Chỉ một chén trà nhỏ thôi, hắn liền dỗ cho đứa bé nhỏ trong lòng lại ngủ say.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Ngủ đủ giấc, Tạ Kiến Quân tinh thần tràn đầy, hắn ngồi dậy, vươn vai. Vân Hồ từ từ tỉnh giấc theo, nhìn tiểu Mãn Nhi còn ngủ say sưa hình chữ X trên giường đất, bộ áo ngoài mặc chỉnh tề, ngay cả cái thắt lưng luôn xiêu vẹo cũng thắt cẩn thận, khiến cậu kinh ngạc dụi mạnh mắt mình.
Tạ Kiến Quân nghiêng người cười nhỏ với cậu, “Thằng bé này dậy sớm tự mặc đồ, trên giường đất làm ầm ĩ tới làm ầm ĩ đi, bị ta tóm được, lại dỗ cho nó ngủ.”
Vân Hồ mím miệng cười trộm, “Hứa, có lẽ là nhớ mà, đi hội chùa đó, ta, ta kêu nó dậy đi, cũng nên tỉnh rồi.”
“Được, ta đi nấu chút cháo, ăn xong chúng ta đi.” Tạ Kiến Quân tay chân nhẹ nhàng từ tay Mãn Tể, rút ra chiếc áo ngoài của mình bị nó nắm đến nhàu nát, xoay người xuống giường đất, vén màn bông đi ra ngoài phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT