Trong khoảng thời gian đó, có những tiền bối quay về lấy vật tư, cũng có những người quay về tìm Giám đốc Vương ký giấy tờ. Những người ra vào đều dành cho Lộ Nam thêm một cái: Ồ, người mới à, ngoại hình cũng không tồi.

Hầu hết thời gian Lộ Nam đều yên lặng xem tài liệu, đôi khi ngẩng đầu xoay cổ vừa vằn nhìn thấy mấy tiền bối đúng lúc họ quay về, liền lễ phép mỉm cười.

Năm giờ tan làm, lên xe buýt rồi về đến phòng trọ cũng đã hơn sáu giờ. Lộ Nam quyết định đi ăn một bữa cơm vịt quay ở cổng khu chung cư, coi như để ăn mừng việc bản thân đã tạo ra được một chút thay đổi - một ngày đầu tiên đi làm hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước – hết thảy đều thuận lợi.

Một suất cơm vịt quay chỉ 12 tệ làm Lộ Nam ăn rất thỏa mãn, sau đó cô còn tiêu thêm 3 tệ mua một hộp sữa chua để hộ trợ tiêu hóa. 

Nhưng ăn uống như vậy thì có hơi nuông chiều bản thân quá rồi.

Lộ Nam nghĩ: “Quả nhiên tinh bột có thể làm người ta vui vẻ. Nhưng sau này bữa tối vẫn nên ăn ít tinh bột đi thì hơn, một tuần một lần ư? Không không không, bây giờ mình còn trẻ, sự trao đổi chất của cơ thể cò khá tốt, một tuần hai bữa tối ăn tinh bột cũng không sao.”

Chính vì sau này đã ăn phải trái đắng của việc 'ăn uống không có tiết chế, sau phải tập gym đến gãy chân', Lộ Nam mới có thể duy trì thói quen ăn uống như vậy sau khi bước sang tuổi ba mươi. 

“Giá mà có thể ăn mãi không béo thì tốt rồi. Không thì đồ ăn qua miệng chỉ để thỏa mãn cơn thèm chứ không bị hấp thụ cũng được…” 

Trên đường đi bộ về phòng trọ, Lộ Nam vừa nghĩ vừa không kìm được khẽ lắc đầu “Đúng là mơ đẹp thật đấy.”

Về đến chỗ ở, tắm rửa xong xuôi mới bảy rưỡi, Lộ Nam ngồi trước bàn, mở tài liệu trong máy tính ra để gõ chữ. 

Cô đã ký hợp đồng với trang web từ thời đại học, kiên trì đến giờ đã viết được 3-4 cuốn tiểu thuyết. Trong số 30 nghìn tệ cô ném vào thị trường chứng khoán hiện giờ, cũng có một phần là tiền công từ việc cào bàn phím cực khổ của cô.

Như cuộc sống trước kia, trước cả khi sống lại, Lộ Nam khi làm cho Công ty TNHH Logistics Trung Tập thật sự quá mệt mỏi và bận rộn. Vừa đi làm lại còn phải lo lắng viết luận văn tốt nghiệp, vì vậy cô của trước kia mới tạm nghỉ nửa năm.

Sau đó khi đổi sang làm ở Nguyên Xuyên, cô khá hài lòng với thu nhập mới, cũng quen biết nhiều người hơn, cuộc sống cũng “xa hoa trụy lạc” hơn một xíu nên hoàn toàn không muốn cầm bút viết nữa. 

Một lần dừng khi đó là dừng cầm bút luôn hai ba năm, sau này khi bắt đầu viết lại,  phải mất một thời gian dài cô mới tìm lại được cảm giác. Rồi sau đó, sự cạnh tranh trên các trang web ngày càng gay gắt, việc viết lách chỉ còn có thể là sở thích mà thôi. Tiền nhuận bút một năm còn chẳng đủ để mua một cái túi xách. 

Lộ Nam của mười năm sau không còn coi trọng tiền mua một cái túi xách, nhưng Lộ Nam của mười năm trước thì có nhé!

Bây giờ thời gian rảnh rỗi dư thừa, vừa lúc lại đang là thời kỳ hoàng kim của tiểu thuyết mạng, ai mà chẳng có một giấc mơ trở thành cây bút đại thần chứ? 

Viết lách kỵ nhất là bệnh trì hoãn và ngưng cập nhật chương mới, Lộ Nam tĩnh tĩnh ngồi trước máy tính, mất ba tiếng đồng hồ, viết xong ba chương rồi nhấn lưu.

