Xuyên nhanh baba tới đây

Chương 4 TG1

Tác giả: Kim Ca Thiết Mã

Edit : Kalle

Phỉ Hạo nghe xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Phỉ Nhiên, cảm xúc vi diệu vừa mới dâng lên một chút, trong chớp mắt đã tan biến sạch sẽ.

Cậu siết chặt nắm đấm, cuối cùng cái gì cũng không nói, trực tiếp bắt đầu dọn dẹp.

Phỉ Nhiên liếc mắt nhìn tên nhóc bắt đầu hành động, rồi xoay người quay về phòng ngủ.

Phỉ Hạo thấy bóng người kia quay vào phòng, động tác quét rác trên tay theo bản năng mạnh hơn vài phần, trên nền đất bụi tro cũng bị quét tung lên một mảng.

“Khụ khụ khụ ——”

Vừa bước vào phòng, Phỉ Nhiên nhìn quanh căn phòng lộn xộn một lượt, xắn tay áo lên, bắt đầu ra tay dọn dẹp.

Dù không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng kiểu như ngủ giữa bãi chiến trường thì đúng là không thể chấp nhận nổi.

Một đống quần áo không rõ bao lâu chưa giặt, gom lại cho vào chậu đặt sang một bên; cái chăn bông ám đầy dầu mỡ bốc mùi thì ném thẳng, tính đi mua cái mới; còn mấy chai rượu rỗng và rác linh tinh trong phòng thì tìm một cái thùng giấy nhét vào, chuẩn bị sau này gặp người thu ve chai thì bán đi…

Khi sân nhà bắt đầu có chút rộn ràng, nhà họ Phỉ cũng gần như đã dọn dẹp xong.

Lúc Phỉ Hạo bưng bát đũa từ bếp ra thì đúng lúc đụng phải Phỉ Nhiên cũng đang bưng chậu quần áo từ phòng ngủ đi ra.

Phỉ Hạo nhìn thấy Phỉ Nhiên ôm chậu nước.

Có hơi ngơ ngác.

Cậu tưởng… người đó vẫn còn ngủ.

“Bưng bát ra giếng rửa đi, ba giặt một lượt. Con thì lấy giẻ lau nhà sạch hết một vòng.”

Vừa dứt lời, chẳng thèm chờ Phỉ Hạo phản ứng, Phỉ Nhiên đã múc cho cậu một chậu nước mang vào phòng, rồi còn dúi luôn cho cậu một cái giẻ: “Lau đi.”

Tay Phỉ Hạo vẫn còn bị thương, Phỉ Nhiên cũng không đến mức điên rồ đến nỗi bắt một người đang bị thương đi giặt đồ rửa chén, nhưng mấy việc như quét nhà, dọn dẹp linh tinh thì vẫn làm được.

Nói xong, Phỉ Nhiên quay người bước ra ngoài, cứ như hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên mặt Phỉ Hạo.

Ngoài sân, nhà kế bên, bà Trần lúc này cũng đang ngồi bên giếng nhặt rau rửa rau.

Bà nhìn thấy Phỉ Nhiên đang giặt quần áo, hơi bất ngờ. Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à?

Từ sau khi vụ ly hôn với Lâm Xuân Hoa xảy ra, Phỉ Nhiên sống như cái xác không hồn, cơ bản là chưa từng thấy hắn giặt quần áo lần nào.

“Hôm nay trời đẹp nhỉ, cậu cũng chịu giặt đồ rồi cơ đấy.”

Dù trong lòng có hơi kinh ngạc, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bà Trần cảm thấy Phỉ Nhiên ra ngoài giặt quần áo là chuyện tốt.

“Ừ, Tiểu Hạo về rồi.”

Bà Trần hơi ngớ ra, rồi cười vui vẻ: “Tôi đã nói rồi mà, Hạo Hạo là đứa ngoan, con trai về rồi, sau này cậu phải chăm lo cho nó cho đàng hoàng.”

Bà thấy hôm nay khí sắc của Phỉ Nhiên không giống mọi hôm, thì ra là vì con trai trở về, có tinh thần hơn hẳn.

Mọi người trong sân đều biết chuyện năm đó, bà Trần cũng không ngoại lệ.

