Lộ Nam nhìn vào màn hình máy tính cảm không kiềm được mà cảm khái.
Tập đoàn Nguyên Xuyên đã gửi lời mời nhận việc qua email cho Lộ Nam.
Tập đoàn Nguyên Xuyên à,
Đó là ông chủ cũ của Lộ Nam. Cô nhớ rất rõ, giữa tháng sáu vừa rồi, cô thông qua đàn anh Nghiêm Khải biết tin Tập đoàn Nguyên Xuyên thông báo tuyển dụng. Lại nghe ngóng được mức lương của cũng ổn áp, thế là cô liền chủ động đi phỏng vấn và thuận lợi được nhận vào.
Để ăn mừng bản thân được tăng lương từ 1200 tệ lên tận 4000 tệ trên tháng, Lộ Nam quyết định vui vẻ nằm lười ở phòng trọ nửa tháng. Đến tháng 7, cô mới đến Tập đoàn Nguyên Xuyên chi nhánh ở thành phố Hải Lâm, tỉnh Kiềm Giang để nhận việc.
Một lần xin làm này liền làm tới tận năm năm. Căn nhà đầu tiên của cô cũng khoản tiền lương tiết kiệm được từ khoảng thời gian phấn đấu chăm chỉ làm việc công ty này.
Chẳng qua sau này vì một số nguyên nhân khác nhau, Lộ Nam cuối cùng vẫn phải từ chức.
Bây giờ, đối mặt với lời mời nhận việc này, Lộ Nam có chút đắn đo. Cô nhớ rõ bản thân đã bỏ lỡ Tập đoàn Nguyên Xuyên tại hội chợ việc làm của trường, nhưng lại nhờ đàn anh có chút quan hệ nên mới có được suất đi phỏng vấn đó. Giờ lại giữa đường đổi ý thì thật không phải phép, hơn nữa cái công việc này vừa kiếm được nhiều tiền, vừa dễ dàng để làm biếng.
Nghĩ kỹ rồi, cứ bắt đầu lại từ tập đoàn Nguyên Xuyên thôi. Đi làm chừng nửa năm, kiếm đủ tiền rồi đầu năm sau lại nhảy việc
Lại nhớ tới kỳ thực tập nửa đầu năm nay của bản thân vẫn cứ luôn trong tình trạng tiêu không đủ dùng của mình, Lộ Nam càng thêm chắc chắn với quyết định này.
Hôm nay là thứ năm, Lộ Nam tốn chừng một phút để đưa ra cho mình một quyết định nho nhỏ.
Cô đã trả lời thư mời nhận việc,bày tỏ bản thân sẽ đến làm thủ tục nhận việc vào thứ hai tuần sau.
Quả nhiên như lời đàn anh đã nói, Tập đoàn Nguyên Xuyên chi nhánh thành phố Hải Lâm vì lúc nào cũng trong tình trạng thiếu người nên đành phải dùng chung địa điểm với chi nhánh tỉnh Kiềm Giang bên trên. Mà cũng bởi vậy nên họ trả lời thư của cô rất nhanh:
“Không thành vấn đề, hẹn gặp lại vào lúc 9h30 sáng thứ hai tại văn phòng.”
Bụng của Lộ Nam kêu “ọc” một tiếng, nhắc nhở cô đến giờ ăn sáng rồi. Trong phòng trọ tất nhiên là không có bếp với tủ lạnh mà Lộ Nam từ khi sinh ra đến giờ đều chưa từng thích ăn vặt nên cô cũng không tính đến việc dùng đồ ăn vặt để làm đầy cái bụng đói này.
Lộ Nam thay quần áo rồi cầm điện thoại, chìa khóa, chứng minh thư, thẻ ngân hàng và thẻ xe buýt để vào túi rồi ra ngoài. Lúc đầu cô còn tính bôi kem chống nắng cơ, nhưng nhìn lại trên bàn mà xem, không có một lọ kem chống nắng nào cả. Đáng kinh ngạc thật, Lộ Nam cô 23 tuổi rốt cuộc sao có thể không dùng kem chống năm vậy? Thật là tội ác tày trời, thiên lý bất dung mà…
Hết cách, chỉ đành cầm ô che nắng ra ngoài thôi.
