Xuyên nhanh baba tới đây
Chương 5 TG1
Tác giả: Kim Ca Thiết Mã
Edit : Kalle
Phỉ Nhiên vừa mới gắp xong thức ăn, còn chưa kịp mở miệng, cái bát trong tay đã bị Phỉ Hạo giật lấy.
Chỉ thấy cậu ôm chặt cái bát rồi xoay người bước đi luôn.
Phỉ Nhiên nhìn cái tên nhóc con giật bát chạy mất kia, sững người một chút.
Làm sao cậu biết là anh định mang phần này sang cho thím Trần?
Nhưng anh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Mang qua nhà thím Trần đưa là được rồi, bảo họ ăn xong rồi đưa bát lại, đưa xong thì nhanh chân về ăn cơm, để lâu là nguội cả đó.”
Phỉ Hạo vừa bước ra khỏi cửa phòng khách, đang chuẩn bị vòng qua nhà bếp thì bất ngờ khựng lại.
Cậu từ từ quay đầu nhìn về phía Phỉ Nhiên.
Phỉ Nhiên cũng không tránh ánh mắt ấy, thản nhiên nói: “Sao vậy? Mau đi đi, còn phải về ăn cơm.”
Rau trong nhà đều là hái từ vườn sau nhà bà Trần, việc đưa lại một bát thức ăn, theo lý mà nói, với Phỉ Nhiên thì là chuyện đương nhiên.
Phỉ Hạo cắn môi, đứng ngay ở cửa, im lặng nhìn Phỉ Nhiên một lúc lâu rồi mới xoay người rời đi.
Khi đến nhà bà Trần, bà và Trần Cương cũng đang ăn cơm.
“Nãi nãi, cháu... ông ấy bảo cháu mang cho bà bát này.”
Bà Trần lập tức bỏ đũa xuống, tươi cười nói: “Cháu xem, chỉ là hái vài cọng rau thôi mà, như vậy là khách sáo quá rồi, hàng xóm quê mình mà.”
Thì ra là có ý đáp lễ, Phỉ Hạo lập tức hiểu ra vì sao Phỉ Nhiên lại bảo cậu mang thức ăn sang đây, nghĩ lại những suy nghĩ lúc nãy của mình, tự nhiên có chút chột dạ, mặt cũng đỏ lên.
Bà Trần vừa nói vừa nhận bát từ tay cậu, liền lấy một cái bát khác không rồi múc một ít thức ăn từ bàn nhà mình cho vào, “Mang về thêm món nữa, hai người nhà cháu ăn cho đã.”
Phỉ Hạo nhìn bát thức ăn bà đưa, hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn bà Trần.”
“Ôi dào, cảm ơn gì chứ.” Bà Trần cười ha hả, thật lòng vui mừng khi thấy cậu quay về: “Chớp mắt một cái, cháu đã lớn thế này rồi, cháu quay về, bác nhìn ba cháu cũng thấy khác hẳn, cả người có tinh thần hẳn lên.”
Phỉ Hạo cụp mi.
Cậu lại nhớ đến những lời Phỉ Nhiên nói hồi chiều.
Cái gì mà “có tinh thần sống”, rõ ràng chỉ là muốn cậu quay về để trả nợ…
Phỉ Hạo ôm bát thức ăn bà Trần đưa, lặng lẽ quay về.
Phỉ Nhiên thấy cậu quay lại với một bát đồ ăn khác, cũng không nói thêm gì.
Anh chỉ cầm đũa lên: “Ăn cơm thôi.”
Anh gắp một miếng thịt vàng ươm bỏ vào miệng, phối với cơm trắng dẻo mềm, ăn một miếng mà gật đầu hài lòng.
Ừm, ngon, rất bắt cơm.
Thật ra anh cũng không nhớ nổi bản thân học nấu ăn từ khi nào.
Chỉ mơ hồ nhớ trước đây ngay cả luộc trứng còn không biết, nhưng nếu anh không học nấu, mấy đứa nhỏ đó liền dám khóc ngất ngay trước mặt anh.