Lúc trước khi chuyện của Lâm Xuân Hoa nổ ra, trong thôn không ít người nói Phỉ Hạo không phải con ruột của Phỉ Nhiên, bản thân Phỉ Nhiên cũng nghĩ thế. Nhưng trong mắt bà Trần, Phỉ Hạo rất giống cha mình hồi xưa, siêng năng, hiểu chuyện, lại còn biết hiếu thảo.

Phỉ Nhiên cười nhẹ một tiếng đáp lại.

Anh vò xong quần áo trong tay rồi bỏ sang một chậu khác, nghĩ gì đó, liền ngẩng đầu nhìn bà Trần: “Thẩm à, nhà thẩm còn dư chăn bông không? Con định mua thêm vài cái chăn bên nhà thẩm.”

Bà Trần không nghĩ nhiều, chỉ tưởng do con trai về, nên trong nhà thiếu chăn, bèn nhanh miệng đáp: “Được thôi, lát nữa qua nhà ta lấy nhé.”

Ở nông thôn, chăn bông đều là tự làm tự dùng, nhà nào cũng có thói quen tự đánh bông, ít ai mua từ ngoài vào. Nay nghe nói Phỉ Nhiên muốn mua chăn nhà bà, trong lòng bà Trần cũng vui lắm, dẫu sao cũng là có chút thu nhập.

Nắng chiều ngả về phía Tây, ánh hoàng hôn trải dài khắp sân, cái rét đầu đông cũng như tan đi đôi phần, mang lại một chút ấm áp. Bên giếng nước, Phỉ Nhiên đã rửa sạch chén đũa, quần áo cũng đã giặt xong hết.

Anh treo quần áo lên dây phơi, rồi bê chén đũa vào bếp.

Bước vào trong,

Ồ —— sạch bong.

Phỉ Nhiên mở miệng khen thẳng: “Lau kỹ đấy, biết sống rồi ha, được lắm được lắm.”

Phỉ Hạo đang lau bệ bếp, động tác khựng lại một chút.

Từ sau vụ Lâm Xuân Hoa, trong nhà việc gì cũng đến tay cậu, thế nhưng làm bao nhiêu việc nhà suốt bao nhiêu năm, chưa từng ai khen cậu một câu như vậy…

Nhưng cảm giác lạ lạ trong lòng đó chưa kéo dài được bao lâu thì đã bị Phỉ Nhiên đuổi ra ngoài: “Biết nấu cơm không? Ba cả ngày chưa ăn gì. Ra quầy đầu thôn cắt cho ba một cân thịt.”

Phỉ Nhiên móc tiền ra đưa thẳng.

Phỉ Hạo nhận lấy, lặng lẽ liếc nhìn Phỉ Nhiên một cái, sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi cửa, trong lòng chẳng rõ là cảm xúc gì.

Cậu biết rõ… Phỉ Nhiên sớm đã không còn coi cậu là con trai nữa rồi…

Nghĩ đến đây, bước chân Phỉ Hạo càng nhanh hơn.

Trong lúc Phỉ Hạo ra ngoài mua thịt, Phỉ Nhiên cũng đảo một vòng quanh ba gian nhà: phòng bếp bên trái, phòng khách ở giữa, phòng ngủ bên phải.

Buổi sáng khi vừa về, cả nhà vẫn còn là một đống hỗn độn, thế mà giờ đây đã sáng sủa hẳn lên. Các cửa sổ đều mở toang, gió đông lùa vào mang theo hương lạnh của tuyết đầu mùa, khiến người cũng thấy tỉnh táo hơn.

Tâm trạng Phỉ Nhiên không tệ. Anh lấy cái giỏ tre trong nhà, đi sang nhà bà Trần.

“Trần thẩm, vườn rau nhà thẩm còn đồ ăn nào có thể nhường con một ít không?”

Nhà họ Phỉ dĩ nhiên cũng có hậu viện, mà năm xưa Lâm Xuân Hoa lén lút qua lại với người khác, cũng là ở ngay cái hậu viện này.

Chỉ là giờ đây, hậu viện nhà họ Phỉ đã sớm thành một mảnh cỏ dại um tùm, gần như chẳng tìm ra nổi mấy cây rau ăn được.

