Việt Trạch lần theo ánh trăng quay lại căn nhà nhỏ của mình. Trong phòng im lặng như tờ, không chút ánh sáng, hẳn là nam nhân kia vẫn còn chưa tỉnh lại.
Cậu cầm chìa khóa, vừa mới mở cổng, còn chưa kịp bước hẳn vào trong, đã bị một bàn tay kéo mạnh lấy cổ tay, rồi lập tức bị siết chặt ra phía sau, không thể động đậy.
Thân thể Việt Trạch vốn nhỏ gầy, lại là ca nhi, nào chịu nổi sức lực như vậy? Cánh tay trắng nõn lập tức đỏ bừng cả mảng, bị kéo vặn về sau khiến cổ tay đau nhức, nước mắt cũng vì thế mà trào ra nơi khóe mắt.
Phía sau có một thân hình cao lớn, ấm nóng lại áp sát vào sau lưng cậu, bả vai rộng rãi, hơi thở lạnh lẽo mà trầm ổn, từng chữ mang theo áp lực khiến người nghẹn thở:
“Ngươi là ai?”
Việt Trạch run rẩy môi, hồi lâu mới phát ra được chút thanh âm đứt quãng như nức nở, mà vẫn không thể nói rõ một lời hoàn chỉnh.
Người phía sau tựa hồ cũng không ngờ Việt Trạch yếu đuối đến vậy. Hắn thoáng dừng lại, rồi buông tay ra. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ánh mắt hắn lướt qua cánh tay đỏ ửng cả mảng của Việt Trạch, lông mày cau lại, đáy mắt xẹt qua một tia ngờ vực: người này là... ca nhi?
“Ngươi—ngươi lấy ân báo oán như vậy sao?” – Việt Trạch xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, giọng mang theo bất mãn – “Ngươi tưởng ai nhặt ngươi từ trên núi về?”
Nam nhân khựng lại, rồi thấp giọng đáp, giọng trầm và có phần áy náy:
“... Xin lỗi. Ta... ta không nhớ rõ rất nhiều chuyện.”
“Không nhớ được?” – Việt Trạch chau mày – “Ngươi mất trí nhớ? Vậy còn nhớ được cái gì?”
Nam nhân cụp mắt nhìn gương mặt trắng hồng của Việt Trạch, dường như suy nghĩ hồi lâu mới thấp giọng đáp:
“Hình như... chẳng nhớ được gì cả.”
Việt Trạch nghe thế cũng chỉ có thể thở dài một hơi bất đắc dĩ. Cậu xoay người vào nhà, lấy cây đánh lửa châm nến:
“Đem cái giường gấp ngoài sân vào đi.”
Lúc nãy bị hắn kéo tay, giường gấp trong tay Việt Trạch đã rơi xuống nền đá xanh giữa sân, giờ vẫn còn nằm nguyên đó.
Nam nhân nghe lời, tự giác biết mình đuối lý nên cúi người nhặt lấy. Chiếc giường ấy với Việt Trạch có hơi nặng, vậy mà tên nam nhân kia nâng lên nhẹ như không, tựa như chỉ là một cành cây khô.
“Đa tạ, nơi này là thôn Đông Nhiêu, ta là đại phu trong thôn, ngươi... Ngươi nếu không nhớ rõ bất cứ việc gì, ngày mai ngươi cùng ta đi lên trấn trên gặp quan phủ đi.”
Việt Trạch cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu một cái rồi xoay lưng trải chăn đệm. Chợt cảm nhận sau lưng có hơi thở lại gần, cậu cảnh giác quay người lại, thấy nam nhân đang nhăn mày, tựa hồ có điều do dự.
“Làm sao vậy?”
“Có thể... đừng đưa ta đến quan phủ được không?”
Lời này khiến tim Việt Trạch giật thót. Cậu lập tức nhìn kỹ lại người trước mắt. Chẳng lẽ cậu đoán sai rồi? Người này là làm chuyện xấu, ngọc bội kia... là đồ hắn cướp đoạt mà có?