Không biết thì học.
Phỉ Nhiên lại gắp một đũa rau diếp xào thịt.
Bỗng anh phát hiện Phỉ Hạo đang ôm bát ngồi bên cạnh, nhìn anh chăm chú, đũa chưa hề động.
“Không đói à?” Anh gắp cho cậu một đũa rau diếp xào thịt, “Nhanh ăn đi, đừng có ngồi như tượng.”
Phỉ Hạo khẽ run tay, rồi chầm chậm cúi đầu, bắt đầu ăn.
Màn đêm tĩnh lặng bao phủ cả sân nhỏ, trong phòng khách nhà họ Phỉ, ánh đèn vàng dịu tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, tiếng chén đũa chạm nhau lách cách vang lên nhẹ nhàng.
Ăn xong, Phỉ Nhiên sờ bụng đầy, hài lòng đến mức phải thốt lên một chữ: “Sảng!”
Cơ thể này của nguyên chủ, không biết bao lâu rồi mới được ăn một bữa cơm đàng hoàng. Hiện tại, anh chỉ cảm thấy cả người như sống lại, sinh lực như dòng nước chảy cuồn cuộn trỗi dậy.
Anh nằm dài trên ghế, mắt khẽ lim dim, cả người toát lên vẻ thỏa mãn sau bữa ăn no nê.
Trên bàn, đồ ăn đã bị quét sạch, cả phần của bà Trần cũng không chừa, hai gã đàn ông bụng đói cả ngày, sức ăn lại chẳng nhỏ.
Phỉ Hạo cũng thế, dạ dày từ lâu đã quen với cảm giác trống rỗng, giờ được lấp đầy bằng cơm và thức ăn thật sự, chứ không phải bằng nước lã.
Nghỉ ngơi một lát, Phỉ Hạo tự giác đứng dậy dọn dẹp bát đũa.
Phỉ Nhiên thấy thế cũng không ngăn, chỉ nhàn nhạt nói: “Mang hết bỏ vào nồi, để ba rửa, con đi tắm nhanh đi, cả người sắp bốc mùi tới nơi rồi, trong nồi có sẵn nước ấm đấy.”
Nghe vậy, Phỉ Hạo quay đầu trừng Phỉ Nhiên một cái.
Rốt cuộc ai mới là người bốc mùi chứ?
Chẳng bao lâu sau, căn phòng tắm cạnh bếp vang lên tiếng nước rào rào.
Đợi Phỉ Nhiên dọn dẹp xong bếp núc xong, anh cũng vào tắm rửa. Động tác thuần thục, dứt khoát, sau khi chỉnh tề xong thì cảm thấy cả người nhẹ tênh, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Chỉ là, một cơn gió lạnh vừa lướt qua, Phỉ Nhiên liền không nhịn được run lên cầm cập.
Bởi vì anh đã giặt sạch toàn bộ đống quần áo cũ của nguyên chủ, nhất thời không tìm được bộ nào để thay sau khi tắm, đành mượn đại một bộ đồ lót của Trần Cương. Thời này quần áo trẻ con thường mua rộng một chút, tuy hơi ngắn, nhưng ít ra vẫn còn hơn là không mặc gì.
Anh ôm chặt người, lật đật chạy về phòng ngủ.
Vừa bước vào, đã thấy Phỉ Hạo quấn áo khoác ngồi co ro trên giường, mà cái giường trống trơn không có lấy một cái chăn.
Lúc này Phỉ Nhiên mới sực nhớ — mấy cái chăn cũ ám đầy mùi kia đều bị anh vứt đi hết rồi, còn chăn mới mua từ nhà bà Trần vẫn chưa kịp qua lấy…
Đang mải nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ bỗng có tiếng gõ cộc cộc.
“ Chú, bà nội bảo cháu mang chăn sang cho chú.”
