Xuyên nhanh baba tới đây

Chương 1 TG1

Tác giả: Kim Ca Thiết Mã

Edit : Kalle

Đêm qua vừa mới có tuyết rơi, những ngọn cây trên núi đều phủ một lớp trắng xóa.

Lá cỏ khô vàng ven đường cũng run rẩy co ro, như thể bị lớp tuyết đè cong cả eo. Nhìn kỹ lại, giữa đám cỏ úa ấy thế mà lại có một bàn tay thô ráp đang vươn ra.

Hạ tầm mắt xuống, là một người đàn ông khoác áo lính màu xanh quân đội, lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất, hô hấp tựa như đã tắt.

Chỉ một giây sau, ngón tay của người đàn ông đó khẽ động đậy, chớp mắt thôi, người vừa rồi còn tưởng là đã chết lập tức chống tay bật dậy khỏi lớp bùn, động tác dứt khoát không chút chần chừ.

Gương mặt anh ta mang theo nét tang thương và phong trần, nhưng trong đôi mắt kia lại ánh lên thần thái vô cùng đặc biệt.

Phỉ Nhiên phủi phủi tuyết dính trên áo khoác, đưa mắt đảo một vòng nhìn khắp dãy núi mênh mông trùng điệp, khóe môi nhếch lên đầy khí thế.

“Nhóc con, ba tới rồi đây.”

Phỉ Nhiên không rõ bản thân từ khi nào đã bắt đầu làm “ba”, anh chỉ biết mình luôn trong vai trò đó. Dù không nhớ rõ mình đã làm gì ở từng thế giới, nhưng anh vẫn nhớ rõ, mỗi lần đến đều là để nuôi một đứa nhỏ. Mà lũ nhóc đó, đứa nào đứa nấy đều kỳ quái vô cùng, đúng là mệt tim muốn chết.

Nhưng mà ——

Dù thế nào, ba vẫn mãi là ba của tụi bây.

Phỉ Nhiên bắt đầu tiếp nhận ký ức của cơ thể này.

Đang tiếp nhận được một nửa, mắt anh đột nhiên trợn to, không thèm suy nghĩ nhiều, vớ lấy một chiếc giày rơi trên mặt đất, chân trần lao đi như gió cuốn.

Không chạy thì không kịp rồi, nhóc con của anh sắp toi rồi!

Trong thị trấn nhỏ.

Nhóc con mới của Phỉ Nhiên — Phỉ Hạo — lúc này đang bị người ta chặn lại trong một con hẻm.

“Đồ con hoang, thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là đạo lý muôn đời. Tao khuyên mày mau mau đem số tiền nợ trả ra, bằng không thì… ha hả…” Gã côn đồ vác theo cây gậy sắt cười gằn, ánh mắt đầy hung hãn lướt xuống chân của Phỉ Hạo.

Phỉ Hạo dựa lưng vào tường, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Tên côn đồ thấy cậu ta cứ làm ra cái vẻ muốn liều mạng, quay sang nhìn đồng bọn, cả đám bật cười ha hả, tiếng cười vang dội như thể ép không được cơn giễu cợt trong lòng.

“Mày nhìn lại bản thân đi, tưởng theo đại ca lăn lộn được vài hôm là ngon nghẻ lắm hả? Tao phì! Lúc tao còn chơi với đại ca, mày chắc còn chưa biết chữ ‘giang hồ’ viết thế nào!”

Tên côn đồ mắt lé vừa vác gậy vừa cười khinh bỉ.

Phỉ Hạo siết tay chặt thêm mấy phần, như muốn bóp đến bật máu. Không đợi tên kia nói hết câu, cậu liền hét một tiếng, vung quyền đánh thẳng tới.

Bang!

Nắm đấm lập tức bị cây gậy sắt chặn lại, Phỉ Hạo ngã sõng soài ra đất.

Cậu nằm đó, dáng vẻ thảm hại giữa một đám lưu manh, càng khiến người ta thấy nực cười, giống như một con chó bị đánh không nơi nương tựa.

Tên lưu manh khinh khỉnh cười lạnh, châm chọc: “Chưa đủ lông đủ cánh mà cũng đòi tranh chỗ với tao? Mày là cái thá gì? Tao cho mày liếm giày còn chưa chắc xứng.”

Hắn nắm gậy tiến lại từng bước, giọng nói dần trở nên âm trầm: “Hôm nay, tao sẽ cho mày nếm thử sự ‘lợi hại’ của ông mày!”