Cộng thêm mỗi ngày năm chương vào ba ngày cuối tuần, như vậy là đã có mười tám chương bản nháp rồi. Tối mai lại cố gắng thêm chút nữa, tiểu thuyết ngắn thể loại xuyên nhanh đầu tiên của cô rất nhanh sẽ kết thúc – đúng vậy, cô đã khảo sát các trang web tiểu thuyết mạng lớn, phát hiện bây giờ những người viết truyện xuyên nhanh chỉ lác đác có mấy người, nên định thử viết xem sao.

 Lộ Nam không phải là tự cho rằng mình sống lại rồi thì chắc chắn sẽ viết ra được tác phẩm hot. Cô chọn truyện xuyên nhanh chỉ là vì thể loại này có một ưu điểm như vậy – nếu thành tích của cuốn này không tốt thì hoàn toàn có thể tùy ý kết thúc bất cứ lúc nào. 

Theo lượng một chương mỗi ngày trước khi lên VIP, 18 chương bản nháp đủ để mang lại cho Lộ Nam sự an tâm rồi.

Hôm nay là ngày Lộ Nam chính thức đi làm ngày đầu tiên, rảnh rỗi liền tranh thủ mở hố. 

Sau khi đăng ba chương đầu tiên, Lộ Nam liền không quan tâm đến nó nữa, gấp máy tính lại, đi đánh răng rửa mặt. 

Ngày mai, lại là một ngày mới.

.…… 

Một ngày mới bắt đầu từ việc thức dậy lúc 6h30 – nếu không sẽ không kịp điểm danh vào lúc tám rưỡi. 

Lộ Nam đấu tranh trong tâm trí để thức dậy, phát ra một  ngáp dài.

Đương nhiên, khi bước vào văn phòng, cô ấy đã đeo lên chiếc mặt nạ đầy năng lượng, ngồi vào một góc bàn tròn lớn trong phòng họp, ngượng ngùng mỉm cười chào hỏi với các tiền bối bên cạnh. 

8h40, buổi họp sáng bắt đầu. 

Giám đốc Vương rất tùy tiện nhìn ra hiệu cấp dưới ngồi ở vị trí bên phải phía dưới ông ấy: “Tổng kết công việc hôm qua, kế hoạch công việc hôm nay.”

Thế là người đầu tiên ngồi đó báo cáo rất nhanh gọn, tóm gọn lại chỉ trong khoảng một phút. 

Mọi người phía sau cũng đều như vậy.

Nếu không phải Lộ Nam biết rõ sự tình, có lẽ cô đã thực sự bị những tiền bối này lừa gạt mất rồi – chà chà, lịch làm việc trông lúc nào cũng bận rộn thật!

Nhưng thực ra sau khi bắt tay vào làm việc, cô mới biết được mấy mánh khóe trong lịch làm việc của những tiền bối này. 

Ví dụ như Vương Hiểu Tuyết bên cạnh Lộ Nam, cô ấy báo cáo nội dung công việc hôm qua của mình gồm: Buổi sáng đi kho dự trữ kiểm kê vật tư, buổi chiều đi cùng chị Trần Lộ đến phòng thương mại của đại lý tiêu thụ Grimm (Các Lâm) giao hàng hóa.  Lộ Nam cá chắc, thời gian làm việc hôm qua của Vương Hiểu Tuyết chắc chắn không quá hai tiếng, bởi vì hai việc này thực chất đều là một, chỉ là cách diễn đạt khác nhau thôi.

Giám đốc Vương không thể nào không biết mấy cái mánh khóe trong đó. Nhưng chỉ cần cấp dưới không quá đáng, ông ấy sẽ nhắm mắt làm ngơ. 

Rõ ràng, bởi Vương Hiểu Tuyết hôm qua có làm hơi quá nên khi cô ấy nói hôm nay buổi sáng sẽ đi đi kho dự trữ lấy rượu sau đó buổi trưa sẽ mang đi tài trợ rượu cho bữa tiệc của Hội thư pháp thì giám đốc Vương đã ngắt lời cô ấy: “Vậy được, hôm nay cô dẫn người mới đi học tập một ngày đi.” 

Ôi chao, sắc mặt Vương Hiểu Tuyết cứng đờ trong chốc lát, sau đó ráng cười tủm tỉm đồng ý: “Vâng, thưa Giám đốc Vương.”

Lộ Nam nghĩ: “Quả nhiên đi làm sớm hai tuần sẽ xảy ra những chuyện không giống với kiếp trước mà.” 

