Cố An Tri nhìn sang Nguyễn Bạch Linh, mỉm cười nói: Cẩu Oa thích ăn như vậy, xem như khởi đầu thuận lợi rồi.” 
Nguyễn Bạch Linh cũng vui vẻ, mắt cong cong, ánh nhìn mang theo ý cười dịu dàng. Vốn cuối tháng còn phải nộp đủ bốn mươi văn tiền xe, giờ được giảm xuống còn ba mươi lăm văn, lại thêm việc ban đầu cậu còn không chắc món bánh ướt trộn này sẽ bán được. 
Nay thấy Cẩu Oa thích ăn như vậy, trong lòng cậu cũng nhẹ nhõm hơn, tin rằng khách hàng trong chợ hẳn cũng sẽ ưa chuộng nó. Ít ra cậu cũng yên lòng được phần nào. 
Tới chợ rồi, hai người trước tiên quét dọn quầy một lượt. Hôm ấy bọn họ còn nghĩ quầy mình có vẻ nhỏ, nhưng thực ra phía trước vẫn còn đủ chỗ để đặt một chiếc bàn thấp cho khách ngồi dùng bữa. 
Quầy bên trái rộng rãi hơn chút, chủ quán chưa đến, chỗ ấy bày được bốn cái bàn, còn có cả lồng hấp, nồi lớn, nồi nhỏ để xào rau. Bên phải là sạp bán bánh quẩy, bánh rán, kẹo mạch nha, chủ sạp là một đôi phu phu. Nam nhân thân hình thấp lùn tròn trịa, mặt mũi hiền lành. Phu lang là một ca nhi dáng cao gầy, mặt trái xoan, mắt dài, má lấm tấm tàn nhang. Nam nhân ấy ít nói, chỉ cúi đầu làm việc, phu lang thì luôn cười tươi, thái độ đối đãi khách vô cùng niềm nở, người mua ra vào tấp nập, buôn bán khá tốt. 
Đối diện là tiệm bán mỳ và hoành thánh. Mỗi sạp đều có người đến ăn, duy chỉ quầy của họ không một bóng khách. 
Cả buổi sáng trôi qua, ngoài hai người hiếu kỳ lại hỏi thử họ bán gì, thì không có một ai đến mua hàng. Nguyễn Bạch Linh càng lúc càng nôn nóng, tự hoài nghi bản thân, có phải cậu không nên chọn bán món bánh ướt trộn, mà nên làm món gì dân dã quen thuộc hơn? Bánh ướt trộn là món lạ, chưa ai ăn bao giờ, ai nỡ bỏ ra năm văn chỉ để nếm thử một thứ lạ lẫm? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play