Nam nhân thấy ánh mắt đối phương đột nhiên đầy nghi ngờ, liền vội vã giải thích:
“Ta không phải sợ quan phủ... chỉ là — tuy ký ức phần lớn đều không nhớ rõ, nhưng ta... ta mơ hồ nhớ có người từng truy sát ta. Nếu bị phát hiện, ta sợ...”
Lời nói ấy khiến lòng Việt Trạch trầm xuống. Có người truy sát? Còn sợ bị bại lộ? Vẫn cần xác nhận thêm một chút...
Nhân lúc nam nhân còn chưa phản ứng lại, cậu đã thuận tay kéo lấy miếng ngọc bội đang đung đưa bên hông hắn. Cùng lúc đó, nam nhân cũng phản ứng theo bản năng, vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của hắn. Có lẽ nhớ tới chuyện vừa rồi mình dùng sức quá mạnh, lần này nam nhân nắm rất nhẹ, thậm chí còn dè dặt.
“Ngươi...”
“Cái này...”
Hai người đồng thời mở miệng. Việt Trạch giương mắt hỏi:
“Ngọc bội này… là của ngươi?”
Nam nhân khẽ nhíu mày, do dự gật đầu:
“Có lẽ... là vậy?”
“Vậy ngọc bội này có khắc chữ đúng không?”
“Ách… là chữ ‘Hoài’…?”
Giọng nam nhân vô cùng lưỡng lự. Dường như ký ức mơ hồ nói cho hắn biết đó là chữ này, nhưng hắn không dám khẳng định chắc chắn. Việt Trạch mở ngọc bội ra xem, quả nhiên là chữ “Hoài” được khắc tỉ mỉ bên trong.
“Ngọc bội này làm từ gì?”
“Thiên Sơn phỉ thúy.”
Lần này hắn trả lời rất nhanh, vừa nhìn thấy ngọc bội được mở ra, trong đầu đã tự nhiên hiện lên bốn chữ này, như một mảnh ký ức vốn hằn sâu trong tiềm thức.
Việt Trạch gật đầu, trong lòng cũng tạm yên tâm, xem ra người này hẳn đúng là chủ nhân của ngọc bội này, chỉ là không rõ vì sao lại lưu lạc đến nơi này. Nhớ đến lời nam nhân từng nói về việc bị truy sát, Việt Trạch cũng thấy không phải không có lý. Người như vậy, xuất thân ắt không tầm thường, vướng vào rắc rối cũng không lạ.
Chỉ là, một chữ “Hoài” khắc trên ngọc bội lại khiến lòng hắn thoáng hoảng hốt. Nhưng rất nhanh, Việt Trạch đã thu ánh mắt về, rũ mi che đi cảm xúc, lặng lẽ trả lại ngọc bội, thấp giọng dặn:
“Trước tiên ngươi nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta còn phải tới y quán xem bệnh.”
Nam nhân hé miệng, tựa như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi.
Việt Trạch nằm trên chiếc giường nhỏ, tâm trí vẫn chưa an ổn. Trong lòng cậu có chút phiền loạn, nằm trên giường nhỏ trằn trọc mãi không ngủ được. Đến khi đang lơ mơ chìm vào giấc mộng thì trong sân đã vang tiếng gà gáy sáng.
Cậu dụi dụi mắt, bất đắc dĩ ngồi dậy. Hôm qua quên báo trước với thôn dân hôm nay nghỉ, nếu giờ không đi e là sẽ lỡ việc.
Vì tối qua trong phòng còn có người, hắn liền để nguyên y phục đi ngủ. Sáng dậy vừa quay đầu liền thấy nam nhân nọ không biết đã dậy từ bao giờ, đang ngồi ở mép giường lặng lẽ nhìn hắn. Đôi mắt sâu thẳm, khiến Việt Trạch có cảm giác mình giống như một con thỏ nhỏ đang bị sói rình.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Có lẽ nhờ một đêm nghỉ ngơi, khí sắc nam nhân tốt lên không ít. Việt Trạch gật đầu, nói:
“Ta đi y quán một lát. Trở về sẽ sắc thuốc cho ngươi. Vết thương sau ót ngươi cần sớm được tiêu sưng.”
Nam nhân gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của Việt Trạch.