Tập đoàn Nguyên Xuyên chi nhánh thành phố Hải Lâm của hiện tại đối với Lộ Nam mà nói, giống như một trò chơi đã từng được phá đảo. Cô đã đều hiểu rõ từng người ở nơi làm việc, và cũng cơ bản đều biết hết về những sự kiện lớn sẽ xảy ra ở đây trong tương lai. 

Tuy nhiên, phá đảo rồi chơi lại, không có nghĩa là trò chơi này không còn độ khó nữa. 

Ví dụ như, một chướng ngại vĩnh viễn không thể né tránh – uống rượu. 

Tên đầy đủ chính xác của Tập đoàn Nguyên Xuyên chi nhánh thành phố Hải Lâm thực ra phải là: Công ty TNHH Kinh doanh Rượu bia Nguyên Xuyên, chi nhánh thành phố Hải Lâm, tỉnh Kiềm Giang. 

Thấy điểm mấu chốt chưa? 

Rượu bia, kinh doanh (tiêu thụ)

Đương nhiên, loại tiêu thụ này không phải là kiểu bắt người ta đi bán rượu từng chai một. 

Hôm qua Lộ Nam phần lớn thời gian ngồi thừ ra, một phần cũng là để ôn lại văn hóa doanh nghiệp của Tập đoàn Nguyên Xuyên. Cũng giống như việc ôn lại kiến thức đã học, tuy qua một thời gian dài có thể sẽ quên đi đôi chút, nhưng khi cần nhớ lại thì rất nhanh chóng. 

Tập đoàn Nguyên Xuyên hiện có các công ty con thuộc sở hữu toàn phần như sau: 

1. Nhà máy chưng cất rượu Nguyên Xuyên 

2. Công ty TNHH Kinh doanh Rượu bia Nguyên Xuyên

3. Khai thác Mỏ Nguyên Xuyên

4. Bất động sản Nguyên Xuyên

Theo như Lộ Nam biết, sau này tập đoàn sẽ còn mở rộng phạm vi kinh doanh, thành lập thêm Công ty Thương mại Xuất nhập khẩu Nguyên Xuyên, Công ty Năng lượng Mới Nguyên Xuyên,... những chuyện này đều là chuyện của sau này, giờ tạm thời không nhắc đến.

Hiện tại, Nhà máy chưng cất rượu Nguyên Xuyên là gốc rễ của toàn bộ tập đoàn, còn Công ty Kinh doanh Rượu bia là thân chính vận chuyển dưỡng chất. 

Công việc chính của các chi nhánh tiêu thụ ở từng địa phương là làm tốt việc kêu gọi mua bán, đầu tư, bố trí các kênh phân phối và phối hợp với các nhà phân phối để tiêu thụ hàng hóa. 

Tuyệt đối không phải là kiểu đi chào hàng từng chai rượu một! 

Kiếp trước Lộ Nam đã giải thích đến phát mệt với người thân bạn bè rồi: Nếu mọi người tìm tôi mua rượu thì thật sự không phải là giúp tôi tăng thành tích doanh số đâu, chỗ chúng tôi đều phải xuất hàng từ chỗ nhà phân phối; mà một hai chai thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, cảm ơn mọi người nhé…

9h15, buổi họp sáng kết thúc, Giám đốc Vương cho mọi người tan họp.

Toàn bộ người trong văn phòng liền tản nhanh đi như một cơn gió.

À không, là họ đang đi siêng năng làm việc theo lịch trình công việc mà họ đã báo cáo sáng nay. 

Vương Hiểu Tuyết nói với Lộ Nam: “Đi thôi, về ký túc xá với tôi một chuyến trước đã, hôm qua tôi đã đi kho dự trữ lấy số rượu cần dùng hôm nay rồi.”

“Ký túc xá rất gần, đi bộ từ chỗ làm chỉ mất hơn mười mấy phút thôi." Vương Hiểu Tuyết ra vẻ tiền bối, "Bây giờ cô ở đâu?"

Lộ Nam nói địa chỉ phòng trọ. 

Vương Hiểu Tuyết tặc lưỡi: "Khá xa đấy. Nhưng tôi nghe chị Linh Linh nói, gần đây sẽ điều vài người về, đến lúc đó chắc sẽ thuê thêm một hai căn hộ làm ký túc xá, cô chuyển đến ký túc xá gần đó sẽ tiện hơn." 

