Công việc này, đối với Nguyễn Đan Thanh mà nói, chẳng khác nào món quà từ trên trời rơi xuống.

Nghe nói, vốn dĩ bên đối tác hẹn một người khác, nhưng đến phút cuối lại cần tìm người thay thế.

Đúng lúc ấy, hình ảnh của Nguyễn Đan Thanh được lan truyền trên mạng, rơi vào tầm mắt họ.

A, đúng là một chàng trai trẻ tuấn tú hiếm có.

Trong thế giới phù hoa này, các ngành các nghề, đủ hạng người, quái dị có, đẹp đẽ có, chưa bao giờ thiếu những trai xinh gái đẹp dùng nhan sắc để mưu sinh.

Rời khỏi nhà bạn, Nguyễn Đan Thanh dọn về sống ở một khu ổ chuột.

Ở đây toàn người nhập cư, trẻ con lang thang đầy đường, cười đùa la hét om sòm, lớn hơn chút thì bỏ học, tụ tập dựa tường hút thuốc, lâu lâu, vài kẻ gầy nhẳng như xác sống vật vờ ở góc phố.

Cậu luôn cúi đầu, bước chân vội vã.

Đêm nào cũng vậy, đến tối là lại nhớ quê da diết.

Tình cảnh như cưỡi cọp, muốn xuống cũng chẳng được.

Hoặc là, lẽ ra cậu nên đi ngay từ đầu. Giờ đã lang bạt quá lâu, tự nhiên lại thấy không cam lòng mà bỏ dở giữa chừng.

Nhiều đêm tự hỏi, có phải mình yếu đuối quá không?

Vừa ra nước ngoài chưa được bao lâu, Nguyễn Đan Thanh đã nhận ra mình vô dụng đến mức nào.

Bao nhiêu việc lặt vặt đều phải tự làm, nhưng cậu lại lóng ngóng đứng tại chỗ, không biết bắt đầu từ đâu.

Bạn bè nhìn vào cũng chọc ghẹo:
— “Vừa nhìn đã biết kiểu công tử được cưng như trứng. Nhà không giàu sang gì ghê gớm, nhưng chắc cũng là bảo bối trong nhà, quần áo nhăn đã có người ủi, mười ngón tay chẳng dính nước lạnh.”

— “Xàm!” — cậu thầm cãi lại.

Ba tuổi cậu đã biết ôm giỏ, giúp mẹ nhặt đậu đũa.

Phải vất vả lắm mới quen được nhịp sống du học sinh, nấu cơm, dọn nhà, việc gì cũng làm được, cứ ngỡ vậy là giỏi rồi. Ai ngờ vẫn chẳng ra gì, vẫn chỉ là thằng thư sinh vô dụng.

Hai mươi năm đầu đời trôi qua yên ả quá đỗi, khiến cậu thiếu hẳn ý thức về nguy cơ.

Kết quả học hành cũng lửng lơ — không đến mức tệ hại bỏ học, nhưng cũng chẳng giỏi đến xin nổi học bổng toàn phần.

Ôi chao…

Biết thế ngày xưa đã cắm đầu vào học cho rồi.

Giờ thì cậu tự cho mình một năm. Nếu vẫn không tìm ra đường thoát, thì đành ngẩng đầu về nước, dẹp hết mộng tưởng.

Hơn nữa, ai biết được?

Cậu vẫn ôm chút hy vọng viển vông — người hiền thì trời chẳng phụ, biết đâu vận may lại mỉm cười.

Ngày nhận được công việc đồng hành ấy, cậu đang gọi điện về cho mẹ.

Mẹ không hề biết cậu đã bị bạn đá ra khỏi nhà, vẫn nhẹ giọng dặn dò qua điện thoại:
— “May mà còn có Tiểu Mẫn giúp đỡ con. Lần này con thật sự trưởng thành rồi, tìm được ai giúp thì tốt, không có cũng không sao. Đừng tự tạo áp lực cho mình, học hành được hay không, con vẫn luôn là niềm tự hào của mẹ.”

