Mỗi ngày đến giờ ăn trưa trong căn-tin đều là một trận chiến kịch liệt.

Cuối cùng, nhóm phục vụ cũng có thể nghỉ tay.

Một nhân viên tạp vụ cùng Nguyễn Đan Thanh thu dọn tàn cuộc, bỗng nhỏ giọng nói:
“À đúng rồi, tôi nghe được chút tin tức hay ho…”

Nguyễn Đan Thanh tò mò ngẩng đầu lên.

Dưới ánh nắng, gương mặt cậu trắng trẻo trong suốt, đẹp đến chói mắt.

Nhân viên tạp vụ nhất thời sững người, quên béng mất chủ đề đang nói.

Nguyễn Đan Thanh nhắc: “Tin tức gì thế?”

Nhân viên tạp vụ sực tỉnh, thầm nghĩ, cái người này đúng là đẹp đến mức hớ hênh bất ngờ. Gã hắng giọng nói tiếp:
“Cậu lần trước chẳng phải nói an ninh dạo này tốt hơn sao? Tôi nghe bảo, là vì có một ‘đại lão’ để người yêu ở khu đó. Ổng ra lệnh cho bọn băng nhóm quanh đấy không được phép gây chuyện.”

Lời còn chưa dứt, gã đã thấy Nguyễn Đan Thanh lộ vẻ như đã biết trước.

Nhân viên tạp vụ bĩu môi:
“Cậu biết rồi mà không nói với tôi? Thật chẳng có nghĩa khí gì cả! Mà không biết là cô nào xinh đẹp lắm đây.”

Nguyễn Đan Thanh không đáp.

Nguyễn Đan Thanh chỉ làm bán thời gian, buổi chiều được nghỉ.

Thay đồ, rồi rời đi.

Nhân viên tạp vụ vẫy tay chào tạm biệt:
“Hẹn gặp ngày kia nhé.”

Nguyễn Đan Thanh mỉm cười, phất tay đáp lại.

Nhân viên tạp vụ thấy Nguyễn Đan Thanh không rẽ phải ra trạm xe buýt như mọi lần, mà băng thẳng qua đường.

Từ lúc nào, bên kia đường đã đỗ sẵn một chiếc xe hơi Anh quốc.

Là dòng xe đã ngừng sản xuất, cậu chỉ từng thấy hình trên mạng, nước sơn đen nhánh, điệu thấp mà sang trọng.

Nguyễn Đan Thanh vẫn diện mạo giản dị thường ngày: áo hoodie màu vàng nhạt, khoác ngoài chiếc áo da nâu bạc màu, mũ trùm sụp xuống, quần jeans xanh bạc phếch, chân mang giày vải bố.

Nhìn qua vừa nghèo lại đẹp, trẻ trung đến chói mắt, cứ đứng đấy thôi cũng toát ra khí chất tươi mới.

Nhưng rõ ràng không hợp với chiếc xe sang kia chút nào.

Cửa kính xe hạ xuống.

Bên trong là một người đàn ông mặc vest giày da chỉn chu.

Nguyễn Đan Thanh cúi người nói mấy câu, bờ vai bỗng cứng đờ.

Rất nhanh sau đó, cậu lên xe.

Tấm kính dài bên thân xe lướt qua, hàng cây bạch quả ven đường bị ánh hoàng hôn hòa tan thành vệt vàng óng, chớp sáng rồi tan biến, không một tiếng động mà chiếc xe đã đi xa.


—— “Chử tiên sinh, sao ngài lại đích thân đến đây?”

Nguyễn Đan Thanh rất muốn hỏi như vậy.

Nhưng không dám.

Lên xe được ba phút, cậu vẫn im thin thít.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu khẽ nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn ngài đã giúp tôi tìm lại cặp sách. Bên trong có bài tập của tôi, quan trọng lắm.”

Chử Thế Trạch nói:
“Chỗ ngươi ở bây giờ không an toàn. Dù là ta, cũng không dám chắc sẽ không có sơ suất. Việc này khiến ta rất lo.”

Lo cái gì chứ?

Ông ta đã cho thay hết hàng xóm quanh ba tầng lầu của cậu rồi! Ngoài hai cựu quân nhân về hưu, còn lại toàn là bà mẹ đơn thân dắt con nhỏ, hoặc mấy ông bà già hiền lành, vô hại.