“Có gì đâu, cứ hái đi là được.”

Ở quê, rau cỏ chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhiều nhà trồng không hết còn đem tặng người ta, bà Trần cũng không mấy bận tâm chuyện đó.

Phỉ Nhiên ôm giỏ đi về phía vườn sau nhà bà Trần. Bà là người siêng năng, vườn rau trong sân trồng đầy đủ các loại rau theo mùa, từng khóm một xanh um, tươi tốt mơn mởn, sạch sẽ gọn gàng, nhìn mà thích mắt.

Phỉ Nhiên cũng không hái nhiều, anh nhổ vài cây hoa tỏi, hái thêm một nắm rau chân vịt, nghĩ nghĩ rồi cắt thêm hai cây rau diếp.

Lúc Phỉ Hạo xách một cân thịt heo từ đầu thôn về đến nơi thì trong bếp nhà họ Phỉ đã bốc khói nghi ngút.

Cậu còn chưa kịp đến gần, mùi cơm gạo và hương củi khói đã hòa vào nhau, lan tỏa trong không khí.

Tiến tới gần, Phỉ Hạo liếc mắt một cái đã thấy bóng người đàn ông đang bận rộn trong bếp, cậu liền khựng bước lại.

Phỉ Nhiên đang khom lưng cắt rau diếp trên thớt, lá rau xanh biếc chất thành từng chồng, theo từng nhát dao bén, rau được cắt đều thành sợi, phía sau là bếp củi đang cháy lách tách vang lên những tiếng “bụp bụp”.

Sau khi xếp đĩa rau cẩn thận lên bàn, Phỉ Nhiên mới phát hiện Phỉ Hạo đang đứng nơi cửa.

“Về rồi à? Đi nhóm thêm bếp sau đi, tiện tay nhóm cả bếp trước luôn.”

Bếp nhà quê thường có hai phần, nồi trước dùng nấu ăn, nồi sau giữ nước ấm. Khi nồi trước đang dùng, nồi sau vẫn có thể nhóm lửa, cả hai dùng song song.

Giờ nồi trước đang nấu cơm, Phỉ Nhiên bảo Phỉ Hạo nhóm luôn bếp sau để còn xào rau.

Phỉ Hạo nhìn đống rau đã được cắt sẵn trên thớt, rất nhanh đã cụp mắt xuống.

Cậu bước vào, đặt miếng thịt lên thớt, sau đó xoay người nhóm bếp.

Chẳng mấy chốc, cả hai bếp đều cháy rừng rực, nhiệt độ trong phòng bếp bắt đầu ấm dần, hơi nước lan tỏa, từ xa nhìn lại, chỗ mái nhà bếp nhà họ Phỉ còn bốc lên từng làn khói như mây bay lượn lờ, cứ như tiên cảnh.

Phỉ Nhiên nhanh tay rửa sạch thịt, nửa cắt miếng, nửa thái sợi.

Chảo nóng, anh đổ dầu vào, dầu vừa sôi liền thả hành với gừng vào xào, “xèo” một tiếng vang lên, mùi thơm lập tức dậy khắp căn bếp. Anh đảo sơ vài cái, rồi trút hết đám thịt lát vào chảo. Thịt vừa săn lại, thêm gia vị, sau đó cho hoa tỏi vào xào tiếp.

Rất nhanh, một đĩa thịt xào tỏi thơm lừng đã xong. Hương vị mỡ thịt xen lẫn mùi tỏi thơm phức lan khắp căn phòng.

Phỉ Hạo khẽ hít mũi, ánh mắt bất giác dán chặt vào mâm thịt trong tay Phỉ Nhiên. Màu sắc vàng óng của từng miếng thịt kia khiến nước miếng của cậu bắt đầu trào lên.

Cậu đã rất, rất lâu rồi chưa từng được ăn thịt.

