Nghe tiếng gõ cửa, Phúc Sinh lê đôi giày vải ra cửa, thấy Tạ Kiến Quân mang theo Vân Hồ và tiểu Mãn Nhi đến chúc Tết, không nói hai lời liền mời họ vào trong phòng, rửa sạch chén trà, nấu một chung trà xanh.
Phúc Sinh nương từ đấu quầy móc ra những chiếc bánh quả hồng đã phơi khô. Trong sân có một cây hồng, mỗi khi đến mùa thu liền kết đầy quả, đỏ rực, như treo đầy đèn lồng màu đỏ. Chờ lấy cây gậy trúc đánh rớt xuống, gọt bỏ vỏ ngoài, dùng dây thừng treo cuống quả hồng, treo dưới mái hiên, phơi khô trong vài ngày. Chỉ đợi vỏ ngoài phủ đầy một lớp sương đường trắng xóa, lúc đó ăn vào vừa mềm mại lại ngọt thanh.
Trước đó một thời gian, Mãn Tể cùng tiểu sơn ngồi xổm ở bậc đá cửa sân ăn bánh quả hồng, chính là nàng phơi khô đưa tới cho Vân Hồ làm đồ ăn vặt giải thèm.
Phúc Sinh luôn không thích ăn loại bánh quả hồng dính răng này, bản thân nàng một mình cũng không ăn được nhiều, có bà lão trong thôn đến la cà, nàng liền mang ra chiêu đãi.
Hiện tại trong nhà còn dư chút, nàng nhét vào tay Vân Hồ và Mãn Tể mỗi đứa một cái, tiếp đón hai người họ đừng khách khí, muốn ăn gì cứ tự lấy.
Thấy Tạ Kiến Quân và Phúc Sinh hai người ngồi cùng nhau nói chuyện, nàng liền kéo Vân Hồ vào chuyện nhà cửa. Mới non nửa năm thôi, giờ đây Vân Hồ đã thoáng chút bớt đi vẻ rụt rè trước kia, tuy vẫn còn chút co rúm, nhưng nhìn tự nhiên hào phóng, trên mặt cũng thấy ý cười.
Vân Hồ trước đây chưa từng ra cửa đã lạy năm, càng đừng nói giống như bây giờ, được trưởng bối kéo tay, ôn nhu nói chuyện nhà cửa thân mật. Cậu thụ sủng nhược kinh, một ngụm bánh quả hồng bị nghẹn ở cổ họng, cậu dùng sức nuốt hai ngụm nước bọt, nhân quả hồng dính nhớp mắc ở yết hầu, dở dang, khó chịu vô cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT