Giữa trưa người đông, bán được mấy bát, vừa qua giờ cơm, khách liền thưa thớt hẳn.
Nguyễn Bạch Linh tính toán lại, buổi trưa tổng cộng bán ra mười bát, lãi được năm mươi văn. Mới rồi còn ủ rũ, giờ cậu lại bừng lên hy vọng.
Một ngày năm mươi văn, mười ngày là năm trăm, một tháng chẳng phải là một lượng rưỡi bạc rồi sao? Hai tháng thì có ba lượng bạc!
Trong nhà lại còn hai mẫu ruộng, cũng có thể thu được chừng bảy trăm cân lúa mạch. Hiện giờ một đấu lúa mạch có thể bán được một quan tiền, một đấu chừng ba mươi cân, trừ đi thuế má, cũng chỉ còn chưa đến hai lượng bạc thu vào. Sang năm không cần phải mua thêm lúa mạch để làm bánh ướt trộn nữa, tiết kiệm được tiền vốn.
Phần lúa giữ lại dùng trong nhà, phần còn lại đem bán cũng có thể được một lượng bạc. Cơm ăn trong nhà đều là tự trồng, lại nuôi gà, ăn thịt ăn trứng cũng không tốn đồng nào. Sang năm nếu dư dả thì mua thêm một con heo con, cuộc sống như vậy mới thật sự có hy vọng.
Cẩu Oa buổi sáng vẫn giúp tửu lâu mang đồ ăn đi giao, gần đây lại xin được một chân tạp dịch trong đó. Chủ quán tốt bụng, thấy hắn tối nào cũng về nhà ăn cơm rồi quay lại, cực nhọc mệt mỏi, bèn cho phép hắn ở lại ăn tối tại tửu lâu.
Nhờ vậy, Cố An Tri và Nguyễn Bạch Linh có thể bán hàng thêm một chút vào chiều tối, rồi mới trở về sau giờ cơm tối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT