Chu Nghị bị tiếng động đánh thức.

Tiếng thì thầm.

Ong ong, anh anh.

Bẹp bẹp.

Chu Nghị tính tình vốn không tốt, lúc ngủ đặc biệt dễ cáu, cho nên phản ứng đầu tiên của anh là nhíu mày nặng nề, bật ra một tiếng chửi thề, nhưng cái tiếng “anh anh ong ong” kia vẫn không dứt bên tai. Cuối cùng, Chu tiên sinh bùng nổ, mở choàng mắt ngồi bật dậy, quay về phía phát ra tiếng động mà quát:

“ĐCM, chết tiệt, tin lão tử chém mày luôn không!”

Rất tốt, vừa quát lên, xung quanh lập tức im phăng phắc. Chu Nghị nhắm mắt lại, hài lòng, chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên cắt ngang:

“Này, tiểu nhị, cậu không sao chứ?”

“Mày câm miệng cho tao là ok rồi ——” Chu Nghị không kiên nhẫn mà quát lại, nhưng rồi anh khựng lại, giọng nói kia nghe chẳng quen chút nào. Anh nhắm mắt lại, rồi mở ra — và ngay lập tức sững sờ.

Trước mặt Chu Nghị là hai kẻ, không, chính xác phải nói là hai kẻ thân đuôi cá, vẻ mặt lo lắng nhìn anh.

Chu Nghị ngơ ngác, đưa tay chỉ vào hai kẻ đó, nửa ngày chỉ thốt được hai chữ:

“Các người ——”

Có lẽ vì biểu cảm của Chu Nghị thật sự quá khó coi, hai kẻ đuôi cá đó liền quẫy đuôi tiến tới gần anh, vô cùng quan tâm, kẻ sờ bên này, kẻ chạm bên kia, mỗi kẻ lại hỏi một câu:

“Nè, Reb, cậu không sao chứ? Có đau chỗ nào không?”

“Miệng vết thương bên ngoài đã dần khép rồi, chẳng lẽ cậu bị thương bên trong? A trời ơi, nếu thật vậy thì phiền to rồi, Reb, cậu thật sự bị thương bên trong hả?”

“Hẳn là không đâu, tôi vừa kiểm tra rồi, trừ vết thương ngoài thì không có gì cả.”

“Cậu chắc không?”

“Ờm —— cũng không dám chắc lắm.”

“……”

Chu Nghị nhìn hai kẻ kia tranh luận sôi nổi trước mặt mình, rốt cuộc lên tiếng:

“Tôi nói…… các người là ai? Tôi lại là ai?”

Hai con nhân ngư lập tức ngây người —— biến sắc —— không thể tin nổi —— cuối cùng một con nhào lên, run rẩy nói:

“Reb, cậu nói gì vậy?”

Chu Nghị nhập vai rất giỏi, mặt vẫn mơ màng:

“Tôi nói, các người là ai? Tôi lại là ai?”

Một con nhân ngư nghe xong suýt nữa té xỉu:

“Ối trời ơi, Reb, mau nói với tôi là cậu đùa đi, mau lên!”

Chu Nghị lúc này khai quật tiềm chất ảnh đế, mặt vẫn mờ mịt:

“Reb là ai? Các người là ai?”

Câu này hoàn toàn đánh sập tinh thần nhân ngư kia, hắn nhìn con còn lại, gào lên:

“Lạp Phu Nhĩ, Reb cậu ấy quả nhiên bị thương bên trong rồi, chắc là chấn thương đầu rồi! Thật sự to chuyện rồi!”

Con nhân ngư tên Lạp Phu Nhĩ cũng bắt đầu cuống, cố trấn tĩnh:

“Này, Ngải Phật, trấn tĩnh đi, có lẽ tình huống không tệ như chúng ta nghĩ.”

Nhưng Ngải Phật không thể trấn tĩnh, hắn khóc:

“Trấn tĩnh sao được! Reb cậu ấy không biết chúng ta, cũng không biết chính mình là ai!”

Lạp Phu Nhĩ đành cố gắng dỗ dành Ngải Phật im lặng, rồi quay lại nói với Chu Nghị:

“Ê, tiểu nhị, lúc này không phải lúc đùa đâu, nói thật đi, cậu đang đùa chúng tôi đúng không?”

Chu Nghị thầm nghĩ: Còn không phải đang đùa các người à, nhưng mặt vẫn không đổi sắc:

“Đùa gì? Các người rốt cuộc là ai? Tôi là ai?”

Ngải Phật lập tức òa khóc:

“Làm sao bây giờ, Lạp Phu Nhĩ, chúng ta gây họa lớn rồi, đầu Reb hỏng rồi!”

Lạp Phu Nhĩ giờ cũng không biết làm sao, buông vai Ngải Phật, ngẩn người. Chu Nghị nhìn hai con nhân ngư, cúi xuống nhìn đuôi cá xanh lục của mình, thầm chửi thề, rồi hỏi:

“Vì sao ta hỏng đầu mà các người xong đời?”

Lạp Phu Nhĩ im lặng, Ngải Phật khóc thút thít giải thích:

“Cậu cái gì cũng không nhớ, người ta nhìn ra cậu bị thương, sẽ biết chúng ta đi cấm địa, rồi tộc trưởng biết, ba ba biết, thế là tiêu đời!”

Chu Nghị giơ tay ra hiệu dừng:

“Có ai biết chúng ta đi cấm địa không?”

“Không.”

“Có ai biết tôi bị thương không?”

“Không, chúng ta lén đưa cậu về.”

Chu Nghị gật đầu, dẫn dắt:

“Vậy tôi cái gì cũng không nhớ, các người chỉ cần nói cho tôi là được, đúng không? Chẳng lẽ vết thương này nhất định ở cấm địa mới có sao?”

Lạp Phu Nhĩ bắt đầu nghĩ:

“Không nhất thiết, bắt cá bị đá ngầm cứa trúng cũng thế mà.”

Chu Nghị cười ý vị sâu xa:

“Vậy không phải xong rồi sao?”

Lạp Phu Nhĩ cũng cười, Ngải Phật vẫn chưa hiểu:

“Các cậu đang nói gì?”

Hai người đồng thanh:

“Cách trốn tránh trừng phạt.”

Thì thầm lại thầm thì chít chít hồi lâu, ba con nhân ngư cuối cùng cũng bàn bạc xong lời khai, cuối cùng Chu Nghị lấy cớ có chút mệt mỏi để chuẩn bị dụ Lạp Phu Nhĩ và Ngải Phật rời đi. Trước khi đi, Ngải Phật vẻ mặt lo lắng hỏi: “Reb, cậu một mình thật sự không sao chứ?”

“Ờ, đương nhiên rồi.” Chu Nghị vẻ mặt thật thà, “Tôi chỉ là có chút mệt mỏi, đầu hơi hơi choáng một chút, còn lại đều ổn cả, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”

Lạp Phu Nhĩ nhìn sắc mặt hồng hào của Chu Nghị, đúng là không giống như có vấn đề gì lớn, vì thế kéo Ngải Phật, “Đừng lo cho Reb nữa, tôi tin cậu ấy có thể tự lo tốt cho bản thân. Ngải Phật, chúng ta cần về nhà thôi, các ba ba không thích chúng ta đi lang thang bên ngoài quá khuya đâu.”

Nói xong Lạp Phu Nhĩ nhìn về phía Chu Nghị, “Tiểu nhị, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi và Ngải Phật ngày mai sẽ bắt cá mang đến cho cậu.”

“Như vậy thật sự không thể tốt hơn,” Chu Nghị tỏ ra vô cùng cảm kích, tiến lên vỗ vỗ vai Ngải Phật và Lạp Phu Nhĩ, “Các cậu đúng là huynh đệ tốt của tôi.”

Chu Nghị vừa nói xong, trên mặt hai con nhân ngư kia đều lộ ra nụ cười rạng rỡ. Ngải Phật cũng không còn dáng vẻ như bao nước mắt nữa, “Cậu mau đi nghỉ ngơi đi, Reb, ngày mai chúng ta nhất định sẽ đến thăm cậu.”

“Ừ.” Chu Nghị gật đầu, hướng hai con nhân ngư đã đứng ở cửa vẫy vẫy tay, “Trên đường cẩn thận.”

“Được, ngày mai gặp.” Hai con nhân ngư cũng vẫy tay, sau đó cái đuôi vung vẩy, khuất dần khỏi tầm mắt của Chu Nghị.

Đợi đến khi hai con nhân ngư kia thật sự đã bơi khuất hẳn, nụ cười trên mặt Chu Nghị lập tức biến mất. Anh trầm mặt trở về cái gọi là “nhà” của mình.

Lảo đảo bơi về tới giường, Chu Nghị nhìn trần nhà xám xịt, không nhịn được phun ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp!”

À, được rồi, mọi người không thể trách Chu Nghị hỏa khí quá lớn, bởi vì ai rơi vào hoàn cảnh này mà không chửi thề thì mới là kỳ lạ. Dù sao thì, chuyện này thật sự quá hố cha rồi.

Từ lúc tỉnh lại, Chu Nghị đã cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ chân thật đến không thể chân thật hơn, nhưng giấc mơ này lại càng lúc càng thật. Đợi đến khi vô ý đụng phải vết thương và cảm nhận rõ rệt cơn đau, tâm anh ở khoảnh khắc ấy đã chìm xuống đáy — mẹ nó, đây không phải mơ, là thật.

Mình biến thành nhân ngư rồi. Chu Nghị biến thành nhân ngư — nếu như trước hôm nay có ai nói với Chu Nghị rằng: “Này huynh đệ, cậu thực ra là một con nhân ngư đấy.” Thì tám chín phần mười Chu Nghị sẽ trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó cười nói: “Vậy tốt thôi, đợi anh đi tán mấy em eo thon mông cong cả ngày dùng vỏ sò che ngực, rồi giới thiệu cho cậu một cô, muốn không?”

Nhưng hiện tại, thật sự gặp phải chuyện này rồi, Chu Nghị chẳng còn chút hứng thú đùa cợt nào. Một chuỗi câu chửi thề cứ thế tuôn ra trong lòng anh, rồi anh cuối cùng cũng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi tỉnh lại. Tụ tập uống rượu, uống đến say khướt, cuối cùng còn cố ý thể hiện lái xe, sau đó đầu óc choáng váng từng cơn, rồi sau nữa thì... đã đến nơi này.

Nghĩ đến những gì mình vừa nghe từ hai con nhân ngư kia, Chu Nghị càng thêm rối bời. Chính mình từ đầu đến chân là một người Trung Quốc thuần túy, sao lại có thể vượt biên giới, vượt chủng tộc, thậm chí vượt gien mà xuyên tới đây? Nhắm mắt lại rồi mở ra, phát hiện mình đã đến thế giới nhân ngư, bản thân lại còn thành một con nhân ngư, mà còn là một tên độc thân lưu manh gọi là Lôi Bá Đinh, ăn no cả nhà không ai đói. Ở đây đương nhiên có nhân ngư tóc vàng mắt xanh, nhưng kiểu nhân ngư dùng vỏ sò che ngực thì không có đâu, vì ở nơi này toàn bộ đều là giống đực, ngực trần mặc cho ngươi nhìn. Nghĩ đến đây, Chu Nghị không nhịn được dùng tay che mắt. Xuyên qua kiểu gì mà còn phải xuyên tới mức độ và phong cách này, muốn tìm một mối tình dị tính ở chỗ này, không bị nghẹn chết mới là lạ.

Trước khi xuyên không, Chu Nghị cũng đã lăn lộn trong xã hội bao năm, năng lực tiếp thu tự nhiên không tồi. Lúc này anh cũng đã dần từ cơn sốc tỉnh táo lại, đánh giá cẩn thận cái đuôi cá thật lớn với vảy màu xanh lục ánh như lông công của mình, lại nhìn năm ngón tay hơi dính vào nhau vì lớp màng mỏng, lại sờ sờ gương mặt mình. Sau khi đi đến kết luận là trông mình cũng không tệ lắm, Chu Nghị cười khẽ một tiếng, lẩm bẩm: “Anh đây là thanh niên doanh nhân kiệt xuất, đến đâu mà chẳng có thể hô mưa gọi gió, các vị cứ chờ xem!” Nói xong nhắm mắt lại ngủ luôn — bởi vì vừa rồi cảm xúc lên xuống quá mức kích động, thật sự hơi mệt. Đương nhiên, Chu Nghị sẽ không thừa nhận mình còn có chút tâm tư nhỏ, không chừng ngủ một giấc tỉnh dậy lại thấy mình ở trong bệnh viện thì sao.

Phòng nhỏ trong rạn san hô vừa ồn ào náo nhiệt đã lại trở về yên tĩnh. Chu Nghị vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, hoàn toàn không phát hiện ngoài phòng có một bóng đen đứng lặng trong chốc lát rồi xoay người rời đi, chỉ còn lại một vệt lân quang xanh nhạt lướt qua.

--

Chu Nghị — à không, bây giờ chúng ta phải gọi anh là Rebertine, dù sao nhập gia thì phải tùy tục, không phải sao.

Rebertine lại một lần nữa tỉnh dậy, chỉ là lần này, trong mắt anh không còn sự mờ mịt hay sợ hãi, mà lại mang theo một chút thất vọng nho nhỏ. Mọi thứ vẫn y nguyên như trước khi anh ngủ, chẳng có gì thay đổi cả, không có phòng bệnh, không có y tá bác sĩ, chỉ có chiếc đuôi cá của anh và ngôi nhà xám xịt kia.

Lôi Bá Đinh ngồi dậy, hơi bực bội dùng đuôi cá đập đập xuống mặt đất, rồi đưa tay gãi đầu mình: “Thôi, đến đây rồi thì cứ an phận mà ở lại đi, đừng có nghĩ đông nghĩ tây nữa.” Nói rồi, anh đứng dậy định đi dạo loanh quanh, nhưng chưa kịp đi được hai bước thì đã bắt đầu loạng choạng. Cũng chẳng phải vì lý do gì khác, chỉ là trong tiềm thức anh vẫn nghĩ mình là một con người có hai chân, nên theo thói quen bước chân trái trước, rồi bước chân phải sau, để rồi lúc định bước ra mới sực nhớ ra mình giờ là một con cá với cái đuôi to đùng. Cả người theo quán tính ngả người ra sau, không loạng choạng mới lạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play