Nghe giọng thì biết ngay là cháu trai của bà Trần – Trần Cương.
Phỉ Nhiên nhanh chóng ra mở cửa, để Trần Cương vào: “Ơ, tới đúng lúc ghê, chú đang cần đây.”
Anh đưa tay đón lấy chăn trong tay cậu ấy, rồi tiện tay ném luôn lên giường. Trần Cương thấy anh nhận rồi liền nói: “ Chú, cháu về trước đây.”
“Ừ, vất vả rồi.”
“Không có gì đâu.”
Trong phòng, Phỉ Nhiên ôm chăn quay sang nói với Phỉ Hạo: “Mau ngồi qua bên kia tí, để ba trải chăn ra, trời lạnh cắt da cắt thịt luôn.”
Phỉ Hạo lườm anh một cái, không nói gì, chỉ quấn chặt áo khoác rồi lặng lẽ xê dịch sang mép giường.
Chăn bà Trần gửi sang là chăn bông loại dày hẳn hoi, toàn bộ đều nhồi bông nhà trồng, vừa dày vừa ấm. Rõ ràng bà Trần đã phơi ngoài nắng, mở ra vẫn còn lưu lại chút hơi ấm thơm mùi nắng.
Phỉ Nhiên nhanh nhẹn trải chăn ra, xốc một góc rồi chui thẳng vào trong. Chăn bông đè lên người lập tức khiến cả cơ thể anh ấm hẳn lên.
Thật sự là quá ấm áp!
Phỉ Nhiên khẽ thở ra một hơi đầy hài lòng, vừa ngẩng đầu đã thấy Phỉ Hạo vẫn co ro ngồi ở mép giường, quấn áo khoác, không hề có ý muốn lên giường.
“Lên giường đi.” Anh gọi.
Phỉ Hạo lại liếc anh cái nữa, vẫn không hé môi, càng không nhúc nhích lấy một li.
Phỉ Nhiên nhìn cậu như vậy, ánh mắt lập tức híp lại.
Cái nhãi ranh này... không phải là ngại ngủ chung với anh đấy chứ?
Không muốn cũng phải ngủ.
Anh vừa định đưa tay kéo cậu lại.
Ai ngờ Phỉ Hạo thấy anh động, lập tức hoảng hốt: “Ê ê ê, đừng có động vào tôi!”
Phỉ Nhiên lại càng cố tình, liền động thật.
Hai người vật lộn qua lại, Phỉ Hạo kích động đến nỗi giọng cũng vọt lên một tông: “Phỉ Nhiên! Mau buông ra! Ông mà kéo quần áo tôi nữa là... Tôi không có ——”
Chữ “mặc” còn chưa kịp thốt ra, cái áo khoác của cậu đã bị kéo bung.
Hắc ——!
Phỉ Nhiên lướt ánh mắt qua cái mông trơn bóng của cậu, không nhịn được liếc thêm một cái, rồi tặc lưỡi đánh giá.
Phỉ Hạo giận đến đỏ mặt, lập tức giật lại áo khoác, nhanh chóng quấn chặt người, hung hăng lườm Phỉ Nhiên một cái.
Đồ... đồ lưu manh!
Phỉ Nhiên lúc này mới sực nhớ: anh bảo Phỉ Hạo đi tắm, nhưng trong nhà căn bản không có bộ đồ nào dành cho cậu cả.
Nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, Phỉ Nhiên phì cười liếc cậu một cái, rồi vươn tay vò nhẹ đầu cậu: “Bày đặt làm như ngượng lắm, cũng chỉ là không mặc đồ thôi mà, chẳng lẽ trước đây chạy mông trần khắp sân ba chưa từng thấy chắc?”
“ Ông im ngay cho tôi!” Phỉ Hạo gầm lên, hận không thể bịt luôn miệng anh lại.
Lúc nhỏ sao có thể giống bây giờ được!
Phỉ Nhiên bật cười.
Thằng nhóc này... sĩ diện quá mức.