Giờ tuy kinh tế phát triển, lương thực dồi dào, nhưng với nhiều nhà, thịt vẫn là món quý hiếm. Với Phỉ Hạo, số lần được ăn thịt đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần ăn, nếu gắp hơi nhiều một chút, Lâm Xuân Hoa sẽ mắng cậu là “con quỷ đói đầu thai”, “đến cơm của em trai mà cũng giành”, nên dù có thịt trên bàn, phần lớn cũng chẳng bao giờ tới được miệng cậu.

Phỉ Nhiên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng nếm thử.

Cũng ổn phết.

Anh lại gắp một miếng, “Nào, há miệng.”

Phỉ Hạo theo phản xạ mở miệng, y như một chú chim non đòi ăn.

Phỉ Nhiên nhẹ nhàng đút miếng thịt ba chỉ đan xen nạc mỡ vào miệng cậu: “Cẩn thận nóng.”

Phỉ Hạo há miệng thổi nhẹ, vừa nhai vừa cảm nhận.

Ôi trời —— Ngon quá trời ngon.

Thịt ba chỉ được xào vừa lửa, béo mà không ngấy, quyện cùng hương tỏi thơm dịu, vừa vào miệng đã tan, để lại vị đậm đà nơi đầu lưỡi.

Từ trước đến giờ, chưa lần nào cậu ăn món thịt nào ngon đến thế. Đầu lưỡi vô thức liếm nhẹ môi, vẫn còn chút chưa đã thèm.

Cùng lúc đó, từ ngoài sân vang lên vài tiếng ồn ào mơ hồ.

“Con muốn ăn thịt, mẹ ơi, con cũng muốn ăn thịt!”

“Trời ơi đúng là lòng dạ hiểm độc, nhìn thấy Tiểu Bảo nhà mình thèm, còn cố ý khi dễ nó, làm nó khóc òa lên, đã không đưa cho nó chút nào còn chẳng thèm dỗ dành, cái đồ nhẫn tâm…”

Giọng của thằng bé mập cùng tiếng chửi của Lý Thúy Quyên lờ mờ vọng vào phòng bếp.

Phỉ Nhiên như chẳng hề nghe thấy, vẫn tiếp tục xào nấu.

Bếp củi vẫn cháy tí tách, ánh lửa chiếu vào đôi mắt Phỉ Hạo, giống như pháo hoa lấp lánh.

Phòng bếp ngày một nóng hơn, trên trán Phỉ Nhiên dần hiện lên từng giọt mồ hôi lấm tấm.

Phỉ Hạo liếc thấy, ngón tay khẽ động đậy, cuối cùng chỉ lặng lẽ cúi đầu nhóm thêm củi vào bếp.

Rất nhanh, hai món ăn nữa cũng hoàn thành.

Đĩa rau diếp xào thịt sợi còn nghi ngút khói, bên cạnh là đĩa đậu phộng trộn rau chân vịt, hương thơm vẫn khiến nước miếng dân cư xung quanh chảy ròng ròng.

Phỉ Hạo bình thản nhìn ba món ăn vừa dọn lên, màu sắc bắt mắt, mùi hương hấp dẫn, cậu thật sự không ngờ tay nghề nấu ăn của Phỉ Nhiên lại tốt đến thế.

Bao nhiêu năm rồi nhỉ…

“Xới hai bát cơm, bưng hết đồ ăn lên bàn, ăn cơm thôi.”

Phỉ Nhiên nói xong, động tác thành thạo rửa sạch nồi sau, đổ đầy hai xô nước, lại cúi đầu châm thêm củi, rồi mới bước ra khỏi bếp.

Ở nhà chính, Phỉ Hạo vừa mới bày xong chén đũa thì thấy Phỉ Nhiên bước vào, tay bưng theo một cái bát trống.

Chỉ thấy anh tiến đến bàn, cầm đũa gắp từ từng đĩa, từng bát một ít thức ăn cho vào cái bát trống kia.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tim Phỉ Hạo như chùng xuống lạnh buốt.

Cậu biết, mỗi lần Lâm Xuân Hoa không muốn thấy mặt cậu, đều sẽ tiện tay gắp cho chút đồ ăn rồi đuổi xuống bếp ăn riêng.

Cậu nhìn hành động gắp thức ăn của Phỉ Nhiên, chỉ cảm thấy như có dòng máu lạnh đang đông cứng chảy trong người…



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play