Phần 11
Vân Hồ bưng trúc thế từ nhà bếp ra, thấy trên người hắn cõng đầy củi lửa, cuống quýt đặt trúc thế sang một bên, liền muốn bước tới đỡ lấy giỏ tre sau lưng hắn.
“Không ngại đâu.” Tạ Kiến Quân khẽ cười từ chối, thuận miệng khen, “Bánh bao bí đỏ của ngươi đích xác ăn ngon.”
Vân Hồ nao nao, khóe miệng hé nở một nụ cười nhạt, thoáng qua rồi biến mất. Bất quá chỉ một câu khen ngợi đơn giản thôi, hắn từ đáy lòng lại vui mừng thật sự. Hắn bưng trúc thế lên, lí nhí nói nhỏ, “Ngươi, ngươi hôm nay mệt mỏi rồi, mau vào nhà, ăn lúc còn nóng, ăn lúc còn nóng.”
“Ai,” Tạ Kiến Quân đáp một tiếng, rửa mặt chải đầu một chút. Đợi vào nhà chính, Mãn Tể sớm đã chờ không kịp, kéo hắn vội vàng ngồi xuống, còn nhét cho hắn một cái bánh bao lớn. Vân Hồ trộn chút củ cải muối giòn, ăn cùng bánh bao bí đỏ ngọt lịm, rất là ngon miệng.
Nhân lúc ăn cơm, Tạ Kiến Quân nói chuyện Phúc Sinh gọi hắn ngày mai cùng đi sửa nhà cho lão tú tài Hứa Chử, chỉ dặn dò Vân Hồ buổi trưa không cần để dành cơm cho hắn, lát nữa nhận tiền công xong, hắn sẽ ghé chỗ đồ tể Tôn cắt chút thịt về hầm đồ ăn.
Vân Hồ nột nột gật đầu, Tạ Kiến Quân nói gì thì là nấy, hắn luôn không có ý kiến gì khác, bất quá có thịt ăn, hắn khó tránh khỏi sinh ra vài phần chờ mong cho ngày mai.
Ba người cùng củ cải muối, ăn hết cả một trúc thế bánh bao bí đỏ.
Ăn uống no đủ, Tạ Kiến Quân dựa vào giường đất nghỉ tạm. Bận rộn cả ngày, cũng chỉ lúc này mới có chút thời gian rảnh rỗi. Hắn nhìn Vân Hồ ngồi trước án kỷ may vá áo ngoài, ngón tay hơi chai sần mỏng manh nhanh nhẹn cầm kim chỉ, xuyên qua lại lại trên xiêm y, vá chỗ rách thủng, tạo thành những đường kim mũi chỉ tinh tế.
Có lẽ nhận thấy được có ánh mắt dừng trên người mình, Vân Hồ giật mình ngước mắt, ánh nến lay động, chiếu rọi lên má hắn, rắc một mảnh ấm áp mờ nhạt.
Tạ Kiến Quân không dấu vết thu ánh mắt về, sửa sang lại góc chăn vốn không hỗn độn, có chút chột dạ nói, “Trời tối rồi, ngày mai làm tiếp cũng tốt.”
Vân Hồ vô thố nhìn chiếc áo ngoài trên tay mình. Hôm nay lúc bổ củi trong sân, đã làm chiếc áo ngoài bị rách một đường. Hắn rảnh rỗi không có việc gì, liền muốn vá lại quần áo. Giờ nghe Tạ Kiến Quân nói vậy, còn tưởng hắn ngại mình đốt đèn, vội vàng nói, “Này, này xong rồi đây.”
Tạ Kiến Quân gật gật đầu, từ đấu quầy lấy ra cái kéo, cắt đi bấc đèn bị cháy dài, trong phòng càng thêm sáng sủa. Hắn đẩy giá cắm nến về phía Vân Hồ, “Đêm tối tăm, hại mắt, ngươi cũng nhìn rõ ràng hơn chút.”