Trước khi lên xe, Nguyễn Đan Thanh còn tính bụng, đến lúc đó sẽ thương lượng đàng hoàng với Chử Thế Trạch.

Nhưng giờ cậu chỉ biết hỏi, rất ngoan ngoãn:
“Vậy… tôi sẽ ở đâu?”

Chử Thế Trạch:
“Giờ theo ta đi sẽ rõ. Đồ đạc của cậu sẽ có người mang giúp.”

Nguyễn Đan Thanh đành phải khẽ đáp:
“Cảm ơn Chử tiên sinh.”

Tài xế lái xe rất điệu nghệ, xe chạy êm ru, Nguyễn Đan Thanh hầu như không cảm thấy xóc nảy.

Cậu nghĩ, Chử Thế Trạch sao vẫn chưa hỏi chuyện hôm đó cậu bỏ chạy?

Cậu đã chuẩn bị sẵn cả đống lý do vớ vẩn!

Bất chợt, Chử Thế Trạch nói:
“Chạy chậm thôi.” Liếc nhìn đồng hồ, “Ba giờ phải tới.”

Ngay sau đó, vách ngăn giữa khoang lái và ghế sau dần dần nâng lên.

Tiếng cơ khí “tạch” vang lên khẽ khàng.

Nguyễn Đan Thanh không hỏi, nhưng nghe Chử Thế Trạch mở miệng:
“Lần trước chưa làm xong. Lại đây.”

Đáng giận thật.

Cậu cứ tưởng ít ra cũng chờ xuống xe mới bắt đầu.

Ai ngờ còn chưa xuống xe đã…

Lão cầm thú!

Nguyễn Đan Thanh thầm rủa trong lòng, nhưng động tác lại rất nghe lời.

Cậu cởi áo khoác và quần rất từ tốn, cố ý chậm chạp, gấp gọn gàng, đặt sang bên ghế bọc da dê trắng muốt.

Trong xe đã bật đủ nhiệt, cởi hết cũng không lạnh, thậm chí còn nóng hơn khi mặc đồ.

Nguyễn Đan Thanh quỳ gối, cúi người lên đùi Chử Thế Trạch.

Cậu vẫn đi tất, giày vải học sinh rẻ tiền vô tình cà vào quần tây, để lại vệt bùn nhạt mà không hay.

Chử Thế Trạch nhìn cậu cúi đầu.

Hôm đó trên du thuyền, Nguyễn Đan Thanh mặc bộ chính trang chỉn chu, sống động như một công tử kiêu ngạo phóng túng, ngũ quan đẹp như tranh vẽ. Tóc cậu vén qua loa, lộ ra vầng trán và mái tóc mềm mại, xinh đẹp đến lóa mắt.

Ban đầu, Chử Thế Trạch chỉ là đi ngang qua.

Biển đêm lặng như tờ, hắn vô tình nghiêng đầu nhìn, đúng lúc thấy Nguyễn Đan Thanh bước ra sàn nhảy, đứng phơi mình dưới gió đêm. Trong khoảnh khắc ấy, ánh trăng như nước dội xuống mi mắt hắn.

Mà hôm nay.

Nguyễn Đan Thanh trang điểm như trẻ con, mái tóc rủ xuống, làn da mịn màng, mày khẽ nhíu, đang cau có nhìn thứ “đại sự” trước mắt.

Một lần lạ, hai lần quen.

Cậu vốn thông minh, hiểu ý rất nhanh.

Lần trước là Chử Thế Trạch chuẩn bị sẵn mọi thứ cho cậu. Lần này, cậu không hỏi, tự giác ra tay.

Nhưng dù sao cậu cũng là trai thẳng, cảm giác vẫn gượng gạo, không thể nhập tâm. Làm cứ như làm bài tập bắt buộc, chán mà vẫn phải làm cho xong.

Trong đầu cậu tự nhủ, cứ coi như nghiên cứu y học đi. Bằng không, thế nào cũng bị thương.

Chử Thế Trạch ngắm cậu một lát, rồi vén áo cậu lên cao:
“Cắn.”

Nguyễn Đan Thanh vừa ngậm vào, hàm răng căng chặt, eo cũng mềm nhũn. Bởi Chử Thế Trạch đã vùi đầu vào cổ áo cậu, tiếng môi lưỡi ướt át vang lên như thú nhỏ đang nhấm nháp thứ gì đó, hoặc như hôn một viên kẹo anh đào.

Mẹ kiếp! —— Không hiểu mấy tay đồng tính này thích gì ở mấy trò này.

Nguyễn Đan Thanh bực bội, chỉ muốn nhanh cho xong, để sớm kết thúc.

Nhưng Chử Thế Trạch giữ lấy hông cậu, chặn lại:
“Chưa chuẩn bị xong, đừng vội.”

Trời ạ! Ông nói nhảm gì thế? Có đau thì cũng là tôi chịu mà!

Nguyễn Đan Thanh muốn cãi, nhưng chưa kịp mở miệng.

Chử Thế Trạch khẽ nói:
“Nếu làm mạnh quá, cậu lại chạy mất thì sao?”

Nguyễn Đan Thanh cứng họng: “……”

Không bao lâu sau, Chử Thế Trạch dịu dàng tra hỏi:
“Lần trước cậu không thích chỗ nào? Có thể nói cho ta nghe.”

Hóa ra là đợi cậu mắc bẫy.

Ban đầu Nguyễn Đan Thanh giả ngây, nói “Cũng được mà”, “Không có chỗ nào không thích cả”, nhưng Chử Thế Trạch không tin, nói cậu nói dối. Không thể chối, cậu đành khóc, lí nhí nhận “Có, có”. Giọng đã vỡ vụn.

Chử Thế Trạch chê cậu phản ứng kém.

Rồi lại phạt thêm một lượt.

Không rõ là sướng hay đau, Nguyễn Đan Thanh khóc lóc cầu xin:
“Xin lỗi, xin lỗi Chử tiên sinh, là tôi không có trách nhiệm, không nói một tiếng đã bỏ đi. Ngài nhẹ tay chút được không? Tôi sẽ sửa, sẽ không dám phạm nữa.”

Chử Thế Trạch nghe như chó con r*n rỉ, thấy thú vị nhưng không đáp.

Không biết đã qua bao lâu.

Cuối cùng Chử Thế Trạch cũng dừng lại, tiếc rẻ bảo:
“Đáng lẽ phải bốn điểm.” Ý ngầm là còn muốn tiếp tục.

Nguyễn Đan Thanh rã rời, nằm nghiêng bất động, nhắm mắt thở dốc.

Nghe thấy tiếng khóa kéo.

Chắc có việc rồi.

Chử Thế Trạch chắc sắp đi.

Nguyễn Đan Thanh mẫn cảm đoán ra, dù xe chạy rất êm nhưng rõ ràng đã đỗ lại từ lâu. Chắc chắn đã dừng ở đâu đó.

Quả nhiên, Chử Thế Trạch nói:
“Đến rồi. Mặc đồ rồi xuống xe.”

Nói rồi hắn bước xuống trước.

Nguyễn Đan Thanh vội mặc quần áo, theo sau hắn.

Đến lúc nhìn rõ, cậu mới sững người — đây là sân bay.

Sân bay rộng lớn như vô tận.

Một chiếc máy bay tư nhân đang đợi sẵn.

Vượt ngoài dự đoán, Nguyễn Đan Thanh hoảng.

Cậu bước lên, nắm lấy tay Chử Thế Trạch:
“Này… định đi đâu vậy?”

Chử Thế Trạch khựng lại, nhìn bàn tay đang nắm, khẽ bật cười. Hắn thấy mới lạ thú vị, mười ngón tay siết chặt tay Nguyễn Đan Thanh, đan chặt vào nhau. Dịu dàng nói:
“Khai giảng của cậu còn mấy tháng nữa, trong thời gian đó, tôi đi đâu cậu liền đi đó.”

Mang cậu theo.

Chuyện rất đơn giản.

Nguyễn Đan Thanh đã hiểu.

Đồ chơi, đồ chơi… Đồ chơi nghĩa là gì?

Tất nhiên là tùy tiện mang theo bên người, khi nào hứng lên thì chơi, mới gọi là đồ chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play