng giống như hầu hết mọi người đều cảm thấy: Tiếc thay không thể sớm mua nhà khi giá còn chưa lên.
Mãi về sau, khi Lộ Nam 27, 28 tuổi rồi mới dốc sạch tiền tiết kiệm của bản thể để mua được một căn nhà đáp ứng các điều kiện cơ bản ở một thành phố tuyến 3-4. Qua chừng ba năm sau, cô tiếp tục trở thành nô lệ của nhà đất khi lại cắn răng không thay xe, gom tiền đặt cọc để mua thêm một căn nhà nhỏ gồm hai phòng ở, một phòng khách với mục đích đầu tư.
Chỉ là căn phòng thứ hai vẫn chưa kịp trả xong tiền thì đã sống lại rồi.
Lộ Nam bóp lấy gáy sau, cảm giác đau đớn này cũng qua chân thực rồi.
Cô hạ quyết tâm trong lòng: Nếu đã sống lại, vậy lần này nhất định phải tranh thủ mua nhà cho sớm!
……
Đương nhiên, mua nhà không phải chuyện của hiện tại, giờ đây trong tài khoản ngân hàng của Lộ Nam chỉ có chừng hơn 33 nghìn tệ.
Số tiền ấy chủ yếu đến từ:
1. Tiền sinh hoạt phí dư ra sau mỗi kỳ học
2. Tiền lương từ công việc part-time
3. Tiền học bổng
Khoảng 10 năm sau, trong thẻ chỉ có hơn 30 nghìn tệ như thế, thật ngại thay nếu gọi đó là tiền tiết kiệm, chỉ thể coi như là số dư tài khoản thôi. Tuy vậy, nếu xét tới mức lương bình quân hiện tại với mức sống của mọi người quanh đây thì 33 nghìn tệ cũng không tính là quá ít.
Trong tay có tiền, lòng không hoảng loạn. Lộ Nam xem xét tỉ mỉ điện thoại và laptop của mình, lật tung hết lên những thông tin có thể thu thập từ hai cái ứng dụng nhắn tin (QQ và wechat), cẩn thận nhớ lại xem khoảng thời gian này mình đã sinh hoạt như nào.
Tóm lại có thể coi đây là thời kỳ ở chế độ dễ.
(倒还可以称得上是简单模式)
Cô đã xin nghỉ việc ở Công ty TNHH Logistics Trung Tập, cái nơi mức lương thực tập chỉ 1.200 tệ và ngay cả khi lên được chính thức ở vị trí nhân viên tiêu thụ cũng chỉ thêm có 300 tệ tiền lương cơ bản.
Điều này cũng có nghĩa là Lộ Nam không cần phải tốn công sức suy nghĩ làm sao để giữ hình tượng bản thân trước mặt đồng nghiệp. Dù sao thì đã làm việc cùng nhau nửa năm, đồng nghiệp cùng phòng ít nhiều cũng coi như quen biết cả rồi, dễ bị lộ sơ hở. Ví dụ liên quan đến các tuyến bay và cảng hàng không, Lộ Nam giờ thật sự không nhớ được mấy.
Hơn nữa, mức lương hơn một nghìn tệ, thật sự, có phải là quá ít rồi không...? Hồi đó mình rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại tự hào khi được ký vào thỏa thuận ba bên vậy chứ? Phải chăng vì nhìn trúng danh tiếng của công ty lớn?
Vẫn là quá trẻ người non dạ rồi.
Góc nhỏ cuối truyện:
1. 在三四线包邮城市, cụm này nên dịch như nào vậy?
2. Công ty TNHH Logistics Trung Tập, từ Trung Tập có lẽ là viết tắt của từ nào đó mà tui không biết. Tra trên Baidu thì là công ty có thật, trụ sở ở Bắc Kinh nha. Thành lập năm 1996 và thế thôi, chả tra được gì thêm. Có cái khi công ty tác giả nhắc tới là ở nơi khác, gọi tắt giấu tên? Ai biết được.
3. Thỏa thuận ba bên
Thỏa thuận ba bên là một loại hợp đồng sơ bộ giữa sinh viên, nhà trường và doanh nghiệp, thường được ký trước khi tốt nghiệp, xác nhận mối quan hệ việc làm. Nói chung đây là một thuật ngữ ở bên Trung.
Còn ở Việt Nam thì mối quan hệ sinh viên-trường học-doanh nghiệp này thường về mặt trực tiếp là thỏa thuận giữa hai bên trường đại học và doanh nghiệp. (Có thể hiểu sinh viên là một loại đối tượng được đưa ra trao đổi) Cụ thể mời tham khảo: Thỏa thuận/Biên bản ghi nhớ (MOU) giữa trường và doanh nghiệp hoặc Chương trình đào tạo, các loại học bổng, tài trợ của doanh nghiệp.
Và đã là thỏa thuận, hợp đồng sơ bộ thì đó không phải là một loại hợp đồng chính thức như hợp đồng lao động.
4. 重生, phiên âm là chóngshēng, chuyển sang từ Hán Việt là Trùng sinh. Trong tiếng Trung có một hiện tượng là cùng từ khác nghĩa, từ 重 nếu đọc là zhòng (trọng) thường chỉ sức nặng, độ trọng yếu của vật, còn nếu đọc là chóng (trùng) thì ý chỉ về sự làm lại từ đầu… Thật không biết là ai phổ biến từ Trọng sinh này nữa, đến mình cũng quen mới hài chứ (o_o)