“Ai.” Vân Hồ thần sắc giật mình, chợt hiểu ra, liền bổ sung lời mình, “Không ngại đâu, mắt ta tốt.” Lời tuy nói vậy, nhưng cảm giác được người khác quan tâm lúc này thật sự rất tốt.
Chương 12
Lão tú tài Hứa Chử ở tại một tiểu viện ở phía nam Phúc Thủy thôn, năm nay đã ngoài năm mươi, dưới gối lại không một mụn con, ngày thường cuộc sống qua loa, nóc nhà căn phòng nhỏ trong nhà bị mấy trận mưa to liên miên năm nay xói lở, kéo dài mãi tới cuối mùa thu, thấy trời càng ngày càng lạnh, hắn mới tìm người đến sửa chữa lại.
Lúc Tạ Kiến Quân đến, đã có mấy hán tử đang bận rộn, đều là người trong thôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chưa nói là quen biết bao nhiêu, chỉ khó khăn lắm có chút quen mặt, nhưng đều không gọi được tên. Có lẽ Phúc Sinh lúc trước đã nói với bọn hắn, thấy hắn đến, mấy người cũng chỉ gật gật đầu, coi như đã chào hỏi.
Hiểu được hắn chưa làm qua việc xây gạch lợp mái, giao cho hắn đều là việc vặt khuân vác đồ đạc, tuy tốn chút sức lực, nhưng may mà lão tú tài trả tiền công theo đầu người, Tạ Kiến Quân cũng không tính là thiệt thòi.
Phòng nhỏ không tính là lớn, hai ba người cùng vào, liền không xoay người nổi. Bên trong được che kín bằng giấy dầu, dỡ ra thì là sách chất đống đầy ắp. Lão tú tài đang dạy học trò nhỏ đọc sách ở phía trước học đường, không thể ra ngoài được, liền dặn dò bọn họ nhẹ nhàng lấy sách, nhẹ nhàng đặt xuống, nếu làm vỡ bìa sách, hoặc làm rách trang, sẽ bị khấu tiền công.
“Nghèo còn sĩ diện.” Một hán tử khôi ngô nhổ nước bọt xuống đất, nhỏ giọng oán giận.
“Chứ sao, đúng là một tên tú tài nghèo kiết hủ lậu, biết mấy chữ to thôi.” Một tráng hán bên cạnh tiếp lời, xách hòm sách từ trong phòng nhỏ ra, nặng nề ném xuống đất. Hòm sách đã lâu năm, làm sao chịu nổi sự lăn lộn như vậy, lập tức tản ra tứ phía, những cuốn sách quý giá tranh nhau đổ ra ngoài.
Tạ Kiến Quân nhăn nhăn mày, nhặt từng cuốn sách rơi vãi trên đất lên, phủi đi bụi bẩn dính trên bìa, cẩn thận đặt lại vào hòm sách và đậy lại. Lúc dọn sách ra ngoài, động tác của hắn càng thêm cẩn thận.
“Chậc chậc, nhìn cái vẻ cẩn thận kia kìa, không biết còn tưởng đồ nhà mình chứ.” Hán tử đang ngồi xổm hút tẩu thuốc ở cửa bĩu môi về phía người bên cạnh, ý trào phúng lộ rõ.
“Làm việc đi làm việc đi, ở đây làm gì mà rảnh rỗi thế?” Một bàn tay bất mãn của Phúc Sinh đưa tới đầu, hán tử rụt rụt vai, rít hai hơi thuốc lá sợi, đứng dậy làm việc tiếp.
Tạ Kiến Quân đương nhiên cũng nghe thấy lời này, hắn vốn không mấy để ý, không ngờ Phúc Sinh lại đứng ra bênh vực hắn, lập tức liền cảm kích cười với Phúc Sinh. Phúc Sinh người này thiện tâm lại trọng nghĩa khí, hôm nay nếu không phải hắn giúp đỡ kéo việc, mình chỉ sợ lúc này còn đang bận rộn khắp nơi tìm cách kiếm tiền. Cho nên, bị châm chọc như vậy, hắn cũng không lên tiếng, không muốn làm Phúc Sinh khó xử.