Chóp mũi Nguyễn Đan Thanh cay xè.

Đúng lúc ấy, góc dưới màn hình máy tính nhảy lên một email — từ một người lạ.

Địa điểm phỏng vấn là một khách sạn xa hoa.

Khoảng cách khá xa, tốn tiền di chuyển cũng làm Nguyễn Đan Thanh xót ví.

Cậu mặc bộ suit được cắt may gọn gàng, khoác áo dạ Cashmere đen, mang giày Oxford, tay cầm kính da trâu nhỏ.

Phom dáng cậu vốn thanh thoát, vai thẳng eo gọn, càng mặc đồ tây càng tôn dáng, tay chân dài thẳng, nhìn chỉn chu tinh tế.

Đây là bộ đồ tốt nhất cậu có, chuyên để đi phỏng vấn, chỗ nào mời cũng không ngại.

Nhưng đi xe lắc lư lâu, cậu cúi xuống nhìn giày, cứ cảm giác trên người phảng phất mùi hôi nghèo túng.

Đến khách sạn, cậu hít sâu, chỉnh lại cổ áo, trong bụng hơi hoảng hốt.

“Đồng hành, đồng hành, nghe đã thấy chẳng đàng hoàng…” — Cậu vừa đi vừa tự trách, sao lại hồ đồ tới mức chạy đến tận đây?

Nhân viên lễ tân dẫn cậu lên thang máy.

Nguyễn Đan Thanh nhìn con số tầng cứ nhảy lên từng bậc, tự nhủ: “Hễ mở cửa ra mà thấy có gì không ổn, mình chạy ngay!”

Nhưng căn phòng phỏng vấn lại rất bình thường, chỉ có một nam một nữ ăn mặc chỉn chu, phong thái chuyên nghiệp.

Vừa thấy cậu đẩy cửa bước vào, hai người đang nhăn nhó bỗng như thấy ánh trăng rọi qua mây, đôi mắt lập tức sáng bừng.

Người phụ nữ lẩm bẩm:
— “Trên đời này thật có người đẹp đến mức khiến người ta quên cả thở…”

Nguyễn Đan Thanh lấy lại bình tĩnh, trả lời đâu ra đấy, lời lẽ chừng mực.

Cậu chưa từng sợ phỏng vấn.

Bất cứ chỗ nào, chỉ cần cậu đã bước vào, ắt sẽ qua cửa.

Lần này cũng vậy.

Vấn đề quan tâm nhất, cậu hỏi thẳng mức thù lao. Nghe con số, tim đập mạnh, tai hơi đỏ lên, lại dè dặt hỏi:
— “Tôi chỉ cần đi dự tiệc tối cùng cô ấy thôi đúng không? Có… có phải làm gì… quá giới hạn không?”

Cậu cố ý chọn từ ngữ uyển chuyển.

Người đàn ông phá lên cười:
— “Từng ấy tiền mà đòi ngủ cùng à? Ngủ cùng là giá khác rồi. Đây là tiệc thượng lưu, yêu cầu phải trang nhã.”

— “Vâng, vâng…” Nguyễn Đan Thanh lúng túng, mặt đỏ bừng.

Cậu xấu hổ, thấy mình hỏi câu đó thật thấp kém.

Người đàn ông tiếp tục:
— “Muốn nhận việc thì phải nộp giấy khám sức khỏe.”

Nguyễn Đan Thanh chỉ còn giấy khám từ một năm trước, người ta cần bản mới.

Cậu lại xấu hổ — ai, làm gì còn tiền.

Khó trách ở thành phố này, người một khi sa cơ, muốn tìm công việc tử tế cũng khó như lên trời.

Đúng lúc ấy, điện thoại của người phụ nữ reo lên. Cô ta nghe máy, chỉ nói mấy câu:
— “Tiểu thư, đây là ứng viên đẹp nhất hôm nay.”

Rồi cô ta giơ máy quay về phía Nguyễn Đan Thanh.

Cậu đứng thẳng, nghiêng trái nghiêng phải, quay mặt chính diện như con búp bê pha lê trong lồng kính.

Cố chủ có vẻ rất hài lòng, nhưng xem đến nửa chừng đã vội cắt video.

Nguyễn Đan Thanh nghe loáng thoáng, hình như bên kia gọi một tiếng “cữu cữu.”

Sau đó, công việc coi như được quyết luôn.

Đang định hỏi thêm, người đàn ông nhìn đồng hồ rồi nói:
— “Bây giờ cậu đi làm kiểm tra sức khỏe. Ngày mai nộp lại kết quả cho tôi. Nếu không có gì bất thường, chiều mai chúng tôi sẽ đến đón cậu, nhớ thu xếp hành lý sẵn.”

Đúng là người nghèo thì chí cũng hẹp.

Nguyễn Đan Thanh cứng người mất một lúc, mới dám lí nhí hỏi:
— “Khoản này… là tự tôi trả trước sao? Có tạm ứng không? Chỉ phí khám sức khỏe thôi…”

Người phỏng vấn không ngờ cậu túng bấn đến vậy, liền nói:
— “Ký hợp đồng xong sẽ ứng trước mười phần trăm.”

Nguyễn Đan Thanh nghiêm túc đọc kỹ từng điều khoản, thấy không có gì bất thường, lại bị giục nên đành run tay ký tên.

Lúc buông bút, tim vẫn đập thình thịch, mơ hồ bất an.

Người đàn ông cầm bản hợp đồng, nhìn thêm đôi mắt cậu, không nhịn được nói giọng nửa châm biếm:
— “Cậu chỉ đang tạm thời khó khăn thôi. Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ nắm chặt cơ hội này. — Người trẻ tuổi, hãy hưởng trọn phù hoa.”


Trên hợp đồng, Nguyễn Đan Thanh nhìn thấy tên chủ thuê: Chử Mạn Lệ.

Họ này chẳng mấy khi gặp.

Nguyễn Đan Thanh trí nhớ rất tốt.

Cậu nhớ hồi trong nhóm du học sinh từng bàn tán, nói năm nay trường có một thiên kim tiểu thư tên đó, thành tích chẳng khá khẩm gì, nhưng nhà quyên góp cả đống tiền để cô ta được nhận vào.

Sinh nhật cô ta chắc chắn sẽ mời đủ loại nhân vật tai to mặt lớn.

Nguyễn Đan Thanh nghĩ, có khi cậu sẽ tìm được ai đó chịu giúp đỡ học phí — với họ, đó chỉ là tiền lẻ, như vụn bánh quy rơi khỏi kẽ tay.

Đêm trước khi lên du thuyền.

Nguyễn Đan Thanh trằn trọc mãi không ngủ.

Cậu bật dậy, ngồi bên bàn, viết mấy chữ: “Người chỉ thật sự tự do khi biết gánh trách nhiệm. Đó là chân lý của cuộc đời.”

Khoảnh khắc ấy, cậu thấy mình như đang sống cùng Kafka.

Hoàng hôn buông.

Gió biển lồng lộng, bóng đêm đặc sệt nuốt dần ánh hoàng hôn rực rỡ.

Du thuyền khổng lồ neo bên cảng, trông như một tòa thành thép treo đầy châu ngọc, đèn đuốc lấp lánh lộng lẫy không sao tả xiết.

Tiệc tối tổ chức tại một phòng khoang hạng nhất tầng 18.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng lần đầu bước chân vào nơi này, Nguyễn Đan Thanh vẫn luống cuống, chẳng biết phải đặt chân ở đâu.

Cậu tự nhủ, ít nhất hãy cố gắng thích nghi được một ngày.

Nhưng trái với cậu tưởng, bữa tiệc chẳng hề có hoa tươi, nến thơm hay tiếng piano du dương.

