Vân Hồ ngơ ngẩn nhìn hắn, như đang nỗ lực tiêu hóa lời hắn nói, sau một lúc lâu, cậu gật đầu, miễn cưỡng nặn ra một tia ý cười, “Hưng, có lẽ là như thế này đi”.
Tạ Kiến Quân rốt cuộc cũng đưa tay đặt lên vai cậu, hắn khẽ dùng sức, bóp nhẹ vai cậu, khi mở miệng lần nữa, lại thình lình buông một câu, “Vân Hồ, ta ra ngoài một chuyến.”
“Ai? Nga,” Vân Hồ ngơ ngác đáp lời, phản ứng lại mới thấy có chút kỳ lạ, dĩ vãng Tạ Kiến Quân sợ cậu lo lắng, mỗi khi ra cửa trước luôn báo trước với cậu một tiếng, cũng thông báo mình muốn đi đâu, đại khái khi nào trở về, nhưng lần này, hắn chẳng nói gì, khoác áo ngoài liền đi ra cửa, một bên Mãn Tể còn chưa hoàn hồn từ sự phấn khích khi nhận tiền mừng tuổi, a huynh nhà nó đã không thấy bóng.
Thôi thôi, Vân Hồ tự an ủi mình, Tạ Kiến Quân là người lớn, lại nhất quán có suy nghĩ của riêng mình, thật muốn truy hỏi tới, cậu cũng không có quyền hỏi đến, vẫn là thành thật ở nhà đi, huống hồ Tạ Kiến Quân đều đáp ứng cậu, nói lát nữa về sẽ nấu mì trường thọ cho cậu ăn.
Ra khỏi nhà, Tạ Kiến Quân thẳng tắp đi về phía bờ sông, trong lòng hắn có chút bực bội, muốn tìm một nơi yên tĩnh không người để ở lại một lát, để gỡ rối mớ tơ lòng của mình, bên bờ sông, là thích hợp nhất.
Từ sau vụ Đại Hổ rơi xuống sông năm trước, nơi này đã lâu không thấy bọn trẻ đến chơi, trời giá rét, nước lạnh thấu xương, cũng không có ai vào đầu năm mà chạy ra giặt giũ quần áo. Hắn ngồi trên tảng đá lớn hơi bằng phẳng bên bờ sông, tiện tay nhặt hòn đá nhỏ trên mặt đất, giương tay ném xuống sông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play