Những hòm sách dọn ra từ phòng nhỏ vừa lộn xộn vừa tạp nham, chất đống lung tung, không theo trật tự nào. Tạ Kiến Quân sắp xếp hòm sách gọn gàng, cũng kiểm kê chúng theo thứ tự, định ghi chép lại vào giấy, đợi lão tú tài tan học trở về thì giao cho hắn phân loại. Lâu rồi không dùng bút lông viết chữ, tay hắn có chút gượng gạo, cầm bút lông vẽ vài nét trong không trung, rồi đặt bút xuống thì nét chữ đã ổn định hơn nhiều.
“Này, Kiến Quân, chữ ngươi viết thật đẹp đó!” Phúc Sinh không biết từ lúc nào đã đến trước mặt hắn, nhìn mấy hàng chữ nhỏ thanh tú sắc nét trên giấy, nhịn không được lên tiếng khen ngợi.
“Khi còn bé phụ thân ta từng dạy ta một chút, rảnh rỗi không có việc gì, tiện tay viết chơi thôi.” Tạ Kiến Quân qua loa lảng tránh, Tạ Tam từng đi học vài năm, người lớn trong thôn đều biết, không coi là bí mật gì, hắn nói vậy cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Tráng hán hút thuốc lá sợi đi ngang qua, hắn còn ghi hận chuyện Phúc Sinh gõ mình ban nãy, liếc mắt nhìn tờ giấy trên bàn, bĩu môi, trong lòng tràn đầy trào phúng, cái này mà biết viết chữ sao? Kéo đại một đứa nhóc ra cũng biết viết, chẳng phải là đồ ngốc, có ích lợi gì đâu? Hắn vai khiêng hai khúc gỗ to khỏe, cố ý vung vẩy trước mặt Tạ Kiến Quân, khoe khoang sức mạnh rắn chắc của mình.
Tạ Kiến Quân sao lại không nhìn ra? Chẳng qua mình đến để kiếm tiền, không phải để tranh giành hơn thua với người khác, hắn khẽ cười, lùi nửa bước, nhường đường cho tráng hán, tiện tay lấy một cái chặn giấy chặn lại tờ giấy đã viết xong, chỉ đợi phơi khô rồi giao cho lão tú tài xem qua.
Tráng hán tự cảm thấy vô vị, liền bỏ ý định chèn ép hắn, giơ tay vẫy Phúc Sinh cùng những người khác, chuẩn bị dùng gỗ dựng xà ngang cho nóc phòng nhỏ trước, lát nữa sẽ chuyển rơm rạ đến lợp lên xà ngang, rồi đầm đất đỏ xuống, như vậy là xong việc.
Lát sau, lũ trẻ tan học, lão tú tài liền chui vào nhà bếp. Dựa theo lúc nhận việc đã nói, ngoài 50 văn tiền công mỗi người, hắn còn phải lo cho những người này một bữa cơm trưa. Chẳng bao lâu sau, hắn bưng trúc thế ra, gọi mấy người lại đây ăn cơm.
Nghe tiếng, mọi người liền ngừng tay, lần lượt từ trên giàn nhảy xuống. Tạ Kiến Quân buộc chặt bó rơm rạ trong tay, đặt xuống dưới mái hiên, xoa xoa bùn đất trên tay, múc nước trong vại ra rửa tay thật kỹ, tiện thể phủi cả cọng rơm dính trên người, trong ngoài đều dọn dẹp sạch sẽ, mới nhận chén từ lão tú tài Hứa Chử đưa.
Hứa Chử bản thân cuộc sống qua loa, đồ ăn làm cũng chắp vá, mấy miếng bánh ngô to bản kèm một chén canh xanh đậm, chính là một bữa cơm trưa. Cũng may trong canh còn vài miếng thịt khô, mọi người không câu nệ, tùy tiện ngồi xuống, bưng chén “khì khì khì” mà gặm lấy gặm để.