“ Con chui vào trong chăn đi, đưa ba cái áo khoác. Ba đi qua nhà bà Trần mượn cho con vài bộ đồ của Trần Cương.”
Nghe vậy, Phỉ Hạo chẳng còn giãy bày nữa, ngoan ngoãn chui ngay vào trong chăn, sau đó nhanh chóng thò tay đưa áo khoác ra ngoài cho anh.
Trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu: đi lẹ lên đó!
Phỉ Nhiên bọc áo khoác ra ngoài, chưa bao lâu đã quay lại, tay còn xách thêm một bộ quần áo.
“Nè, toàn là đồ của anh Trần Cương con đấy, trong đó hai cái quần đùi đều là mới, nhớ ngày mai qua cảm ơn người ta.”
“Ừm.” Phỉ Hạo nhanh tay đoạt lấy quần áo, rồi vèo một phát mặc vào trong chăn.
Sau khi mặc xong, Phỉ Nhiên ngáp một cái, cũng chui luôn vào chăn. Trời cũng muộn rồi, cả ngày bôn ba, giờ anh cũng mệt rã người.
Sau khi đèn phòng tắt, chẳng bao lâu sau, tiếng ngáy khe khẽ của Phỉ Nhiên đã vang lên.
Còn Phỉ Hạo, nằm ở phía bên kia giường, lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Cậu nhìn lên trần nhà, hít vào mùi thơm dịu của chăn bông, lắng nghe tiếng ngáy trầm đều của Phỉ Nhiên, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Nhưng mà, nếu đây là mơ... cũng không giống mơ lắm.
Cậu quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia.
Phỉ Nhiên lúc này đã khép mắt, sống mũi khẽ phập phồng, rõ ràng là đang ngủ rất say.
Cậu và ông ấy... thật ra đã bao năm rồi chưa từng gặp mặt.
Rõ ràng một người ở thị trấn, một người ở nông thôn, khoảng cách đâu có xa, thế nhưng mấy năm nay, hai người lại chẳng hề có lấy một lần gặp nhau.
Nếu không phải hôm nay Phỉ Nhiên đột nhiên xuất hiện, thì trong ký ức của Phỉ Hạo, người này sớm đã trở thành một bóng mờ.
Hiện tại người đang nằm sát bên đây, nhưng cậu vẫn thấy như không thật.
Ký ức cũ và hình ảnh hôm nay cứ chồng chéo nhau trong đầu. Cậu nhớ lại trước kia Phỉ Nhiên từng mắng mình thế nào, trong lòng tự nhiên thấy hơi tức.
Bất giác, cậu kéo chăn lên che kín mặt.
Bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, chắc mới khoảng hơn 5 giờ. Trong thôn, tiếng gà trống gáy liên tục vang lên, từng đợt nối tiếp nhau.
Phỉ Nhiên bực bội kéo góc chăn trùm kín tai lại, lúc này chỉ hận không thể có tia sét từ trời đánh thẳng xuống, dọn sạch đám gà kia cho anh ngủ tiếp.
Bên cạnh, Phỉ Hạo cũng bị đánh thức. Nhưng không phải vì tiếng gà, mà vì bị đè.
Phỉ Nhiên đang ngủ mà tay chân duỗi tứ tung, khuỷu tay đè trúng bụng Phỉ Hạo khiến cậu suýt thở không nổi, cuối cùng không chịu nổi mà tỉnh dậy.
Tên này đúng là coi mình là gối ôm sống rồi, chỗ nào ấm là nhào qua.
Cậu cắn răng, đẩy đẩy người kia, muốn lay anh dậy.
Nhưng Phỉ Nhiên chẳng hề nhúc nhích, còn kéo chăn trùm kín cả đầu Phỉ Hạo lại, giọng ngái ngủ: “Ngủ đi, đừng lộn xộn.”
Phỉ Hạo: ……
“Dậy đi! Tôi muốn đi vệ sinh!”