Vừa dứt lời, cây gậy sắt trong tay hắn liền nện xuống như muốn bổ đôi người, thế mạnh như vũ bão, khiến người đứng bên cũng theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng mà — không như dự đoán — cây gậy ấy lại bị một bàn tay to thô ráp tóm gọn giữa không trung, cùng lúc đó là một câu chửi rền vang:

“Má mày chứ thằng nhãi ranh, dám động đến con trai ông à, tổ tiên mày là ai đấy?!”

Phỉ Nhiên vừa chửi vừa trở tay giật lấy cây gậy trong tay gã côn đồ, rồi ném mạnh một cái, gậy sắt bay thẳng đập vào chân tên kia, lực mạnh hơn hẳn lúc nãy gã vừa ném.

“A——!!”

Một tiếng hét thảm vang lên.

Tên côn đồ ôm chân lăn lộn trên mặt đất, chỉ có thể phát ra tiếng rên đứt quãng.

Đám người đứng xem xung quanh đều bị tình huống bất ngờ này làm cho đơ người, chẳng ai hiểu người đàn ông này từ đâu xuất hiện, chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua, rồi… giờ thì thành ra thế này.

Chưa kịp định thần, Phỉ Nhiên đã ném cây gậy đi, cầm lấy chiếc giày trong tay, nhắm thẳng đám người mà lao vào. Đế giày hôi mùi mồ hôi quất lên đầu, lên mặt, lên thân bọn chúng. Bị đánh đến mức chỉ biết la hét tháo chạy, cảnh tượng hỗn loạn vang dậy cả con hẻm.

“Còn chưa đủ lông đủ cánh mà đòi làm xã hội đen? Lại còn dám bắt nạt con trai ông đây? Mấy đứa tụi bây chơi cũng dữ quá rồi đấy…”

Tiếng la oai oái lẫn với tiếng mắng giận dữ và tiếng đánh đập vang vọng cả con hẻm nhỏ, một đám lưu manh chưa đầy mấy phút đã bị đánh cho tan tác, chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng chỉ còn sót lại một tên côn đồ gãy chân nằm la liệt tại chỗ.

Hắn nhìn thấy Phỉ Nhiên xách giày tiến về phía mình, đồng tử co lại vì hoảng sợ, thân thể run lên từng đợt, không tự chủ được muốn lùi lại.

“M-mày… mày đừng lại gần… Tao… tao… mày biết đại ca tao là ai không…”

Bang!

Phỉ Nhiên cầm đế giày, không thèm khách sáo quất thẳng vào miệng hắn.

Cái giày đầy mùi thum thủm quất vào khoé môi, vừa đau vừa hôi, khiến người ta muốn ngất luôn tại chỗ.

Phỉ Nhiên tay cầm giày, cúi đầu nhìn gã với ánh mắt lạnh lẽo: “Mày biết đại ca tao là ai không?”

Nếu mà đại ca của anh ở đây, tên lưu manh này sớm đã…

Bỗng nhiên, đầu óc Phỉ Nhiên khựng lại một chút — đại ca? Anh có đại ca sao??

Anh lập tức gạt suy nghĩ vừa lóe qua đầu sang một bên, lười nghĩ thêm, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạo nghễ tột độ: “Tao không cần biết đại ca mày là ai. Nếu lần sau còn dám động đến Phỉ Hạo, tao cho mày tàn phế luôn.”

Nếu hôm nay anh không kịp thời chạy tới, Phỉ Hạo chắc đã bị cây gậy đó nện vào đầu, trở thành kẻ ngốc, rồi cuối cùng ngã xuống sông mà chết. Đến lúc đó, có oan cũng chẳng ai minh, chết cũng chẳng cam lòng.

Nghĩ đến đây, Phỉ Nhiên không chút do dự, lại quất thêm một đế giày lên người tên lưu manh.

Nhìn thấy cái mặt sưng vù, méo mó y như cắt làm hai nửa đối xứng, đuôi lông mày của Phỉ Nhiên khẽ nhướng lên.

Mặc dù mục đích ban đầu của đám lưu manh này không phải thật sự muốn đánh cho Phỉ Hạo ngu đi, nhưng mà hậu quả cuối cùng thì đúng là do bọn chúng gây ra.

Phỉ Nhiên nhìn tên nằm trên đất, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Sau này thấy Phỉ Hạo thì né cho xa ra, nếu không ——”

Nhận lấy ánh mắt giết người không gợn sóng của Phỉ Nhiên, gã côn đồ chỉ cảm thấy tim gan run lên bần bật.

Hắn đã lăn lộn cùng đại ca giang hồ bao lâu nay, gặp không ít kẻ bốc hơi không dấu vết, nhưng từ Phỉ Nhiên, hắn cảm nhận được rõ ràng một điều — người này thật sự sẽ ra tay hạ sát hắn.