Tạ Kiến Quân cũng đói lả, lão tú tài làm bánh ngô này khô cứng khó nuốt, hắn xin một chén nước ấm, vừa uống nước, vừa ngâm mềm bánh mới nuốt xuống. Hứa Chử thấy hắn ăn cơm lịch sự văn nhã, không giống những người bên cạnh ăn ngấu nghiến, trong lòng có chút nhìn với con mắt khác, lại nhớ tới lúc nãy người này dọn sách tay chân nhẹ nhàng, như trân bảo, từ đáy lòng không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm.
Hắn xách ấm nước lại châm đầy nước vào chén trước mặt Tạ Kiến Quân, nghiêng đầu nhìn thấy trên bàn, mấy tờ giấy đầy chữ bị chặn giấy đè lại, thầm nghĩ đây là tên tiểu tử vô liêm sỉ nào dám đặt đây mà làm bẩn giấy mực của mình! Hắn lạnh mặt run run cầm lên, mở ra xem, lại là một bản ghi chép rõ ràng chi tiết. Hắn sững sờ tại chỗ, bỏ qua nội dung, chỉ riêng nét chữ này thôi, uyển chuyển lưu loát, nét bút khéo léo, quả là xuất phát từ người phi phàm.
Tạ Kiến Quân thấy hắn nhìn chằm chằm tờ giấy không chớp mắt, lo lắng là mình làm thừa thãi, khiến người ghét bỏ, vội vàng đặt chén cơm chưa ăn xong xuống, bước tới, cung kính giải thích, “Vãn sinh sợ làm lẫn lộn hòm sách, lầm việc của tiên sinh, cho nên mới nghĩ ghi chép lại cho tiên sinh. Nếu việc này có mạo phạm đến tiên sinh, mong tiên sinh bao dung.”
“Cái này đều là ngươi viết?” Hứa Chử lên tiếng hỏi hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ và suy đoán nồng đậm. Một đứa con nhà nông lớn lên ở địa phương, có thể viết ra một tay chữ tốt như vậy sao?
“Đích xác là vãn sinh viết, khi còn bé từng được tiên phụ chỉ dạy đôi chút, có biết ít chữ.” Tạ Kiến Quân không nhanh không chậm trả lời, ngữ khí ôn hòa cung kính, khiêm tốn có lễ.
Hứa Chử trong lòng hảo cảm càng sâu, giơ tay vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Biết nhiều chữ tóm lại là tốt, có câu nói 'vạn sự giai hạ phẩm, duy hữu đọc sách cao', nếu có thể đỗ đạt công danh ra, cũng là tốt.”
“Muốn cái công danh này có ích gì? Đọc sách đọc nhiều đến mấy, chẳng phải còn không biết xây nhà sao? Chậc..” Tráng hán hút thuốc lá sợi rốt cuộc cũng đổ hết lời trong lòng như trút đậu ra.
Hứa Chử hận sắt không thành thép mà liếc hắn một cái, “Đọc sách vô dụng? Vậy ta ra cho ngươi một đề, ngươi nếu giải được, ta liền tán thành lời ngươi nói!” Dứt lời, hắn vuốt vuốt chòm râu bạc, từ từ nói, “Ngươi nghe kỹ đây, nay có một hộ cao hơn hộ quảng sáu thước tám tấc, hai góc giao nhau cách nhau một trượng, hỏi hộ cao và hộ quảng mỗi thứ là bao nhiêu?”
Tráng hán ngồi xổm trên cục đá, hai tay ôm chén, đũa ngậm trong miệng, mênh mang nhìn về phía Hứa Chử, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngu ngốc trong suốt, cái này... cái lão tú tài này nói cái gì vậy?
Mấy người khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, càng thêm hoảng hốt, đừng nói là giải đề, bọn họ ngay cả lời Hứa Chử nói cũng chưa nghe rõ ràng.
