So với vẻ mặt khẩn trương hề hề của Rebertine, sắc mặt của Debby lại nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu xua tay: “Bây giờ là ban đêm, những người canh gác bên ngoài đều đã đi rồi, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Nghe Debby nói như vậy, Rebertine lúc này mới chú ý tới chỗ lúc trước hai người cá canh gác, không biết từ lúc nào đã bị thay bằng một cánh cửa đá, hai cái đuôi cũng không còn thấy bóng dáng.
Phát hiện điểm này, Rebertine lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày: “Cửa đã đóng rồi, vậy cậu vào bằng cách nào?”
Lúc này trên mặt Debby lộ ra một tia đắc ý, cậu đưa tay chỉ về một hướng: “Từ chỗ đó lẻn vào đấy, may là tôi gầy, nếu béo chút thì vào không nổi rồi.”
Nhìn thấy trong mắt Debby lộ ra chút giảo hoạt và đắc ý, Rebertine cũng bật cười: “Được đấy, cậu giỏi thật.”
Thấy Rebertine cười, Debby cũng cười theo, sau đó còn không quên lấy ra đồ mình mang đến: “Anh có đồ ăn không? Tôi mang cá đến cho anh này, anh đói không?”
Không ngờ Debby tốn công lẻn vào chỉ để mang đồ ăn cho mình, Rebertine có chút ngẩn ra.
Mà Debby thấy Rebertine ngây người thì hơi kỳ lạ, đưa tay quơ quơ trước mặt anh: “Rebertine, anh sao vậy?”
Lấy lại tinh thần, Rebertine nhìn vẻ mặt lo lắng của Debby, lúc này mới cười lắc đầu: “Không sao.” Rồi nghiêng người chỉ về bàn đá dùng để để đồ: “Tôi có ăn rồi, không đói, là người cá canh gác bên ngoài đưa vào đấy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play