Rebertine nhìn Debby đang nằm trong ngực mình, rõ ràng đang tự lừa mình dối người, khẽ cười đầy ôn nhu. Anh giơ tay ra hiệu cho đám nhân ngư xung quanh đang ồn ào phải im lặng, “Được rồi, các đồng bạn, hôn môi các cậu cũng đã thấy rồi, những chuyện thân mật hơn nữa nên thuộc về ký ức riêng của tôi và Debby thôi, cho nên, cho chúng ta chút không gian đi.” Thấy có mấy giống đực nhân ngư cười khúc khích còn định nói gì đó, Rebertine nhanh chóng tiếp lời, “Để cảm tạ mọi người hôm nay đã tới dự hôn lễ của tôi và Debby, tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon và quà nhỏ, mời mọi người theo tôi.”
Nói xong, anh cũng không cho đám thanh niên kia cơ hội tiếp tục lăn lộn, nắm tay Debby dẫn đầu bơi về phía nhà mình.
Chính chủ đã đi rồi, những nhân ngư khác cũng không còn trò gì để nghịch, đành cười mắng vài tiếng rồi cũng theo sau.
Lạp Phu Nhĩ và Ngải Phật nhìn nụ cười giảo hoạt khi Rebertine xoay người, không khỏi liếc nhau một cái, thầm nghĩ: “Không phải bọn họ thiếu trò nghịch, mà thật sự là Rebertine quá giảo hoạt.”
“Ôi trời, mùi gì mà thơm thế?” Khi đám nhân ngư theo Rebertine và Debby đến nhà bọn họ, có một nhân ngư hít hít mũi rồi lớn tiếng hỏi.
Nhờ tiếng hỏi đó, những nhân ngư khác cũng hít hít mũi, rồi đều phát hiện trong nhà Rebertine tràn ngập một mùi thơm lạ mà dễ chịu chưa từng ngửi qua.
Rebertine để ý thấy phản ứng của mọi người, liền cười, đưa tay chỉ sang một bên, “Đó là mùi đồ ăn tôi chuẩn bị cho mọi người đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT