Lộ Nam không có ý định cười nhạo Vương Hiểu Tuyết, vì cô rất rõ rằng mình kiếp trước khi mới đi làm cũng chẳng khá hơn Vương Hiểu Tuyết là bao.

Đều là lính mới, ai cũng phải trải qua giai đoạn này. Cười nhạo Vương Hiểu Tuyết, chẳng phải cũng là cười nhạo bản thân non nớt ngày xưa sao.

Nhưng mà, có lẽ những người đàn ông trung niên thích nhìn những mấy cô gái trẻ ngây thơ giả bộ trưởng thành?Hay cũng có thể là vì những chai rượu miễn phí này? Dù sao thì họ đều rất nể mặt Vương Hiểu Tuyết - người đang cố ra sức diễn trò này.

Lộ Nam nhìn Vương Hiểu Tuyết ứng phó một cách vụng về, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu. Nhưng cô cũng không thể làm gì, kẻo lại làm kích động Vương Hiểu Tuyết.

Uống rượu, hay những hình thức xã giao khác, suy cho cùng cũng chẳng phải là chuyện gì quá vui vẻ. 

Đây có lẽ chính là vòng luẩn quẩn khó tránh khỏi khi làm nhân viên tiêu thụ. 

Chúng ta không thể thay đổi được xã hội như vậy. 

Điều có thể làm, chỉ là giữ mình tỉnh táo khi ở trong đó.

……

Hôm nay Vương Hiểu Tuyết mang theo hai chai rượu là sản phẩm mới của Nguyên Xuyên: Rượu Hài Hòa 6 năm tuổi, nồng độ 52 độ.

Giá bán lẻ cuối cùng là 528 tệ một chai, hai chai giá hơn một nghìn tệ, cũng khá là ra tấm ra món rồi.

Khi khai tiệc mọi người cùng nâng ly, Lộ Nam thử nhấp một ngụm nhỏ: "Vẫn cay như mọi khi!" 

Rượu Nùng hương vốn dĩ đã ít hậu vị hơn rượu Tương hương vài phần, hơn nữa đây lại là rượu gốc mới chỉ 6 năm tuổi, vị thật sự không ngon chút nào.

Ngụm nhỏ này được ngậm trong miệng, Lộ Nam định tìm cơ hội nhổ vào bát canh. 

Nhưng không may, lại có một vị khách nọ ở bên cạnh đã nâng chén rượu mời cô: "Tiểu Lộ là người mới, nào nào nào, chúng ta cụng ly."

“Thật là không ra bài theo lẽ thường mà, mình còn chưa kịp lén nhổ đi! Giá mà rượu trắng uống vào có thể biến mất khỏi không khí thì tốt biết mấy…”Lộ Nam biết mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt, thở dài trong lòng, định nuốt chửng ngụm rượu trắng trong miệng, kết quả "ực" một cái – Rượu ở trong miệng, biến mất rồi!

Biến mất rồi!!!

Lộ Nam kinh ngạc: “Mình chắc chắn ngụm rượu vừa rồi mình thật sự chưa nuốt, vậy thì... cái này cũng quá gian lận rồi đi?”

Đây là suy nghĩ chợt lóe, chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì Vương Hiểu Tuyết đã ở bên cạnh  thúc giục: "Tiểu Lộ, nhanh lên, anh Giả muốn cụng ly với cô kìa."

Lộ Nam hoàn hồn mỉm cười xin lỗi, rồi cẩn thận tự rót cho mình một chén: "Anh Giả, lẽ ra em phải kính anh ly này mới phải."

“Ngón tay vàng ơi, lại linh nghiệm nào, làm ơn làm ơn, uống vào là biến mất, tốt nhất là đừng để mình nếm phải chút mùi nào…” Lộ Nam trong lòng thành kính niệm đi niệm lại. 

Lộ Nam nâng ly, rượu lại vào miệng, lần này vừa vào khoang miệng đã biến mất.

Linh nghiệm rồi!

Hay quá rồi!

Lộ Nam vui mừng khôn xiết, đương nhiên bề ngoài vẫn giả vờ đau khổ vì bị rượu nồng độ cao làm cay.

Bữa tiệc sau đó, Lộ Nam cũng không bị chú ý quá nhiều, cả bữa tiệc cô chỉ uống khoảng năm sáu chén nhỏ, một chén bằng 10 gam, tổng cộng lại chỉ khoảng một lạng. Hơn nữa, một giọt cũng không vào bụng!

Vui hơn nữa là cô phát hiện, ăn uống cũng vậy, các món ăn trên bàn rượu vừa nãy, ngoài việc vừa vào miệng liền nếm được hương vị, rồi chỉ cần tập trung chú ý, trong miệng liền không còn gì cả.

