Sương thu lạnh lẽo bất ngờ rơi xuống, nhiệt độ cũng theo đó mà đột ngột hạ thấp khiến không ít người trở tay không kịp, cả thôn Đông Nhiêu đâu đâu cũng vang lên tiếng ho khan nối tiếp nhau không dứt.

Một thiếu niên dáng người thon gầy, mặc áo vải xanh trắng sạch sẽ, gương mặt tuấn tú nho nhã đang ngồi trước cửa hiệu thuốc nhỏ của mình, hai tay đặt nơi cổ tay một phụ nhân tóc điểm hoa râm, cẩn thận bắt mạch.

“Không sao cả, chỉ là bị nhiễm chút phong hàn, ta kê vài thang thuốc trừ hàn cho người về nấu lên uống, mỗi ngày ba lần, uống bảy ngày là ổn.”

Việt Trạch nói xong liền đứng dậy, đến trước quầy thuốc nhỏ phía sau, nhanh nhẹn chọn lấy vài vị thuốc xếp vào túi giấy, động tác thuần thục khéo léo.

“Đa tạ Trạch đại phu, khụ khụ… thật phiền ngài quá.”

Lão phụ nhân ho khan hai tiếng, lau mũi, giọng nói khàn khàn cảm ơn rồi đưa sang một cái túi vải đỏ.

“Đây là trứng gà mới vừa nhặt ở nhà, Trạch đại phu nhận lấy đi.”

Việt Trạch một tay đỡ lấy túi vải, một tay đưa thuốc đã gói cẩn thận cho bà, khẽ cong mắt cười dịu dàng: “Đa tạ Lý tam nãi nãi. Đây là thuốc của bà.”

Lý tam nãi nãi nhận thuốc rời đi, phía sau lại có mấy người trong thôn đang nối đuôi nhau ngồi chờ đến lượt.

Chờ khám xong cho từng người, bốc thuốc đầy đủ, mặt trời cũng đã lên cao. Việt Trạch duỗi lưng một cái, bắt đầu thu dọn mấy thức ăn đổi thuốc mà bà con trong thôn mang tới, bụng nghĩ không biết lát nữa nên nấu món gì cho bữa trưa.

Thôn Đông Nhiêu địa thế khuất nẻo, ba phía núi non bao bọc, chỉ có một con đường duy nhất ra vào thôn, mà ngôi làng gần nhất cũng cách một ngọn núi.

Tuy vậy, vùng đất này màu mỡ, người trong thôn sống nương tựa vào núi rừng, làm nông nuôi gà vịt, không đến mức phú quý giàu sang, nhưng cũng đủ cơm ăn áo mặc.

Trong cái thôn nhỏ này, Việt Trạch là đại phu duy nhất, nên được mọi người trong thôn kính trọng lắm.

Thân thể Việt Trạch từ nhỏ đã yếu, lại không rành chuyện đồng áng, ruộng vườn do cha mẹ để lại đành cho thôn trưởng thuê, rồi từ chỗ thôn trưởng chuyển sang người biết làm nông thuê lại. Mỗi vụ thu hoạch, họ chia lại ít tiền thuê cho Việt Trạch.

May mà chi tiêu hằng ngày của cậu cũng không lớn, chỉ có đôi lúc mua dược liệu là tốn kém một chút. Thời gian trôi qua, bà con trong thôn ai nấy đều biết Trạch đại phu y thuật giỏi, lại dễ mến. Nếu trong nhà không có đồng bạc nào, họ thường mang chút trứng gà, rau dưa trong nhà đến đổi thuốc, mà cậu cũng vui vẻ nhận lấy.

Khóa cửa hiệu thuốc lại, Việt Trạch men theo con đường đất vàng đi về phía đông sơn. Nhà tổ cha mẹ để lại cho cậu ở ngay lưng núi, cách xa phần lớn người trong thôn, nhưng y quán thì phải mở ở giữa thôn để thôn dân tiện đi lại.

Về đến nhà, trước tiên cậu vào bếp múc ít thức ăn chăn nuôi, mang ra sân trước cho đám gà mái ăn, nếu không chúng lại không chịu đẻ trứng.

Một con gà trống đầu đỏ đứng thẳng bước qua bước lại, dáng vẻ uy phong, còn lại đều là gà mái, bộ lông đen đen vàng vàng nhìn khỏe mạnh.

Bầy gà mái co cụm vào nhau sưởi ấm, gà trống thong dong dạo quanh lãnh địa của mình, vừa thấy Việt Trạch bưng đồ ăn đến liền khanh khách kêu vài tiếng.

“Ăn đi.”

Việt Trạch dùng sức nghiêng hồ lô đổ thức ăn xuống đất, gà mái ùa lên tranh mổ tới tấp.

Thu dọn xong, cậu quay vào bếp, mở nắp nồi, lấy hồ lô sạch múc một gáo nước trong lu đổ vào.