Ngược lại, Chử Mạn Lệ chạy theo trào lưu, thuê DJ bật nhạc điện tử, đèn kính cầu xoay chiếu muôn sắc cầu vồng, bụi kim cương giả rắc xuống, khắp nơi ồn ào hỗn loạn.

Nguyễn Đan Thanh hít sâu một hơi.

Được thôi.
Cậu chịu được!

Một ly rồi lại một ly rượu trôi xuống bụng.

Cậu vốn không uống được, nhưng vẫn ráng cầm cự.

Lại bị kéo ra sàn nhảy, lắc lư một vòng rồi mới về sofa nghỉ chân.

Lúc ấy, một gã đàn ông da ngăm, dáng vẻ phong trần, tiến tới nhìn Nguyễn Đan Thanh chằm chằm, sững ra một lúc rồi sầm mặt, gằn với Chử Mạn Lệ:
— “Cô không gọi tôi, chỉ vì thằng bạch diện này sao?”

Đấy rồi.

Cậu lại đụng họng súng.

Chắc đây chính là cái “nam mô” bị cậu thế chân?

Nguyễn Đan Thanh âm thầm nhức đầu.

Tên kia sấn sổ hỏi cậu bằng cấp, gia cảnh, nghề nghiệp.

Cậu thật thà trả lời.

Hắn chẳng tin, chỉ cười khẩy:
— “Ha, tao hiểu rồi, cái dáng thư sinh nghèo nghèo, u u buồn buồn này chính là chiêu quyến rũ đàn bà của mày chứ gì?”

Ai…
Tiền, kiếm kiểu nào cũng chẳng dễ.

Nguyễn Đan Thanh khẽ cười, phản đòn:
— “Thế còn anh? Tự tới, bám riết không buông, đấy mới là bí quyết à?”

Tên kia cứng họng.

Chử Mạn Lệ bật cười ha hả.

Gã đàn ông lại gằn:
— “Mày với tao cũng như nhau thôi, đều là chó vẫy đuôi kiếm ăn. Mày tưởng đọc được dăm ba quyển sách là cao sang chắc? Huống chi sách vở mày giờ còn chẳng học nổi, mày còn gì đáng giá nữa?”

Nguyễn Đan Thanh dang tay, thản nhiên đáp:
— “Đừng tự khinh thường mình thế chứ. Dù chẳng làm được gì, ít ra chúng ta còn có bộ tim gan phổi thận — có thể hiến đi, cứu được mạng người.”

Đột nhiên, cánh cửa ban công gần đó bật mở.

Làn gió đêm lạnh ngắt ập vào người Nguyễn Đan Thanh.

Tiếng cười ồn ào bỗng lịm tắt.

Cậu liếc qua bên cạnh, thấy vị tiểu thư ngang ngược cả đêm kia tái mặt đứng bật dậy, lí nhí:
— “Cậu…”

Cả đám lập tức im phăng phắc.

Nguyễn Đan Thanh ngoảnh lại nhìn.

Ánh đèn trần hắt xuống, ánh lên đỉnh đầu người đàn ông ấy — lạnh lẽo như băng, lượn dọc theo cổ và vai, khắc lên bóng tối một dáng hình cao lớn, uy nghi.

Khuôn mặt anh tuấn đến trầm tĩnh, phảng phất khí chất thành thục đầy sức nặng.

Ngay ánh mắt đầu tiên, Nguyễn Đan Thanh đã bị đôi mắt ấy níu chặt.

Chính cậu cũng đẹp đẽ, lại thích nhìn cái đẹp, bất kể trai gái, đôi khi chẳng kiềm lòng được.

Người đàn ông kia chẳng nói một lời, ánh mắt sắc lạnh quét khắp phòng, rồi dừng lại nơi Nguyễn Đan Thanh — rất khẽ, rất đạm.

Khoảnh khắc ấy, mặt Nguyễn Đan Thanh nóng bừng như sắp bốc cháy.

Cùng lúc đó, tiếng nhạc chát chúa cũng ngừng hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play