Lộ Nam xách túi đựng chai rượu rỗng đi theo sau mọi người, thầm nghĩ: 

“Cái ngón tay vàng này đúng là được đo ni đóng giày cho cái nghề này mà. Không không không, mình đã lên kế hoạch là đến Nguyên Xuyên để làm cá mặn mà…”

“Chẳng qua, có phải mình sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc  ăn rồi sẽ béo lên nữa không? Thực quản của mình đã thông đến chiều không gian khác sao? Đây lại là một ngón tay vàng khác sau khi mình sống lại sao?”

Mặc dù chưa nghĩ ra, nhưng đây vẫn là một bữa trưa vui vẻ.

Sau bữa cơm đi đến phòng riêng của một quán trà, xem mấy  bác văn nghệ sĩ vẽ chữ. Và được tặng một bức thư pháp.

Lộ Nam ôm mặt: “Máy lạnh thổi vào mình, mình thì thổi mấy câu vuốt mông ngựa; chỉ cần mình không thấy ngại, người khác sẽ không biết mình đang ngại.”

Gần ba giờ, buổi gặp mặt kết thúc, Vương Hiểu Tuyết nói với Lộ Nam: “Hôm nay kế hoạch công việc đã hoàn thành hết, cô có thể tan làm rồi. À, tối nay phải viết báo cáo công việc hàng ngày đấy, tôi sẽ gửi bản của tôi cho cô tham khảo nhé, cô hiểu ý chứ?”

“Hiểu rồi, tôi sẽ tham khảo báo cáo của cô để viết.”Lộ Nam gật đầu: “Cũng thuận đường, cùng nhau về nhé?”

“Ừm, đi thôi.”

Chuyến taxi này, đầu tiên là đến ký túc xá của Vương Hiểu Tuyết, sau đó tài xế mới đưa Lộ Nam về.

Tiền taxi hai chặng hết gần 50 tệ, Lộ Nam đương nhiên là người trả tiền. Khi xuống xe, cô ấy đã áp dụng ngay những gì “vừa được học”, xin thêm vài tờ hóa đơn từ tài xế taxi.

Xuống xe, Lộ Nam ghé cửa hàng tiện lợi ở cổng khu dân cư mua vài chai nước có dung tích lớn.

Về đến nhà, cô yên tâm bắt đầu thử nghiệm.

Cô phát hiện, chỉ khi bản thân ở trong lòng có mong muốn rằng những thứ đưa vào miệng sẽ biến mất, thì nước uống vào miệng mới biến mất.

Trên đây là kết luận tạm thời rút ra từ thử nghiệm đơn giản này.

Còn về nguyên nhân gây ra hiện tượng này ư?

Ai mà biết được? Chẳng lẽ lại vì muốn biết rõ mà tự đưa mình đi cho người ta kiểm tra sao…

Vốn dĩ sống lại đã rất khó giải thích rồi. Bây giờ lại thêm một cái miệng có thể ăn mãi không no giống như Thao thiết vậy, theo Lộ Nam thấy, nó có vài phần ý nghĩa của câu “nợ ít thì sầu, nợ nhiều vẫn thế chẳng cần lo”.

Không sao cả.

Dù sao thì tạm thời vô hại là được rồi.

Thay vì nghĩ mãi về điều này, chi bằng mở máy tính ra, tiếp tục gõ chữ.

Lộ Nam đã lên kế hoạch cho mình: những ngày làm việc không tăng ca thì phải viết được ba chương, thứ Bảy Chủ Nhật mỗi ngày năm chương, đảm bảo có một lượng bản thảo dự trữ nhất định.

Hôm nay về nhà sớm, mặc dù tốn chút thời gian uống nước, nhưng khi gõ xong cũng chỉ mới tám giờ tối.

Đúng lúc Vương Hiểu Tuyết gửi báo cáo công việc hàng ngày đến, Lộ Nam cũng trông bầu vẽ gáo, bắt chước viết một bản.

Lãnh đạo trực tiếp đi vắng, thân là người mới Lộ Nam vẫn chưa được chính thức phân công việc. Trong các buổi họp sáng gần đây, Lộ Nam tin rằng mình vẫn chưa cần báo cáo, chỉ cần gửi bản điện tử theo số đông vào hộp thư của Ngô Phương, nhân viên hậu cần chi nhánh thành phố là được.

Buổi họp sáng hôm sau quả nhiên không có chuyện gì cần Lộ Nam.

Chắc là Vương Hiểu Tuyết hôm qua không giở trò bịp bợm, quả thực đã tổ chức thành công một buổi thử rượu nhỏ, hôm nay Giám đốc Vương không làm khó cô ấy.

Gần cuối buổi họp sáng, Giám đốc Vương chỉ vào hàng người bắt đầu từ phía bên phải ông ấy tại bàn họp lớn và nói với Lộ Nam: "Sau này cô mỗi ngày sẽ luân phiên đi theo một người, cứ theo thứ tự này mà làm nhé."

Vị trí gần nhất bên phải ông ấy là một cô gái tóc xoăn ngang vai, búi tóc công chúa. Giám đốc Vương nói: "Sa Sa, hôm nay cô dẫn người mới một chút." 