Cậu ngồi bên giường sưởi, nhặt ít cỏ khô vo lại trong tay, dùng thanh đánh lửa nhóm bếp, rồi cho thêm vài khúc củi.

Không lâu sau, lửa cháy bập bùng, hơi nước từ chiếc chảo sắt đen sì cũng dần bay lên.

Đợi nước sôi bùng, Việt Trạch lấy phần bột cán tay do Lý Nhị Nương mang đến thả vào, chẳng mấy chốc sợi mì sôi trào trong nồi, đến mức gần như không nhìn thấy hình dạng.

Việt Trạch thích ăn mì mềm, nên để nấu lâu thêm một chút. Khi thấy mì nổi lên mặt nước, cậu liền vớt ra, rắc thêm chút hành thái. Một bát mì nước đơn giản liền hoàn thành.

Cậu không kén ăn, chỉ cần no bụng là được. Ước chừng tô mì này có thể ăn được đến ba ngày.

Việt Trạch chép chép miệng, nghĩ bụng buổi tối nên nấu chút cơm, ăn mì mãi e rằng mình cũng thành mì sợi mất.

Nhưng cậu lại không rành xào nấu, suy nghĩ hồi lâu liền nhớ tới món cơm nấu nấm mẹ cậu từng làm trước kia.

Lúc này trời đã vào chiều muộn, không biết sau núi còn hái được gì không, Việt Trạch xoa tay, sau khi rửa bát đũa sạch sẽ, cậu xách giỏ tre ra sau núi.

Đi chưa được bao xa, cậu liền tìm thấy mấy cây nấm trắng ẩn dưới bụi cỏ. Loại nấm này không có tên, thôn dân thường gọi là “nấm trắng”, đầu tròn tròn, cả thân trắng muốt, tuy không thể gọi là mỹ vị thượng hạng nhưng ăn cũng tạm ổn.

Hái được một ít nấm trắng, tiện tay gom thêm vài loại thảo dược thông thường ở dọc đường, Việt Trạch lau mồ hôi trên trán, nhìn trời sắp lặn liền định quay về, dù gì nấu cơm cũng cần có thời gian.

Đúng lúc đó, một chân của cậu giẫm vào bùn mềm, liền thoáng thấy một tia sáng loáng qua khóe mắt.

Ngẩng đầu nhìn kỹ, dưới hai gốc đại thụ phía xa, dường như có vật gì đó đang phát sáng.

Việt Trạch nheo mắt quan sát hồi lâu, mới phát hiện hóa ra chỉ là ánh hoàng hôn chiếu lên một món đồ vật gì đó nên mới lóa mắt như vậy.

Là vật gì thế? Trong lòng Việt Trạch khẽ động, vạt áo đã thấm sương núi ẩm lạnh mà cậu hắn cũng chẳng bận tâm, nhẹ bước lại gần. Mắt cậu vốn tốt, cách xa như vậy vẫn có thể trông rõ ánh sáng phản chiếu kia là từ một miếng ngọc bội xanh biếc, trơn bóng mịn màng.

Mà nhìn sợi dây buộc ngọc bội, lại thấy rõ đó là đang treo trên thân một người!

Việt Trạch cả kinh, đứng ngây tại chỗ một hồi lâu, đầu óc xoay vòng nghĩ không thôi — chẳng lẽ là người chết? Nhưng trong thôn có ai đeo được thứ quý giá như vậy đâu chứ?

Bỗng nhiên trong rừng có chim sà xuống, làm cành lá lay động, vài mảnh lá khô rơi xuống, rớt lên người đang nằm bất động kia, rồi lại bị hơi thở yếu ớt của người đó thổi bay nhẹ sang bên.

Còn may, vẫn chưa chết.

Việt Trạch thở ra một hơi. Nếu quả thật chết ở núi Đông Tha, vậy thì rắc rối to rồi. Cậu bước thêm vài bước, đi thẳng đến bên cạnh người đang nằm ở đó.

Đến gần hơn thì mới thấy rõ, người này là một nam nhân, dáng vóc cao lớn cường tráng, tóc dài buộc đuôi ngựa tán loạn phủ đầy lá khô. Mặt hắn cũng dính chút bụi bẩn và máu, đôi mắt nhắm nghiền, nếu không phải ngực khẽ phập phồng, thật đúng là giống hệt người chết.

Việt Trạch ngồi xổm xuống, đưa hai ngón tay đặt lên cổ đối phương, cảm nhận mạch đập được tuy yếu ớt nhưng vẫn có nhịp đập — trong lòng cậu liền bình tĩnh lại một chút.

Bất kể thân phận người này là gì, cậu là đại phu, lẽ nào lại để người ta nằm chết lẻ loi trên núi? Huống hồ ban đêm khí lạnh nặng, kéo dài thì sớm hay muộn gì cũng sẽ chết.