Không màng chân đau, hắn đột nhiên quỳ rạp xuống đất, dập đầu mấy cái vang rền: “Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng! Em không dám nữa, tuyệt đối không dám nữa!”

“Cút.”

Phỉ Nhiên vừa dứt lời liền không thèm để ý nữa, anh cầm đế giày, quay người bước nhanh về phía Phỉ Hạo đang đứng.

Phỉ Hạo từ nãy vẫn dõi theo từng hành động của Phỉ Nhiên, lúc này đột nhiên ánh mắt hai người chạm nhau, cậu bối rối đến không kịp phản ứng.

Nhìn người đang tiến lại gần mình, trong lòng Phỉ Hạo cuộn trào đủ loại cảm xúc, nhưng chưa kịp kìm nén đã lại buộc mình trở nên bình tĩnh. Cuối cùng, cậu dời mắt đi, giọng nói lạnh lùng mang theo chút khinh thường: “Tôi không cần anh—”

Chữ “quản” còn chưa kịp thốt ra, đế giày của Phỉ Nhiên đã hung hăng quất xuống, khiến Phỉ Hạo trở tay không kịp.

Cậu ôm đầu né tránh, giậm chân phản kháng: “Anh làm gì vậy!”

“Làm gì à? Đánh mày đấy, mày không hiểu sao?”

Vừa nói, Phỉ Nhiên vừa giơ đế giày nện thẳng lên người Phỉ Hạo, không chút khách khí.

Vừa đánh vừa mắng: “Đồ ngu, người ta đánh mày mà mày không biết né à? Mày tưởng mày là chiến thần đơn độc đập cả hang ổ của tụi nó chắc? Mày nghĩ mày là tường đồng vách sắt, tay chân làm bằng thép à? Ngu thì thôi đi, người ta muốn chân mày mà mày lại dúi đầu vào cho nó đập, mày tưởng đầu mày là cục sắt chắc? Muốn lấy đầu chọi gậy thay chân?”

Ban đầu, tên côn đồ định đánh gãy chân Phỉ Hạo, nào ngờ Phỉ Hạo theo phản xạ ôm đầu né tránh, vô tình đưa đầu tới trước mặt hắn.

Cái gậy sắt kia liền gõ một phát vào đầu cậu, cú đó khiến Phỉ Hạo từ một thiếu niên bình thường trở thành một thằng ngốc, cũng từ đó dẫn tới hàng loạt sự việc sau này.

Nghĩ tới đó, Phỉ Nhiên lại không nhịn được, nện thêm mấy cái đế giày lên đầu cậu.

“Nếu ba không đến kịp, con định lấy cái đầu ngốc này ra đỡ gậy cho người ta à? Ba xem con là đang cố tình để người ta đánh cho ngu luôn đấy!”

Dứt lời, Phỉ Nhiên dứt khoát giáng thêm một đế giày nữa lên người cậu.

Phỉ Hạo bị ăn liên hoàn đế giày đến ngơ cả người, vẻ mặt không thể tin nổi.

Rõ ràng người bị đánh là cậu, vậy mà cuối cùng cậu vẫn phải tiếp tục bị đánh?

Đây là hành động mà một người cha ruột có thể làm với con mình sao?

Quả nhiên… đúng như người ta nói, cậu căn bản không phải là con ruột của Phỉ Nhiên, cho nên mới đáng bị đánh gãy chân thế này…

Ánh mắt Phỉ Hạo dần tối sầm lại.

Nhưng còn chưa kịp cụp mắt xuống, tai đã bị Phỉ Nhiên túm lấy kéo mạnh:

“Về nhà với ba.”

Tai bị kéo đau đến nhức buốt, cả người Phỉ Hạo gần như tê rần, suýt nữa bật khóc.

Cậu mới 15 tuổi, người gầy rộc lại thấp bé, bị xách lên còn chưa cao đến vai Phỉ Nhiên.

Phỉ Nhiên nhìn nhóc con trước mắt, gầy gò như cây gậy trúc, cau mày: “Lâm Xuân Hoa không cho con ăn à? Không biết tự đi kiếm mà ăn?”

Trước đây, nguyên chủ ly hôn với Lâm Xuân Hoa, rồi vứt Phỉ Hạo lại cho bà ta nuôi. Sau đó chính mắt thấy Lâm Xuân Hoa ngoại tình, hắn chẳng buồn tin Phỉ Hạo là con ruột mình nữa, đương nhiên cũng chẳng thèm ngó ngàng gì.