Chị Linh Linh trong lời cô ấy là Chu Linh Linh, nhân viên của chi nhánh cấp tỉnh bên trên, vấn đề chỗ ở của nhân viên mới đương nhiên là do cô ấy phụ trách.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến ký túc xá của mấy nhân viên như Vương Hiểu Tuyết, đó là một khu dân cư thuộc tầm trung, ở tầng hai. Cửa ra vào thực sự có chút... lộn xộn, giày dép vất bừa bãi trên sàn. 

Vương Hiểu Tuyết đá bay hai đôi giày, dọn chỗ cho mình tháo giày, rồi lấy chìa khóa mở cửa.

Mở cửa ra, liền nghe thấy tiếng ti vi. 

Mấy chị em vừa nãy còn ra vẻ chuyên nghiệp trong cuộc họp sáng nửa tiếng trước, hầu hết đều đang ở đây.

Vương Hiểu Tuyết cười ý nhị, hoàn toàn không có ý định giải thích. 

Lộ Nam không hề ngạc nhiên, càng không thể vô từ mà hỏi họ tại sao lại ở trong ký túc xá. 

Ngay cả kiếp trước, cô cũng chưa từng có khoảnh khắc EQ thấp đến vậy.

"Hiểu Tuyết, cô mấy giờ ra ngoài thế?" Một giọng nữ trong phòng hỏi, "Đồng nghiệp mới cũng đến rồi hả? Lộ Nam đúng không, trông em cũng xinh xắn ghê, đúng kiểu con ngoan trò giỏi con nhà người ta ý.”

Vương Hiểu Tuyết không mấy để tâm nói: "Từ đây bắt taxi đi cũng chỉ mất nửa tiếng, đi sớm cũng chẳng ích gì, bên ngoài trời nóng lắm, bọn em định 10h45 mới ra ngoài." Nửa câu sau cũng là nói với Lộ Nam. 

Lộ Nam gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi nói với tiền bối vừa nãy: "Móng tay của chị Trần Lộ là mới làm đúng không ạ? Màu này hè năm nay hot lắm đó..." Trong vòng hơn một tiếng đồng hồ, cô đã làm quen lại với  mấy cô gái sống trong căn ký túc xá này và trao đổi tài khoản WeChat với nhau.

Lưu Dương trông có vẻ trưởng thành nhất, thực tế cũng hơi lớn tuổi, dáng người to lớn, đầy đặn, hơi giống nữ diễn viên nổi tiếng Hà Tái Phi, tính cách lười nhác, không thích nói chuyện.

Trần Lộ nhỏ hơn Lưu Dương hai tuổi, nhưng là người có thâm niên nhất trong ký túc xá này, đã làm ở Nguyên Xuyên hơn ba năm rồi. Đầu năm nay cô ấy được điều chuyển từ Giang Tô về, tính cách cũng ôn hòa. Lúc nãy cũng là cô ấy chủ động bắt chuyện với Lộ Nam đầu tiên.

Hai người họ ở trong phòng ngủ chính.

Phòng ngủ phụ cũng có hai cô gái ở, nhưng họ là nhân viên làm việc tại cửa hàng sưu tập của Nguyên Xuyên. Kiếp trước Lộ Nam và họ không qua lại gì nhiều, ấn tượng cũng không sâu sắc nữa. Hôm nay Lộ Nam chỉ thấy một trong số họ, người còn lại đã đi làm ca sáng.

Còn lại Vương Hiểu Tuyết ở phòng làm việc, tuy diện tích nhỏ nhất, nhưng... là phòng đơn đấy!

Lộ Nam thầm nghĩ: “Vương Hiểu Tuyết và mình đều là sinh viên mới tốt nghiệp, cô ấy vào đây qua tuyển dụng đại học, vào làm sớm hơn mình nửa năm... vậy mà lại được ở phòng đơn. Không biết là do bốc thăm hay tự cô ấy giành được nữa.”

10h40 rời cửa, Lộ Nam vươn tay nói: "Để tôi cầm cho."

Vương Hiểu Tuyết vui vẻ vì được thảnh thơi, đưa hai chai rượu dùng để thử và một bộ dụng cụ uống rượu cho Lộ Nam.