Việt Trạch thử kéo người kia một cái, nhưng chỉ mới kéo một cái đã làm chính mình thở hổn hển, mặt mày đỏ bừng.

Không ổn rồi, một mình cậu chắc chắn không đủ sức. Nghĩ ngợi trong chốc lát, Việt Trạch cõng chiếc giỏ tre đang để bên cạnh, xoay người bước nhanh xuống núi.

Nhà cậu gần, nhưng những nhà khác thì lại có chút xa, cũng không phải nhà nào cũng có hán tử mạnh khoẻ. Việt Trạch nghĩ nghĩ, định đi tìm vài nhà quen thuộc để nhờ giúp đỡ.

“Ấy da, Trạch đại phu, ngài đi đâu mà gấp gáp vậy? Có chuyện gì à?”

            xách giỏ tre nhỏ từ ngoài trở về, vừa hay trông thấy Việt Trạch đang đứng ngoài cửa nhà mình, thần sắc lo lắng, liền vội bước lại hỏi.

“Nhị nương, Đại Sơn nhà thẩm có ở đây không?”

“Có chứ, Đại Sơn với tiểu phu lang nó, còn có Nhị Sơn và tức phụ đều ở nhà đó.”

Lý Nhị Nương vừa nói vừa mở cửa, ý bảo mời Việt Trạch vào. Nhưng cậu lại lắc đầu nhẹ nhàng từ chối.

“Nhị nương, ta muốn nhờ Lý Nhị Ca cùng hai đứa nhỏ nhà thẩm đi giúp một tay.”

Lý Nhị Nương nhướng mày một cái, rồi lau tay vào tạp dề, xoay người gọi lớn: “Cha tụi nhỏ! Đại Sơn, Nhị Sơn!”

“Ai! Mẹ gọi gì đấy?”

Lý Đại Sơn ló đầu ra từ trong nhà, nghe mẹ mình gọi cũng chẳng kịp nghĩ nhiều liền dạ ran. Không bao lâu sau, ba cha con cao lớn tráng kiện đều cùng nhau bước ra.

Lý Nhị Ca dáng người thấp và gầy hơn hai đứa nhỏ nhà mình, nhưng vẫn là một nam nhân tráng kiện, còn hai đứa nhỏ kia thì khỏe mạnh rắn chắc, trông rất được việc.

Phía sau họ, một phu lang có gương mặt thanh tú, bụng lớn nhô cao, đang được một cô nương mặt tròn đỡ đi ra.

Lý Nhị Nương thấy vậy liền vỗ đùi chạy lại: “Ai nha, Hi ca nhi, con ra làm gì? Mau mau ở nhà nghỉ ngơi đi chứ.”

Phương Châu bên cạnh khẽ cười: “Tẩu ca ca ở nhà cả ngày, muốn ra ngoài hít thở một chút mà.”

Triệu Hi – phu lang của Lý Đại Sơn – vuốt bụng cười dịu dàng trấn an: “Mẫu thân đừng lo, con đâu có làm gì đâu, chỉ là đi dạo đôi chút. Nghe nói Trạch đại phu có việc tìm phu quân với nhị đệ đó mà.”

“Phải rồi, mấy đứa mau đi giúp Trạch đại phu đi!”

Việt Trạch lúc này đã hơi lấy lại hơi, thấy Hi ca nhi liền bước tới, nhẹ giọng nói: “Không cần vội, để ta nhìn bụng Hi ca nhi trước đã.”

Nói rồi, cậu không đụng vào mà chỉ quan sát cẩn thận, hỏi han vài câu về động tĩnh thai nhi.

Triệu Hi nhu thuận trả lời từng điều một. Ai ai cũng biết y thuật của Trạch đại phu rất tốt, trong thôn người đến tìm cậu khám bệnh không kể xiết, mấy thôn bên cạnh cũng có người tìm tới tận nơi!

“Không có gì đáng lo. Bây giờ bụng đã lớn, đừng sờ nắn nhiều, kẻo khiến hài tử xoay lung tung, tới lúc sinh sẽ khó.”

Hi ca nhi gật đầu đồng ý, mặt mày hiền hậu dịu dàng. Lý Nhị Nương đứng bên nghe liền vui vẻ cười không khép được miệng.

“Biết rồi, đa tạ Trạch đại phu, sau này đến lúc sinh, còn phải nhờ ngài vất vả thêm.”

“Không ngại. Thẩm đã mời bà đỡ chưa?”

Lý Nhị Nương gật đầu: “Rồi rồi, là mẹ của Phương Châu đó!”

Việt Trạch cũng mỉm cười gật gù. Mẹ của Phương Châu là bà đỡ nổi danh quanh mười dặm, tay nghề lão luyện, đỡ đẻ cho bao nhiêu nhà mà chưa từng xảy ra vấn đề gì. Dù có hơi mắc, nhưng chuyện sinh con là chuyện hệ trọng, chẳng nhà ai lại tiếc tiền cho việc đó cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play