Thế là Phỉ Hạo cứ như vậy sống với Lâm Xuân Hoa từ nhỏ đến lớn. Nguyên chủ từ sau khi ly hôn đến lúc chết cũng chưa từng gặp lại con trai lấy một lần.

Lần này Phỉ Nhiên đến, hai cha con lần đầu gặp mặt, kết quả là một màn đánh đập hỗn loạn.

Phỉ Nhiên mắng không ngừng nghỉ: “Mới có chút tuổi mà cả ngày cứ như con rùa rút đầu, ở ngoài thì giương oai, về nhà lại đến cơm cũng không dám đòi ăn!”

Nói xong liền giơ chân đá một phát vào mông thằng nhỏ.

Phỉ Hạo bị đá bất ngờ, vội dùng tay che mông lại, hai tai đỏ bừng, tức đến nghẹn lời, cố chấp hét lên: “Tôi không cần ông lo! Tôi không phải con ông, tôi—”

Bốp! Còn chưa nói hết câu, một đế giày lại bay thẳng vào tay cậu đang che mông: “Chỉ giỏi gào lên trước mặt ba!”

“Đi nhanh!”

Dứt lời, Phỉ Nhiên xỏ giày vào, quay người sải bước bỏ đi.

Nhưng đi được một đoạn, không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, anh khựng lại.

Quay đầu lại.

Phỉ Hạo — thằng nhóc chết tiệt kia — lúc này đang cắn môi đứng im tại chỗ, chẳng có chút ý định nhúc nhích, như thể bị Tôn Ngộ Không dùng Định Hải Thần Châm cố định lại vậy.

Phỉ Nhiên lập tức quay ngược lại, chẳng thèm khách sáo mà giơ chân đá thêm một phát vào mông cậu: “Bị gió đông đông cứng người luôn à? Không nghe thấy bảo về nhà à?”

Phỉ Hạo lại bị đá, lảo đảo dịch sang một bên, giận dữ trừng mắt nhìn Phỉ Nhiên, nhưng cuối cùng lại chỉ biết ngậm miệng, vừa tức vừa uất mà không dám phản kháng.

Cuối cùng, dưới ánh mắt "Có gì nói lẹ!" của Phỉ Nhiên, Phỉ Hạo nghẹn họng hét lên: “Tôi không phải con ông, tôi sẽ không về với ông—”

“ Ông làm gì vậy? Mau thả tôi ra!” Phỉ Hạo hét toáng lên khi bị nhấc bổng lên vai Phỉ Nhiên.

Thì ra Phỉ Nhiên thấy phiền quá nên dứt khoát vác người lên vai luôn.

“Im lặng.” Anh gắt nhẹ một câu, rồi đưa tay vỗ vỗ lên mông cậu như đang dỗ dành.

Nhóc con đang vào thời kỳ phản nghịch, đúng là khó nuôi thật.

Bất chợt, bước chân Phỉ Nhiên khựng lại, anh đưa tay sờ sờ quần áo trên người Phỉ Hạo, đôi mày nhíu lại.

Sờ sao cũng không thấy cảm giác đúng, có gì đó không ổn.

Anh liền đặt cậu xuống khỏi vai.

Lại duỗi tay bóp thử áo khoác của Phỉ Hạo một cái, gương mặt lập tức trầm xuống. Kéo lớp áo khoác ra, anh giật mạnh — xoẹt một tiếng.

Quả nhiên…

Trống trơn.

“Giữa mùa đông, con mặc thế này? Áo bông đâu rồi?”

Chỉ một thoáng, Phỉ Nhiên đã hiểu rõ — ngoài Lâm Xuân Hoa ra, còn ai có thể làm ra chuyện như vậy?

Bên ngoài nhìn áo khoác của Phỉ Hạo có vẻ bình thường, nhưng chỉ cần chạm vào là biết, lớp bên trong mỏng tang, căn bản không đủ giữ ấm.

Nghe thấy lời Phỉ Nhiên nói, Phỉ Hạo đang giãy giụa đột nhiên khựng lại, rồi bất ngờ hất tay anh ra, gào lên: “Tôi không cần ông lo!”

Bấy nhiêu năm qua không hề quan tâm tới cậu, giờ lấy tư cách gì để xen vào? Dù có lạnh chết, cậu cũng không cần anh quản.

Nói xong liền quay người bỏ đi.

Nhưng chưa kịp đi xa, Phỉ Nhiên đã kéo cậu lại.

Chiếc áo khoác lính xanh được mở ra không chút báo trước, bọc thẳng lấy người cậu.

Hơi ấm bên trong tràn ra, bất ngờ đến mức Phỉ Hạo đứng sững tại chỗ, không kịp phản ứng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play