***
Vào mùa thu, dân thường không mấy khi ra mồ hôi, chỉ có nông phu lao động mới cần thường xuyên thay giặt. Việt Trạch hôm nay vẫn mặc bộ y phục hôm qua, nhưng cũng không ai để tâm.
Dân trong thôn Đông Nhiêu đều khỏe mạnh, có lẽ là nhờ phong thổ nơi đây tốt lành, núi sông trong xanh, ruộng vườn màu mỡ. Khuyết điểm duy nhất là cách trấn trên khá xa, đường núi lại nhiều, đi lại bất tiện.
Tiễn vài người đến khám cảm mạo, Việt Trạch ngáp một cái, nước mắt lưng tròng. Đúng lúc ấy, người cuối cùng trong hàng tiến lên:
“Trạch đại phu, mấy ngày nay ta chưa có nguyệt sự, ngài xem giúp được không?”
Người tới là một nữ tử, Việt Trạch nhận ra ngay, là Ngưu Mai – vợ của người con trai phía đông nhà Lý nhị ca. Họ đã có một ca nhi tên là Lý Tiếu.
“Mai tẩu tử.”
Ngưu Mai chỉ hơn Việt Trạch vài tuổi. Việt Trạch ngoài mặt là thân phận hán tử, nên cư xử khách khí đúng mực. Cậu lấy khăn, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Ngưu Mai, rồi dùng hai ngón tay bắt mạch thật kỹ.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt cậu thay đổi đôi chút, khiến Ngưu Mai trong lòng lo lắng, không dám lên tiếng hỏi, sợ quấy rầy suy nghĩ của đại phu.
“Chúc mừng Mai tẩu tử, nhà tẩu sắp có thêm người rồi.”
Việt Trạch cười nhè nhẹ, rút tay về, đặt khăn vào ngăn kéo. Ngưu Mai ngẩn người giây lát rồi mừng rỡ không thôi, liên tục cảm ơn, còn từ sau lưng lấy ra một gói lớn: có trứng gà, rau xanh, và cả thảo dược – hẳn là chồng nàng vừa lên núi hái về.
“Đa tạ Trạch đại phu, mấy thứ này xin tặng ngài.”
“Như vậy nhiều quá, để lại trong nhà dùng dần đi.”
Việt Trạch vội vàng từ chối, nhưng Ngưu Mai nhất quyết không chịu, vừa nói vừa ấn vào tay cậu, đành phải nhận lấy.
“Vừa rồi thấy Trạch đại phu có vẻ mệt mỏi, chi bằng giờ chưa có ai, ngài về nghỉ một chút đi.”
Việt Trạch biết nàng là hảo tâm, cũng vừa đúng ý mình, liền gật đầu cười nói:
“Ừ, ta cũng tính nghỉ một ngày, ngày mai không mở cửa.”
“Vậy ngài cứ yên tâm về nghỉ, ta sẽ nói với mọi người đừng đến tìm.”
Việt Trạch vẫy tay chào nàng, không vội rời đi, mà đi vòng ra sau tủ thuốc, chọn mấy vị thuốc rồi bọc lại, khóa cửa y quán rồi mới thong thả trở về.
Trời còn chưa tới giữa trưa. Dù đã vào thu nhưng nhiệt độ vẫn chưa hạ thấp mấy, đặc biệt là với người như Việt Trạch đi tới đi lui một hồi, trên người liền rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cậu vừa trở về đến viện, đã thấy nam nhân kia đứng giữa sân, ánh mắt thẳng tắp dõi theo đám gà đang ăn thóc. Dáng người hắn cao lớn, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng vững vàng. Nếu không biết, còn tưởng hắn đang nhìn bản đồ giang sơn xã tắc.
Nghe thấy tiếng động nơi cửa, nam nhân nghiêng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Việt Trạch đang nhìn mình. Tầm mắt hắn lướt xuống, dừng lại nơi cổ áo đã bị kéo hờ lộ ra làn da nhàn nhạt ửng hồng vì nóng, trắng trẻo mà sạch sẽ.
Việt Trạch hắng giọng một tiếng, nâng cằm hỏi:
“Ê, ngươi nhìn gà nhà ta làm gì thế? Định ăn à?”
Nam nhân khựng lại một thoáng, lắc đầu, vẫn không nói gì.
Việt Trạch lúc này mới có thời gian thật sự suy nghĩ đến chuyện của hắn, cũng chẳng ngại ngùng gì, liền rảo bước vào bếp, rót cho mình một ly nước ấm, uống xong mới thong dong ra sân, nằm phịch xuống chiếc ghế mây dài. Cậu giơ tay ngoắc ngoắc, gọi nam nhân lại gần.
Không hiểu vì sao, nam nhân ấy lại cảm thấy Việt Trạch vô cùng thu hút, nét mặt kia, dáng người kia, tựa hồ từng gặp qua ở nơi nào. Trong trí nhớ rối loạn ấy, dường như là một người quen rất thân thiết, là một người từng khiến hắn an lòng.
“Trước đây... ta có từng gặp ngươi chưa?”
Nam nhân đi về phía ghế nằm, tà áo dài khẽ phất, huyền sắc vạt áo làm hắn trông càng thêm thần bí, cao quý.
Việt Trạch chớp mắt:
“Ơ? Không nhớ từng gặp, sao vậy?”
Trong lòng khẽ nhói lên một chút, chẳng lẽ thật sự là người quen cũ? Nhưng sao hắn lại chẳng nhớ được gì?
Nam nhân trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ giọng:
“Không có gì. Ta nghĩ cả ngày hôm nay, chỉ miễn cưỡng nhớ được tên mình hình như có chữ ‘Hoài’.”
Hắn vừa nói vừa tháo ngọc bội từ hông xuống, đưa cho Việt Trạch.
Ngọc bội rơi vào tay, ấm áp trơn nhẵn. Việt Trạch nhẹ nhàng vuốt ve mặt khắc chữ, một chữ “Hoài” cứng cáp rõ nét hiện ra dưới đầu ngón tay.
Cậu gật đầu, trầm giọng hỏi:
“Ngươi không muốn đến quan phủ, vậy ngươi định cứ ở chỗ ta mãi sao? Nhưng ngươi không có tịch khế, thôn trưởng e là không chịu nhận.”
Nam nhân khẽ nhíu mày, dường như chưa từng nghĩ tới chuyện ấy. Hắn cứ như vậy cô độc đứng bên cạnh Việt Trạch, lưng thẳng, khí chất tĩnh mịch như cây tử đằng, bao trùm là một tầng hiu quạnh khó tả.
Việt Trạch ngẩng đầu nhìn hắn một cái. So với dáng vẻ tối qua ép người không tha, giờ phút này lại mang chút ngốc nghếch đáng thương. Rõ ràng là một người có khí chất cương nghị, gương mặt tuấn tú thâm sâu, thế mà giờ đây lại như một kẻ bị vứt bỏ không nơi nương tựa. Mà khéo thay, Việt Trạch lại luôn mềm lòng với những kẻ có gương mặt đẹp.
Đối với thân phận nam nhân kia, Việt Trạch cũng đã dần có tính toán. Chờ hắn khôi phục trí nhớ, nếu có người đến đón, thì tốt. Còn nếu không, bản thân cậu cũng có thể an ổn giữ hắn ở lại nơi này.
Chỉ là — nam nhân nói cảm thấy cậu quen mặt, không biết là loại quen thuộc thế nào. Nếu thật sự khôi phục trí nhớ, liệu cậu còn có thể tiếp tục che giấu những điều không muốn nhắc đến? Việt Trạch không muốn lại phải nhớ về quá khứ dơ bẩn kia.
Cậu nghiêng đầu, than một tiếng:
“Thôi, ngươi lớn lên trông cũng rắn rỏi. Nếu ngươi chịu giúp ta làm việc hằng ngày, ta sẽ đi nói với thôn trưởng một tiếng, cho ngươi lưu lại.”
Nam nhân nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, thần sắc trong nháy mắt có chút vui mừng, khiến Việt Trạch không nhịn được bật cười. Nếu hắn thật là kẻ quyền quý hay người mang thân phận cao xa, thì lúc mất trí nhớ cũng thật ngu ngốc khờ khạo!
“Bất quá cũng phải đặt cho ngươi cái tên. Nếu trong tên có chữ ‘Hoài’... thì gọi là... Ừm...”