Lại hỏi Lộ Nam: "Tiểu Lộ, cô đã nhớ những người sẽ dẫn cô trong ba ngày tới chưa?"

Lộ Nam gật đầu: "Thứ Năm theo Dịch Vĩ, Thứ Sáu theo chị Lưu Dương, Thứ Bảy theo chị Trần Lộ." Không phải là kiểm tra xem trong thời gian đi làm ngắn ngủi này mình có nhớ được tên và mặt đồng nghiệp hay không sao, khó gì đâu?

Trong mắt Giám đốc Vương lóe lên vẻ hài lòng: "Đúng vậy, tạm thời cứ sắp xếp như thế."

……

Sau buổi họp sáng, Sa Sa nói với Lộ Nam: "Đi thôi, hôm nay tôi phải đến chỗ nhà phân phối."

"Vâng. Em là Lộ Nam, gọi chị là Sa Sa được không ạ?" Lộ Nam đoán cô ấy cũng không nhớ tên mình, nên tự giới thiệu lại, rồi theo sau Sa Sa, cùng bước vào thang máy.

Sa Sa gật đầu: "Được, dù sao thì đừng gọi tôi là chị, tôi cũng không lớn hơn mấy cô nhiều đâu." Nửa câu cuối cô nói không lớn tiếng lắm.

Lộ Nam nghe thấy, cúi đầu mỉm cười: “Dịch Vĩ vừa nói lúc nãy là cùng khóa với mình, cũng là tuyển dụng qua trường, gọi thẳng tên cũng không sao. Lưu Dương và Trần Lộ thì dù tuổi tác hay thâm niên, đều xứng đáng được gọi là chị. Xem ra Phan Sa Sa trước đây đã bị mấy em gái mới vào làm gọi là chị nên không vui rồi.” 

“Để mình đoán xem, những cô gái ở cửa hàng sưu tập không có nhiều giao thiệp với người bên chi nhánh thành phố Hải Lâm, vậy người đó hẳn là Vương Hiểu Tuyết rồi.”

Phan Sa Sa.

Đối với Lộ Nam, cũng là người quen cũ rồi.

Góc nhỏ cuối truyện:

1. Chuyên mục về rượu trắng Trung Quốc:
Rượu trắng – Bạch tửu là loại rượu được làm ra bằng phương pháp chưng cất nước rượu đã lên men. Loại rượu này có độ cồn rất cao, hơn 30% thể tích sau khi đã chưng cất. Đặc điểm của rượu trắng là trong suốt không màu, hương thơm đậm đà. Rượu trắng có nhiều loại hương vị khác nhau tùy theo phương pháp chưng cất, vì thế chúng được nhóm theo loại hương vị, có 5 loại hương vị chính:

- Thanh Hương (清香 – Hương vị nhẹ nhàng) ( Light Aroma): Một loại rượu thơm, không ngọt và có vị thanh khi uống vào, nổi tiếng với rượu Phần ở  mấy tỉnh như Thiểm Tây

- Nùng Hương (浓香 – Hương vị nặng) (Strong Aroma): Rất thơm khi uống, vị ngọt và cay, dư vị kéo dài, các hãng rượu nổi tiếng gồm Lô Châu Lão Giáo, rượu Ngũ Lương

- Tương Hương (酱香 – Hương vị tương xì dầu) (Sauce Aroma): Loại rượu có hương vị rất mạnh, có mùi dầu hay mùi hôi của chuồng nuôi gia súc, và với sự kết hợp của cồn tạo nên mùi khai rất khó chịu nếu không quen. Tuy nhiên những người yêu thích loại rượu này thì lại cho rằng nó có hương vị rất nồng nàn.  

Trong đó, Mao Đài có thể coi là hãng rượu nổi tiếng nhất của dòng rượu này.

- Mễ Hương (米香 – Hương vị lúa gạo) (Rice Aroma ): Là loại rượu chưng cất từ gạo với vị ngọt ngào và dự vị nhẹ nhàng. Tam Hoa Tửu ở Quế Lâm là một ví dụ điển hình của dòng rượu này.

- Phục Hương (复香 – Nhiều hương vị): Một loại rượu chứa đặc tính của Tương Hương, Nùng Hương và Thanh Hương. Một thí dụ về loại rượu này là rượu Tây Phượng Tửu (西凤酒), được sản xuất tại Phượng Tường, tỉnh Thiểm Tây.

2. 基酒, theo Baidu thì em nó là Rượu nền, một khái niệm xuất hiện trong lĩnh vực pha chế cocktail. Nhưng mà rượu trong truyện lại rót ra nguyên từ cái bình, cộng thêm nồng độ rượu cũng khá cao nữa nên chắc là Rượu gốc.

3. “một chén bằng 10 gam, tổng cộng lại chỉ khoảng một lạng”, nguyên văn 二钱杯,总共一两左右, mà 1钱 bằng 5 gam, 10钱 bằng1两 (lạng). Cũng không hiểu bên đó dùng cái gì đo thể tích nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play