Lộ Nam nhìn lên biển báo giao thông, trải qua nhiều năm như vậy rồi, không ngờ cô vẫn còn nhớ đại khái vị trí của cái trung tâm thương mại.
Đi khoảng 7-8 trạm xe buýt sau đó xuống xe ở khu phức hợp thương mại đô thị tích hợp Vạn Đạt, rồi tìm đến chuỗi cửa hàng bán bánh bao chiên, mua một phần bánh bao chiên tôm kèm với một cốc sữa đậu nành ngọt ướp đá, tổng cộng hết 12 tệ.
“Tối nay, ăn táo thay cơm tối để cân bằng tiền cơm ba bữa thôi.” Lộ Nam nghĩ.
Ăn xong bữa sáng nhưng thực chất là cả bữa trưa, Lộ Nam tìm một tiệm sách để ké điều hòa. Đợi đến 1h30 chiều thì cô đến công ty chứng khoán gần đó mở tài khoản.
Lộ Nam trước khi sống lại phần lớn chỉ tham gia một số quỹ đầu tư, chơi chút cổ phiếu dài hạn có lãi suất cao hơn lãi định kỳ của ngân hàng một xíu.
Nhưng mà cậu của cô là một tay chơi chứng khoán kỳ cựu, mỗi năm trong các buổi họp mặt gia đình đều kể cho họ hàng nghe về lời lãi của mình trong năm đó. Đương nhiên, trong hầu hết các trường hợp, ông ấy đều chỉ kể về việc mình đã kiếm được mấy khoản đầu tư nhỏ như thế nào, còn mấy khoản đầu tư thua lỗ hay kiếm được lãi hời thì tuyệt nhiên lại chẳng nhắc đến.
Lộ Nam về khoản này thì chẳng nhớ được bao nhiêu, nhưng vừa khéo trùng hợp là trong năm nay, cậu của cô khi về ăn Tết cứ luôn nhắc đi nhắc lại về một mã cổ phiếu có tốc độ tăng trưởng thần kỳ, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi từ tháng 7 đến tháng 10 đã tăng hơn 600%.
Cơ hội kiếm tiền kiểu này không có nhiều, gặp lần nào là hay lần đó, chẳng có lần sau đâu. Bởi vậy Lộ Nam thờ dài một tiếng: “Tại sao tiền vốn của mình lại ít thảm thương đến vậy?” Nhìn số dư tài khoản còn hơn 3000 tệ một chút, Lộ Nam bất lực quay về khi phòng trọ. À, trước khi về nhà, cô đã mua một cân táo ở một cửa hàng bán hoa quả dưới cổng khu chung cư , coi như là bữa tối cho mấy ngày tới đi.
“Một cân táo có thể chia làm bốn bữa mà. Vừa tiết kiệm, vừa tốt cho sức khỏe.” Lộ Nam an ủi bản thân.
Tối Chủ nhật, tiếng chuông điện thoại vang lên, là mẹ của cô gọi đến.
Lộ Nam của tuổi 23 đã từng trải qua một thời kỳ mắc chứng “sợ nghe tiếng chuông điện thoại”, nhưng với với một Lộ Nam đã trải qua nhiều sóng gió ở tuổi 33, cô hoàn toàn có thể bình tĩnh mà nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi đến.
Lúc đầu, mẹ của Lộ Nam dùng giọng điệu vô cùng bực bội, oán trời trách đất kết hợp thêm những từ ngữ cay nghiệt nhất không chút nương tình để mắng chồng trước của bà, cũng tức là cha của Lộ Nam.
Lộ Nam đặt chiếc điện thoại đang tỏa nhiệt lên bàn, không cần bật loa ngoài vẫn có thể nghe thấy giọng điệu chua chát và phẫn uất từ đầu dây bên kia.
Hơn hai mươi phút trôi qua, mẹ cô có lẽ đã trút giận gần đủ, cuộc điện thoại bị dập máy 'tách' một tiếng.