Việt Trạch cúi đầu suy nghĩ, nam nhân bên cạnh thấp giọng hỏi:
“Ngươi... họ gì?”
“Ta họ Việt. Vậy ngươi cũng họ Việt đi. Để ta nói với thôn trưởng rằng ngươi là biểu ca bên ngoại của ta, từ nơi xa tới.”
Việt Trạch nói xong, cắn cắn đầu lưỡi, suýt nữa lỡ miệng nói ra chuyện mình cũng chẳng phải người bản thôn. Nếu để nam nhân biết được, e là rối rắm thêm.
“Việt... Hoài.”
Nam nhân chậm rãi đọc lại, dường như rất hài lòng với tên gọi ấy.
“Được rồi, đêm qua thức đến nửa đêm chưa ngủ, ta phải đi nghỉ một lát. Ngươi nếu đói thì vào bếp tìm gì đó ăn tạm, đừng có gọi ta.”
Nói đoạn, Việt Trạch đứng dậy, vừa bước vào trong thì sững lại. Trong phòng có chút thay đổi — trên chiếc giường nhỏ của cậu, lại đặt tấm chăn đệm mà ban đầu cậu để dành cho Việt Hoài.
Việt Hoài theo sau đi vào, thấy cậu đứng ngẩn ra thì khẽ siết tay, nhỏ giọng giải thích:
“Ngươi nên ngủ trên giường mình, đừng vì ta mà chen chúc nơi chỗ nhỏ hẹp ấy.”
Việt Trạch có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng chỉ khẽ lắc đầu. Đối với sự chu đáo của Việt Hoài cậu cũng không từ chối.
“Vậy trước tiên ngươi cứ ngủ tạm ở đây đi, chờ ta tìm thợ mộc đến làm thêm một chiếc giường để ở gian bên.”
Gian phòng bên cạnh vốn từng có giường, nhưng sau vì cấp cứu cho một người mất máu nặng, máu ngấm vào giường khiến không dùng được nữa, đành chẻ ra làm củi.
Việt Hoài gật đầu, coi như đồng ý.
Hai người đứng gần nhau, khoảng cách chỉ còn nửa bước. Việt Trạch nhìn thấy nơi vạt áo Việt Hoài còn vương vết máu, mà phía sau lồng ngực phập phồng khe khẽ, dưới lớp áo tối màu lại càng nổi bật.
“Ai nha, suýt quên mất chuyện quần áo của ngươi — ở chỗ ta cũng chẳng có cái nào ngươi mặc vừa.”
Việt Trạch nhíu mày, trong lòng thầm tính, trong nhà đột nhiên có thêm một người, quả thật cũng có chút phiền.
Việt Hoài im lặng một hồi, rồi lục trong người ra một vật, là một đồng tiền nhỏ chế bằng vàng, dáng tròn, đưa cho Việt Trạch.
“Cái này... có thể dùng được không? Nếu được thì lấy mua mấy bộ đồ.”
Việt Trạch nhận lấy, xem qua một lát, trong lòng càng thêm chắc chắn thân phận Việt Hoài không tầm thường. Cậu cười cong cả mắt, vỗ nhẹ lên ngực Việt Hoài:
“Dùng được, dùng tốt lắm! Có khi nhờ ngươi mà ta thành phú hộ rồi đấy.”
Việt Hoài cụp mắt, nhìn nơi bị vỗ, phảng phất như nơi ấy còn lưu lại ấm áp, nhẹ nhàng nóng lên.
Việt Trạch vươn vai:
“Nhưng giờ không kịp đi chợ đâu. Ta phải ngủ trước cái đã. Ngươi tự chơi một mình đi.”
Nói đoạn, cậu đẩy cửa vào phòng, đóng lại, che khuất làn da trắng nõn như ngọc.
Việt Hoài đứng ngoài, nhìn cánh cửa khép kín, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay, ánh mắt không còn ôn hòa như lúc đối mặt Việt Trạch, mà lại lạnh lẽo như phủ một tầng sương mỏng. Nhưng rất nhanh, tiếng bụng đói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ.
Việt Hoài đứng yên trong chốc lát, rồi lặng lẽ xoay người đi về phía gian bếp.