Xuyên nhanh baba tới đây

Chương 6 TG1

Tác giả: Kim Ca Thiết Mã

Edit : Kalle

Đi vệ sinh á?

Đi gì mà đi... Mùa đông rồi, trong chăn ấm áp thế này, có nhịn tí cũng đâu phải chuyện to tát gì.

Phỉ Nhiên vừa lơ mơ nghĩ thầm, nhưng bản năng vẫn là duỗi chân trở mình một cái.

Phỉ Hạo thấy anh trở mình là chăn bị kéo mất sạch, lập tức cảm thấy trước ngực lạnh toát.

Lúc Phỉ Nhiên tỉnh dậy, sân nhà đã rộn ràng náo nhiệt từ sớm.

Khói trắng bốc lên từ ống khói các nhà, trong sân thơm lừng mùi cơm, trên mái hiên lũ chim nhỏ hót ríu rít khắp nơi.

Anh đi thẳng vào phòng chính.

Trên bàn gỗ đã dọn sẵn bữa sáng: hai quả trứng vịt muối ăn kèm một chén dưa muối xào, toàn là mấy món quen thuộc của nhà nông.

Ngoài cửa, Phỉ Hạo đang bưng hai bát cháo trắng đi vào.

Thiếu niên tóc đen dài lòa xòa che khuất nửa khuôn mặt, ánh sáng mặt trời chiếu xiên khiến cả người có vẻ hơi trầm mặc.

Phỉ Nhiên đưa tay nhận lấy bát cháo, khen luôn: “Không tệ, không tệ nha.” Nói rồi còn định đưa tay xoa đầu cậu.

Phỉ Hạo theo bản năng nghiêng đầu né, nhíu mày: “Bớt nói nhảm đi, ăn cơm nhanh lên.”

Kiểu gần gũi đột ngột thế này làm Phỉ Hạo thấy không quen chút nào.

Bị né xoa đầu, Phỉ Nhiên cũng không bận tâm, ngồi xuống bàn, cầm lấy một quả trứng vịt muối, bóp nhẹ một cái giữa lòng bàn tay.

“Tách ——”

Lòng đỏ trứng chảy ra một dòng đỏ cam sánh mịn, nhìn là muốn nuốt nước miếng liền.

Phỉ Nhiên dùng thìa xúc phần trứng béo đó bỏ vào cháo trắng, dằm nhuyễn, rồi gắp thêm cái bánh bao, uống một ngụm lớn.

Ngon quá đi mất!

Phỉ Nhiên ăn nhanh lắm, mới đó mà đã húp hết hơn nửa bát cháo.

Phỉ Hạo lén nhìn bộ dạng ăn cơm của anh, lại nhìn phần trứng vịt muối và dưa chua trên bàn, động tác ăn uống chợt khựng lại, cúi đầu không nói.

Cơm có gì mà ngon đến thế sao…

Ăn được nửa bữa, Phỉ Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó, thuận miệng bảo: “Lát nữa đi với ba lên trấn, mua ít quần áo.”

Phỉ Hạo ngẩn ra.

Từ trước tới nay quần áo của cậu toàn là đồ người ta không mặc nữa đưa cho, chỉ có vài cái áo khoác là mới, cũng vì Lâm Xuân Hoa bảo em trai còn nhỏ, chịu lạnh không nổi, nên mới lôi áo khoác của cậu ra nhét cho nó mặc.

Mua quần áo ư…

Chợt hiểu ra, Phỉ Hạo lập tức cau mày: “Không cần đâu, tôi có rồi.”

Dù đồ cũ mỏng đi nữa, thì vẫn có thể mặc.

“Có cái rắm ấy.” Phỉ Nhiên thẳng thắn bật cười, không nể mặt mà tuôn lời phun như sen nở.

Toàn đồ cũ rách nát thì có.

Phỉ Nhiên thực ra không ưa gì màn diễn của Lâm Xuân Hoa, nhưng càng bực hơn là thấy thằng nhóc này ngoan quá mức.

Anh đá nhẹ vào chân cậu: “Có phải ngốc không? Ở nhà người ta làm trâu làm ngựa mà còn phải nộp tiền? Không biết phản kháng à? Cô ta nỡ đuổi con thật chắc?”

Với cái tính của Lâm Xuân Hoa, đúng là chưa chắc đã nỡ đuổi Phỉ Hạo, nhưng lý do cũng chả phải thương yêu gì, đơn giản là vì bà ta lười.

Ngày xưa nguyên chủ cưới Lâm Xuân Hoa về, việc nhà toàn bộ đều một tay nguyên chủ làm. Vì nguyên chủ quanh năm chạy ngoài, bỏ Lâm Xuân Hoa ở nhà một mình, nên sinh ra cảm giác áy náy. Miễn là có mặt ở nhà, mọi chuyện trong nhà đều do anh ấy làm, còn khi không có nhà thì sẵn sàng bỏ tiền thuê dì Trần hàng xóm giúp đỡ.

Có thể nói, từ lúc gả về nhà họ Phỉ, Lâm Xuân Hoa chưa từng phải động tay vào bất cứ việc gì.

Việc bà ta nhận nuôi Phỉ Hạo khi ấy, có khi là tính toán cho cậu làm đứa ở cũng nên, vì thuê bảo mẫu cũng tốn bộn tiền.

Chưa kể sau này bà ta còn sinh con riêng với tình nhân nữa. Cuộc sống của Phỉ Hạo ở đó thế nào, nghĩ cũng đủ biết.

“Không muốn mua thì thôi, ba mua. Con đi theo xách đồ cho ba.” Phỉ Nhiên đổi luôn cách nói.

Phỉ Hạo liếc nhìn anh một cái, rồi im lặng không nói gì.

Ăn cơm xong, Phỉ Nhiên không cần giải thích nhiều, chạy đi mượn xe đạp của trưởng thôn. Xe phía sau còn buộc sẵn hai cái sọt lớn.

Nhà họ Phỉ thiếu đủ thứ, chuyến đi lên trấn lần này coi như là để bổ sung hết một lượt.

Phỉ Hạo vừa bước ra cửa, liền thấy một chiếc xe đạp đen đậu ngay cổng.

Cậu nhìn xe, rồi lại nhìn Phỉ Nhiên, chân mày nhíu lại: “Thế tôi ngồi ở đâu?”

Phỉ Nhiên vỗ lên cái thanh ngang trước xe: “Đây nè, chẳng lẽ con muốn ngồi trong sọt à?”

Cảm giác khó chịu trong lồng ngực từ sáng giờ của Phỉ Hạo lại trào lên.

Cậu không muốn ngồi lên thanh ngang — đó là thứ dành cho con nít, cậu thà đi bộ còn hơn.

“ Tôi không ngồi.”

Phỉ Nhiên nhướng mày: “Thật không?”

“Không.” Một chữ “không” dứt khoát, thể hiện quyết tâm không khoan nhượng.

“Vậy tốt, con đạp xe chở ba, ba ngồi.” Phỉ Nhiên cười hớn hở như thể đợi giây phút này từ lâu lắm rồi.

Nhìn bộ dạng nhàn nhã như đang đi du lịch của anh, Phỉ Hạo chẳng hiểu sao lại có cảm giác nghẹn lời.

Cuối cùng, Phỉ Hạo là người đạp xe, chở theo Phỉ Nhiên.

Nhà họ Phỉ nằm cuối thôn, dưới chân núi phía đông, muốn ra khỏi thôn bắt buộc phải đi xuyên qua nguyên cái làng.

“Chào chú Lưu ạ!”

“Nhiên Tử, đi trấn à?”

“Không phải đâu, trong nhà thiếu đồ quá, đi mua thêm ít thôi.”

……

Có ai chào hỏi là Phỉ Nhiên cười toe trả lời ngay.

Anh – một ông anh cao to đen hôi, ngồi chễm chệ trên thanh ngang xe đạp – thế mà không thấy ngại ngùng gì, ngược lại còn có vẻ tận hưởng, thong dong y như đang đi dạo công viên.

Phỉ Hạo càng nghĩ càng thấy mình bị dắt mũi đi một cách ngoạn mục.

Dọc đường đi, không ít người cũng không ngại đưa mắt đánh giá cậu từ đầu đến chân, ánh mắt thì cứ như đang nói: “Ô kìa, đây là ai vậy?”

Cảm thấy có chút mất tự nhiên, Phỉ Hạo đạp xe mỗi lúc một nhanh hơn, chẳng khác nào muốn dùng tốc độ để trốn khỏi ánh nhìn soi mói kia.

Nhưng mà càng chạy, phía sau càng khổ.

Phỉ Nhiên ngồi trên thanh ngang, cả người như muốn bật tung lên theo từng cú xóc trên con đường đất không bằng phẳng. Cái xe đạp cũ 28 Giang này mỗi lần cán ổ gà là nảy lên một cái, đến mức Phỉ Nhiên có cảm giác mông mình sắp bị xóc bay ra khỏi xe tới nơi.

Anh lập tức siết chặt tay cầm, la oai oái: “Ây da, chậm lại chút, chậm chút đi! Muốn dằn chết ba thật à!”

Phỉ Hạo hơi khựng lại theo phản xạ... nhưng ngay sau đó, đột ngột đạp còn nhanh hơn.

Phỉ Nhiên: “……”

Vừa đến thị trấn, Phỉ Nhiên nhảy xuống xe ngay, đỡ thắt lưng, xoa mông, cảm giác xương sống mình sắp bị thằng nhóc bất hiếu này lắc cho rã rời.

Anh nghiến răng nhìn Phỉ Hạo, nghiêm mặt buông lời cảnh cáo: “Nhóc, lát nữa đừng trách ba không khách sáo.”

Phỉ Hạo vẫn bộ dạng điềm nhiên như không, chẳng thèm để tâm.

Cậu không tin Phỉ Nhiên có thể làm được gì cậu.

Phỉ Nhiên nhìn biểu cảm “tôi chờ đó” trên mặt Phỉ Hạo, chỉ muốn nhấc chân đá thẳng vào mông thằng nhỏ này một cú cho hả giận.

Thị trấn có một khu chợ rất dài, bên cạnh còn có một tòa trung tâm thương mại lớn.

Phỉ Nhiên dựng xe ở chỗ giữ xe, trả tiền xong thì kéo Phỉ Hạo vào trung tâm mua sắm.

Tòa “trung tâm thương mại” này thật ra chỉ mới được xây vài năm trở lại đây, nhưng nói là trung tâm thì hơi quá, thực tế giống kiểu chợ bán sỉ đời sau hơn — thứ gì cũng có.

Điểm đến đầu tiên của Phỉ Nhiên là khu bán quần áo. Không chỉ Phỉ Hạo cần mua, chính anh cũng cần thêm vài món.

Tới nơi, anh bảo Phỉ Hạo tự đi chọn đồ rồi mặc kệ cậu, bản thân thì bắt đầu lựa nhanh mấy bộ.

Chưa tới vài phút, Phỉ Nhiên đã chọn xong phần của mình. Quần áo cũng không nhiều, liếc mắt cái là chọn đủ.

Giao đồ cho chủ tiệm gói lại, anh quay đầu thì thấy Phỉ Hạo vẫn đứng chôn chân tại chỗ, chẳng động đậy, càng không có ý định chọn đồ.

“Không biết chọn à?”

Phỉ Hạo cau mày.

Cậu thật sự không nghĩ bản thân cần phải mua quần áo. Đống đồ cũ kia tuy không đẹp nhưng vẫn mặc được. Hơn nữa, cậu biết gần đây Phỉ Nhiên đã đền bù chuyện trước đó, trên người chắc cũng không còn dư dả bao nhiêu.

Cậu quay sang, nhỏ giọng nói: “ Tôi có đồ rồi, không cần mua nữa.”

“Đồ gì mà đồ? Áo khoác chẳng có lót bông, quần cộc thì rách hai lỗ, thế mà gọi là quần áo à?” Phỉ Nhiên châm biếm không thương tiếc.

Mặt Phỉ Hạo lập tức đỏ rực, theo phản xạ đảo mắt nhìn quanh. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy tò mò của bà chủ tiệm, cậu chỉ muốn có cái hố nào đó để chui xuống.

Sao có thể nói... loại chuyện xấu hổ như vậy chứ!

Bà chủ cũng ngạc nhiên thật, vì thời buổi này rồi, trẻ con nhà ai còn mặc quần rách cũ đâu. Nghèo cách mấy cũng không đến mức không có nổi mảnh vải lành để mặc.

Phỉ Nhiên thấy vành tai cậu đỏ ửng lên, liền đưa tay gõ gõ đầu cậu: “Cũng biết xấu hổ cơ đấy. Ba cứ tưởng con không có khái niệm gì về tiêu chuẩn ăn mặc luôn rồi, tưởng mấy bộ đồ đó là bình thường.”

Anh biết thằng nhóc này không chịu mua không phải vì không thích, mà là vì muốn tiết kiệm tiền cho anh.

Nhưng mà quần áo hôm nay, là bắt buộc phải mua.

Phỉ Nhiên kéo cậu lượn một vòng trong tiệm.

“Cái này hợp này…”

“Cái này mặc lên đẹp…”

“Còn cái này…”

Chẳng mấy chốc, dưới sự "hỗ trợ nhiệt tình" của bà chủ và cái miệng không chút nể nang của Phỉ Nhiên, tay Phỉ Hạo ôm một đống đồ chẳng khác nào mua sỉ.

Từ trong ra ngoài, đầu đến chân, Phỉ Nhiên chọn cho cậu mấy bộ hẳn hoi.

Thấy Phỉ Nhiên lại định cầm thêm một cái áo khoác nữa cho cậu thử, Phỉ Hạo suýt thì tức đến muốn phun máu: “Đủ rồi đủ rồi, thật sự không cần thêm đâu!”