Lộ Nam nhẹ nhàng thở dài một hơi. Tuy đã không còn sợ hãi, nhưng đối mặt với lượng năng lượng tiêu cực khổng lồ như vậy, tâm trạng tốt đẹp khi được sống lại thời trẻ của cô vẫn ít nhiều bị ảnh hưởng.
Ngủ đi ngủ đi, ngủ rồi thì mọi phiền não đều tan biến hết.
……
Sáng sớm dậy sớm, từ phòng trọ đến văn phòng của Tập đoàn Nguyên Xuyên chi nhánh thành phố Hải Lâm có hơi xa, đi xe buýt mất hết thảy bốn năm mươi phút lận.
Lộ Nam tự cổ vũ mình: Cố lên! Cố gắng thêm nửa tháng nữa là có thể chuyển đến ký túc xá rồi, vừa gần vừa tiết kiệm!"
Trên xe buýt, cô gửi tin nhắn cho đàn anh Nghiêm Khải, lần nữa bày tỏ lời cảm ơn.
Thật không may, đàn anh lại đang đi công tác, có lẽ vì có chút bận, chỉ nhắn lại ngắn gọn: “Đừng khách sáo thế, khi nào về đãi bữa cô là được.”
Đến văn phòng, những người ở văn phòng đã kết thúc cuộc họp sáng sớm, đa số mọi người đã ra ngoài làm công tác duy trì khách hàng.
Lộ Nam thuận lợi làm thủ tục nhập chức, bộ phận nhân sự ra hiệu cho Lộ Nam đi vào văn phòng bên trong: "Trong đó là Giám đốc của chi nhánh thành phố Hải Lâm, ngài Vương."
Lộ Nam đương nhiên biết lâu rồi.
Giám đốc Vương, ngoài việc hơi háo sắc một chút ra, con người ông ấy cũng khá tốt.
Cô điềm nhiên chào hỏi theo đúng khuôn phép. Giám đốc Vương cười híp mắt nói: “Lãnh đạo trực tiếp của cô đi công tác mất rồi, nhân viên mới cùng đợt thì lại là người được điều chuyển từ tỉnh ngoài về, phải đầu tháng sau mới đến.
Hai tuần trước mắt, cô cứ tự học về văn hóa doanh nghiệp của Tập đoàn Nguyên Xuyên chúng ta trước, sau đó đi theo các tiền bối, luân phiên thử việc ở các phòng là được.
Về ký túc xá, muộn nhất cuối tháng này chắc chắn sẽ sắp xếp xong, nửa tháng này sẽ phát đủ cho cô một nửa tiền trợ cấp nơi ở.”
Thật sự vẫn rất chu đáo và thỏa đáng.
Lộ Nam chân thành cảm kích: “Vâng, thưa Giám đốcVương.”
Rời khỏi phòng Giám đốc, Lộ Nam lấy một chồng tạp chí nội bộ theo tháng và tài liệu tuyên truyền quảng cáo của Tập đoàn Nguyên Xuyên từ bên nhân viên hậu cần.
Ngồi ở văn phòng đến 11h30, đánh tiếng thông báo với bộ phận nhân sự rồi ra ngoài, ghé tiệm ăn nhanh gần đó giải quyết bữa trưa, ăn xong lại quay về ngồi thừ ra tiện thể hưởng ké điều hòa.
Góc nhỏ cuối truyện:
1, 岒江省海临市, một địa danh hữu danh vô thực, bản thân từ 岒 là từ cổ ý chỉ một địa điểm có núi. Có lẽ dịch sát hơn chắc nên là thành phố X tỉnh Y chăng (-.-)
2. Khu phức hợp thương mại đô thị tích hợp Vạn Đạt 万达广场 (Wanda Plaza) là một chuỗi các khu phức hợp thương mại đa năng khổng lồ, thường bao gồm trung tâm mua sắm, khách sạn, rạp chiếu phim, nhà hàng và căn hộ, được phát triển bởi Tập đoàn Wanda của Trung Quốc. Tính đến năm 2023 thì có khoảng 498 tòa nhà như này trên toàn Trung Quốc.