Ra ngoài bắt taxi rất tiện, khi xuống xe, Vương Hiểu Tuyết cố ý xin thêm mấy tờ hóa đơn từ tài xế, chọn tờ có số tiền lớn nhất bỏ riêng vào ví, rồi xé một tờ đưa cho Lộ Nam, số còn lại tùy tiện gấp lại nhét vào túi: "Chị Linh Linh có nói với cô là mỗi tháng chúng ta có một nghìn tệ trợ cấp đi lại đúng không? Cuối tháng đều phải kê khai hóa đơn, đừng có nộp liên tục hóa đơn của cùng một biển số xe, sẽ bị kế toán trả lại đấy."

Lộ Nam cười cảm ơn Vương Hiểu Tuyết đã nhắc nhở. Khi cô ấy nhận hóa đơn, Vương Hiểu Tuyết rất tự nhiên xách lại túi đựng hai chai rượu về tay mình.

……

Buổi tiệc trưa của Hội thư pháp diễn ra tại một nhà hàng có cách bài trí khá có thẩm mỹ trong khu công viên Văn hóa Sáng tạo, đây chính là kiểu trang trí theo phong cách Instagram thịnh hành sau này.

Vương Hiểu Tuyết tự hào nói: "Rượu của tập đoàn chúng ta có giá thành đắt đỏ, nên đối tượng khách hàng mục tiêu đều là giới tiêu dùng thượng lưu. Lát nữa khi ăn cơm, cô cứ nói ít thôi, ăn nhiều vào, thỉnh thoảng nâng ly cụng một cái là được."

Lộ Nam mỉm cười, tỏ ý đã tiếp thu. Cô biết, Vương Hiểu Tuyết không phải là đang quan tâm người mới, mà là lo lắng mình quá tháo vát, sẽ giành mất tài nguyên của cô ấy.

Lộ Nam, người chỉ muốn làm việc hời hợt nửa năm để hưởng lương, thực sự sẽ chẳng muốn ra sức làm việc. Uống quá nhiều rượu có thể gây rối loạn nội tiết, lỡ đâu mặt lại nổi đầy mụn thì đừng nói lương tháng chừng bốn nghìn, tám nghìn tệ, cô cũng sẽ nghỉ việc. Cô không dám nói lớn là 40 nghìn tệ, vì ngay cả mười năm sau, mức lương 40 nghìn tệ một tháng đối với Lộ Nam vẫn còn rất hấp dẫn.

"Nếu tránh không được... vậy cứ giả vờ uống thôi."

Lộ Nam quyết định sẽ giống như khi mới đi làm ở kiếp trước, mang cái tâm thái giả bộ đi mở mang tầm mắt để ứng phó.

Lộ Nam được giới thiệu một cách rất sơ sài, sau đó là Vương Hiểu Tuyết vô cùng nỗ lực bắt chuyện với mấy vị văn nghệ sĩ trung niên ngoài 40 tuổi. 

Thành thật mà nói, vì khoảng cách tuổi tác giữa hai bên khá lớn, sở thích hoàn toàn khác biệt, chênh lệch kinh nghiệm sống thì lại khỏi phải bàn, nên... cuộc trò chuyện hơi gượng gạo.

Góc nhỏ cuối truyện:

  1. 格林 (Các Lâm) tên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung Quốc, không biết nên dịch là Green hay Grimm nữa
  2. 酒水 chỉ các loại đồ uống nói chung, trong bối cảnh của truyện thì khả năng là chỉ mỗi rượu
  3. Hà Tái Phi là một nữ diễn viên điện ảnh và truyền hình Trung Quốc, đồng thời là một nghệ sĩ Việt kịch nổi tiếng với các vai đán. Bà được biết đến với vai phụ trong các bộ phim cổ trang như Đèn lồng đỏ treo cao và Mặt Trăng Quyến Rũ - những bộ phim của cuối thập niên 90 thế kỷ 20.
  4. 藏品店,Cửa hàng sưu tập, chắc na ná mấy cửa hàng đồ lưu niệm trưng bày hàng cao cấp đi
  5. 文创园 là viết tắt của 文化创意产业园, là một chuỗi các khu vực địa lý đặc thù có liên quan đến sản xuất, giao dịch, giải trí các lĩnh vực liên quan đến văn hóa, có thể dùng để ở. Nếu dịch sát nghĩa qua tiếng Việt thì chắc là Công viên Văn hóa Sáng tạo hoặc Khu phức hợp Văn hóa Sáng tạo (Nếu nói đúng hơn về quy mô)
  6. ins风, phong cách instagram, có đặc điểm cốt lõi của nó là đơn giản nhưng rộng rãi, màu sắc có độ bão hòa thấp, tổng thể nghiêng về tông lạnh cổ điển hoặc sự tươi mới, sạch sẽ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play