“Ây da, quần áo đẹp thì có gì mà ngại nhiều, trai lớn rồi, ăn mặc sáng sủa chút, mới có gái theo chứ.” Bà chủ ở bên cạnh chen lời.

Giọng bà chủ hào hứng thấy rõ. Ban đầu còn tưởng hai người họ nghèo rớt mồng tơi, lại thêm cái vụ “quần cộc rách hai lỗ” của Phỉ Nhiên kể lúc nãy, bà gần như chuẩn bị tâm lý là chẳng bán được gì... ai ngờ đâu khách này mua một phát đầy cả túi!

Cái gì mà nghèo? Cái gì mà mặc đồ rách? Chắc là trẻ con nghịch quá làm rách chứ gì!

Bà chủ càng nói càng xởi lởi: “Cái áo này mới về từ miền Nam đấy, gần đây bán chạy lắm. Nhìn cậu mặc vào đẹp trai phải biết!”

“Lúc trước có một đứa cũng đòi mua mà ba mẹ nó không chịu vì tiếc tiền. Còn ba của cậu thì thương cậu quá trời, về sau nhớ phải hiếu thảo với ba mình nha!”

Hai câu một lời, bà vừa bán hàng vừa tranh thủ khen Phỉ Nhiên không tiếc lời, gọi anh là “ba” không chút ngập ngừng.

Phỉ Nhiên nào phải ba ai đâu, nhưng cũng chẳng bận tâm. Anh hiểu rõ bà chủ chỉ đang nói kiểu bán hàng, cốt làm khách vui vẻ mở hầu bao thôi.

Huống hồ, cái áo khoác màu xanh biển đó mặc lên người Phỉ Hạo thật sự đẹp.

Cậu trắng trẻo, mặc áo xanh nhạt làm nổi bật da dẻ, nhìn sáng sủa hẳn lên.

Đón lấy ánh mắt đánh giá của Phỉ Nhiên, Phỉ Hạo không tự chủ siết chặt lấy vạt áo: “Đủ rồi, đừng mua thêm nữa.”

Mua hôm nay thôi mà đã nhiều hơn tổng số quần áo mấy năm qua cậu từng có cộng lại.

Dĩ nhiên, vì Lâm Xuân Hoa xưa nay chưa từng mua quần áo mới cho Phỉ Hạo. Cậu toàn mặc lại đồ cũ người khác bỏ.

Giờ được mặc đồ mới toanh, trên người có chút không quen, thậm chí thấy hơi bất an.

Phỉ Nhiên làm như chẳng nghe thấy gì, đưa tay kéo kéo vạt áo của Phỉ Hạo, nói đầy hài lòng: “Nhìn đẹp chưa này, trai đẹp thì phải có đồ đẹp.”

Phỉ Hạo chạm vào ánh mắt hài lòng của anh, khẽ sững lại.

Khoảnh khắc đó, Phỉ Nhiên thật sự giống như một người cha đang mua đồ cho con trai, khiến tim cậu chợt nhói lên một cái.

Rất nhanh, cậu cụp mắt xuống, lặng lẽ tránh đi ánh nhìn ấy.

… Phỉ Nhiên sẽ không tốt bụng vậy đâu. Cậu không thể để mấy thứ tốt đẹp vụn vặt này đánh lừa mình.

Cậu đã là người không ai cần nữa rồi.

Phỉ Hạo siết tay.

Tất cả những người đối tốt với cậu... cuối cùng chỉ là muốn cậu trả lại gấp mười lần. Lâm Xuân Hoa cũng từng như vậy.

Cái áo khoác không có lót bông kia, cũng là Lâm Xuân Hoa mua cho cậu. Cậu từng ngỡ bà nhớ đến mình. Nhưng thật ra... là để ép cậu đi vay tiền.

Phỉ Hạo cắn nhẹ đầu lưỡi, cảm giác đau rát giúp cậu tỉnh táo lại.

Phỉ Nhiên quay đầu thì thấy thằng nhóc chẳng hiểu sao khí tức trầm hẳn xuống.

Lơ đễnh một chút thôi.

Anh giơ tay xoa xoa đầu cậu: “Lại suy nghĩ vớ vẩn gì đó à, nhỏ tuổi mà cả ngày cứ như ông cụ non.”

Nói xong cũng mặc kệ Phỉ Hạo có phản đối hay không, quay sang gọi to với bà chủ: “Bà chủ ơi, gói cả cái này giúp tôi luôn nhé!”

Bên ngoài cửa hàng quần áo, người qua lại tấp nập.

Bất chợt, một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi kéo tay người phụ nữ bên cạnh, giật nhẹ:

“ xem kìa, mẹ, mẹ mau nhìn!”

Lưu Gia Bảo nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong tiệm, giọng run run gọi Lâm Xuân Hoa.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play