Tạ Kiến Quân nổi hứng thú, trong lòng âm thầm suy tính. Đề này nghe thì phức tạp, vòng đi vòng lại, kỳ thật chỉ là định lý Pitago đơn giản. Ở thời điểm hiện tại, tùy tiện đưa cho một học sinh trung học đều có thể làm ra. Hắn suy nghĩ xong xuôi, tiện tay lấy tờ giấy trên bàn, đề bút viết đáp án của mình, trình lên trước mặt lão tú tài, “Tiên sinh, mời xem qua.”
Hứa Chử nhận lấy tờ giấy hắn đưa, lướt qua sơ sài, đột nhiên trừng lớn hai mắt, ngay cả cơ bắp trên má cũng ẩn ẩn co giật. Đề vừa nói xuất phát từ 《 Cửu chương toán thuật 》, hắn mấy lần đều bó tay, không ngờ, thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi trước mắt này, thế mà dễ như trở bàn tay giải ra. Hắn kiềm chế nỗi lòng kinh ngạc, ngây ngẩn nhìn Tạ Kiến Quân, một lúc lâu sau, mới kéo khóe miệng cười cười, “Trẻ nhỏ dễ dạy vậy.”
Như vậy, Tạ Kiến Quân liền biết mình đã trả lời đúng, hắn ôm quyền cười đáp lễ, thong dong lùi về chỗ cũ, tiếp tục ăn bánh ngô vừa rồi chưa ăn xong.
Tráng hán hút thuốc lá sợi lúc này đã hồi phục tinh thần, nhưng hắn không hiểu rõ Tạ Kiến Quân rõ ràng chỉ là một tên ngốc mà thôi, sao lại được lão tú tài coi trọng như vậy? Cái tên Hứa Chử kia luyên thuyên nửa ngày, rốt cuộc là cái quái gì vậy? Còn nữa, cái tên ngốc nhà họ Tạ này lại còn biết giải đề sao? Nhưng với tính tình hắn, nghĩ nát óc cũng không thể hiểu rõ, liền an ủi mình vốn dĩ không phải người có thiên phú học hành, vẫn là xuống đất làm việc thích hợp với hắn hơn, cứ như vậy, thế mà cũng tự thuyết phục được mình.
Ăn cơm xong, những việc còn lại cũng được hoàn thành qua loa, hôm nay coi như đã xong việc. Tráng hán tuy không giải được đề, nhưng lại là một tay xây nhà giỏi, Hứa Chử đi đi lại lại xem xét mấy lượt, cũng không tìm ra lỗi gì, liền sảng khoái trả tiền công.
Tạ Kiến Quân cầm những đồng tiền đồng vừa đến tay còn nóng hổi, vừa vui mừng lại cảm thấy có vài phần chua xót. Hắn thu dọn đồ nghề, đi theo sau Phúc Sinh, chuẩn bị trở về. Không ngờ, lúc ra đến cửa, bị Hứa Chử gọi lại.
Hắn dừng bước, khó hiểu nhìn về phía người chắn trước mặt mình, chỉ nghe Hứa Chử ân cần nói, “Ta thấy ngươi là một hậu sinh hiếu học, lại biết chữ, ngươi hãy nán lại một lát, ta tặng ngươi mấy quyển sách xem.”
Cái này... Tạ Kiến Quân hơi chần chờ, nghĩ đây là tấm lòng của lão tú tài, liền nói với Phúc Sinh một tiếng.
Đợi những người xây nhà đều đi xa, Hứa Chử kéo hắn, không nói nhiều lời mà kéo vào buồng trong, vào thẳng vấn đề nói, “Ta nhìn ra được, ngươi cùng mấy tên tiểu tử thô lỗ kia không giống. Ta biết mẫu thân ngươi qu·a đ·ời, đang trong kỳ chịu tang, bất quá ba năm chịu tang thoáng chốc sẽ qua, ngươi có muốn đến chỗ ta đọc sách, để thi đỗ công danh không? Không nói đến chuyện quang tông diệu tổ, có cái công danh bên mình, cuộc sống của ngươi cũng sẽ dễ chịu hơn chút.”