Hôm qua sau khi kết thúc công việc, trợ lý của Tạ Tranh tranh thủ thời gian đi theo đội của Hồ Kỳ Chí để tiếp nối hoạt động.

Hôm nay lại cùng Hồ Kỳ Chí đến “Nhất Ly”, nói là để giữ gìn và tăng cường tình cảm rượu thịt giữa mấy người.

Rõ ràng hôm nay Hồ Kỳ Chí mang tâm trạng đi "săn hàng", cùng mấy người khác mắt láo liên, chuyên nhắm vào mấy cô em ăn mặc mát mẻ.

Sau đó thật sự để bọn họ vớ được ba nam Omega trẻ trung xinh xắn chịu ngồi lại. Chỉ là ba người kia dù đang ngồi bên Hồ Kỳ Chí, ánh mắt lại cứ như vô tình mà liếc về phía mặt của Tạ Tranh.

Không biết ai còn đá đá ống quần hắn dưới gầm bàn, Tạ Tranh đá thẳng về:
“Cút.”

Hồ Kỳ Chí tất nhiên cũng phát hiện mấy động tác nhỏ dưới bàn.

Tạ Tranh chẳng lạ gì người thích mình, nhưng người thích hắn thì đang ngồi trong lòng hắn kia kìa. Việc này chẳng đáng cáu, trái lại còn khiến hắn đắc ý nữa.

Hắn còn hứng thú hỏi Tạ Tranh:
“Tạ lão đệ thích kiểu nào?”

Tạ Tranh cười đểu, không trả lời, mắt lại nhìn sang một bên.

Tối nay khách trong club không đông, mấy nhân viên không có việc gì đều tụ bên quầy bar, chỉ có Lộ Lộc vẫn đang bận rộn, lúc này đang gọi món cho khách mấy bàn bên cạnh, nụ cười rạng rỡ cực kỳ chân thành.

Phục vụ mà cũng cười vui như đi thi Hoa hậu thân thiện vậy?

Đúng là một con Xuẩn Lộc( Nai ngốc) chính hiệu.

Tạ Tranh bưng ly nước ép bưởi uống một ngụm, nhai đá “rắc rắc” nghe giòn rụm.

Hồ Kỳ Chí vẫn chưa chịu dừng chủ đề vừa nãy:
“Với điều kiện của Tạ lão đệ như này, muốn tìm kiểu gì mà chẳng có?”

“Không có thì bao một em cũng được chứ sao.” Người nói câu này còn đang gác bụng lên bàn. Tạ Tranh biết tên này ngoài kia bao tận ba tiểu tình nhân, chẳng trách mồm mở ra là “bao” với “bọc”.

“Bao một em? Cũng chưa chắc ai lời hơn ai đâu.”

Mấy người cười ồ cả lên.

Hôm nay buổi rượu kết thúc sớm, Hồ Kỳ Chí dắt mấy em Omega đi luôn, ý đồ rõ rành rành.

Tạ Tranh thì không vội.

Club này cấm hút thuốc, hắn ngậm miếng ô liu từ ly rượu, đặt dưới lưỡi mút lấy mút để.

Hắn ngẩng đầu tìm Lộ Lộc, đúng lúc thấy cậu đi tới:
“Chú Tạ.”

Cậu chìa tay cho hắn xem gì đó:
“Em mượn được xe từ đồng nghiệp, đi nhé?”

Tạ Tranh nhìn ngón tay cậu, ngón tay Alpha thon dài nổi bật, lớp da mỏng dưới ánh đèn lộ rõ cả xương.

Tạ Tranh đáp:
“Hôm nay tôi lái xe đến. Thầy Tống các cậu cho tôi mượn xe rồi.”

Lộ Lộc “à” một tiếng:
“Vậy để em lái thay cho?”

Tạ Tranh nhẹ nhàng nhướng mày.

Im lặng một lát, hắn cười gật đầu.

Lộ Lộc nói:
“Em đi lấy đồ cái đã.”

Phòng nghỉ nhân viên nằm sâu trong hành lang. Lộ Lộc vòng vào đó một lúc lâu, lâu đến mức Tạ Tranh bắt đầu mất kiên nhẫn mới thấy cậu bước ra.

Tạ Tranh đứng dậy khoác áo vest, lại nghe Lộ Lộc hỏi:
“Chú Tạ, chú biết chơi bài không?”

Tạ Tranh nhướng mày, im lặng chờ cậu nói tiếp.

“Trưởng ca đang chơi bài, ít người lắm.”

Tạ Tranh cười nhạt:
“… Cậu muốn tôi đến đánh bài cùng đám đó á?”

Suýt chút nữa là thốt ra luôn “Chúng nó xứng chắc?”

Lộ Lộc thở dài:
“Hắn thắng em nhiều tiền lắm, chú Tạ ạ.”

Tạ Tranh xoa môi.

Lộ Lộc là đang nhờ hắn ra mặt. Y hệt mấy đứa học sinh bị bắt nạt đi mách giáo viên.

Chỉ tiếc cậu tìm sai người rồi, hắn đâu phải Tống Thanh Viễn hiền lành gì. Nếu có thì cũng là người khiến Lộ Lộc bị bắt nạt tiếp.

Nhìn bộ mặt nửa như ấm ức nửa như mong chờ của Lộ Lộc, đúng kiểu gu hắn ưa. Trong đầu hắn toàn nghĩ cảnh đè đầu Lộ Lộc, ép cậu quỳ xuống, túm gáy ngoan ngoãn vẫy đuôi, rồi ngẩng đầu lên nuốt trọn hắn.

Tạ Tranh và Lộ Lộc nhìn nhau một lúc, ngậm một điếu thuốc, nghiến răng cắn đầu lọc, cười:
“Đi.”

Phòng nghỉ nhân viên ở sâu trong hành lang của “Nhất Ly”, cũng không nhỏ. Hai bên có sofa và móc treo áo, giữa phòng đặt hai bàn vuông, trên một bàn bày bánh mì, kẹo và cơm hộp linh tinh. Vài người đang ngồi quanh bàn kia chơi bài.

Tạ Tranh lười làm quen, cứ thế ngồi xuống ghế, vắt chân hỏi:
“Chơi gì?”

Thái độ đúng kiểu bất cần, nhưng khí chất Alpha vừa áp xuống, không ai dám hó hé.

Vệ Siêu hỏi:
“Thăng cấp biết chơi không?”

Tạ Tranh nhếch cằm cười, nhìn sang Lộ Lộc, ra lệnh:
“Tới, đưa bài đây.”

Lộ Lộc “ừm” một tiếng, bước ra đứng phía sau Tạ Tranh.

Để tiện giúp, cậu chống tay hai bên thành ghế, nhưng lưng ghế hẹp, hai tay cậu dán thẳng lên vai Tạ Tranh. Nhiệt độ từ cơ thể nam sinh xuyên qua lớp áo, truyền đến hắn.

Tạ Tranh quay đầu nhìn mấy ngón tay thon dài của Lộ Lộc, nghĩ:
“Có ý đấy.”

Tạ Tranh không phải dân chơi bài chuyên, nhưng nếu chơi thì đối thủ toàn sếp công ty hoặc chủ doanh nghiệp. Trong giới đó, hắn quen kiểu ra đòn bất ngờ, khiến người khác trở tay không kịp, thắng dễ như bỡn.

Nhưng hôm nay hắn bất ngờ bởi Lộ Lộc.

Xuẩn Lộc nhớ bài, tính bài đều rất chuẩn. Vài vòng sau là biết bài tiếp theo có khả năng ra gì. Có cậu giúp xem bài, Tạ Tranh đỡ phải động não.

Có cái trình đó, còn thua được?

Nghĩ kỹ mới hiểu, Xuẩn Lộc không dám đắc tội sếp, người ta nhớ bài để thắng, cậu thì nhớ bài người ta để thua.

Tạ Tranh liếc nhìn Lộ Lộc, cậu hiểu nhầm, liền lấy bật lửa giúp hắn châm thuốc.

Tạ Tranh phả một vòng khói, qua làn sương trắng nhìn gương mặt cậu, lại nghĩ:
“Có vẻ ngon thật.”

Vệ Siêu lát sau đã thua hơn 300, muốn nổi đóa mà không dám, mặt mày xám ngoét, cuối cùng lấy cớ:
“Tạ lão bản, có khách hẹn trước, em phải đi…”

Tạ Tranh:
“Được. Hôm nay tới đây thôi.”

Tạ Tranh dạng người không dễ cho thêm người vào bàn chơi, Vệ Siêu và mấy người khác cũng không dám đòi giới thiệu bạn. Mặt mày bí xị chuyển tiền cho Lộ Lộc, còn ném lại một câu:
“Hôm sau cậu chuyển cho Tạ lão bản nha.”

Rồi chuồn thẳng.

Lộ Lộc chắc đã bàn trước với Vệ Siêu nên không nói gì, đi cùng Tạ Tranh ra ngoài.

Tạ Tranh qua kính chiếu hậu âm thầm quan sát Lộ Lộc.

Hắn không thích để ý người khác, nhưng không có nghĩa là không nhận ra cảm xúc.

Rõ ràng hắn cảm được Lộ Lộc đối với hắn… có chút không đơn thuần.

Alpha với Alpha giống như hai cực nam châm cùng dấu, lý thuyết thì không thể hút nhau. Bấy lâu nay hắn chỉ thấy mỗi bản thân là một con hàng dị biệt.

Chẳng lẽ hắn mới để ý một Alpha, đối phương cũng đúng lúc cảm thấy hắn “ngon lành”?

Tự nguyện tìm hắn đòi giúp, chủ động chạm vai, đòi lái xe cho hắn về. Còn đưa hắn uống nước trái cây có mùi giống pheromone của mình.

Cái này là đang bật đèn pha rồi còn gì nữa, không có chủ ý thì là gì?

Tạ Tranh liếm răng hàm, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu ngày càng u ám.

Lộ Lộc vẫn chưa biết gì, đang dừng chờ đèn đỏ thì chợt nhớ ra:
“À đúng rồi, chú Tạ. Em chuyển tiền thắng vừa rồi cho chú nha.”

Tạ Tranh cười nhạt:
“Khỏi, giữ mà tiêu.”

“Không được. Chú thắng mà, em cầm thì kỳ quá.”

Số tiền đó với Tạ Tranh chả đáng nhấc môi. Nhưng Lộ Lộc cứ bám lấy, hắn đành mở mã nhận tiền.

Lộ Lộc chuyển cho hắn 500 đồng.

Đèn đỏ chuyển xanh, Lộ Lộc đặt điện thoại lên bảng điều khiển phía trước.

Chưa gì điện thoại “leng keng” một tiếng.

Tạ Tranh theo bản năng liếc sang, thấy trên màn hình hiện tin nhắn ngân hàng.

Chữ “Số dư: 2198.5” đập vào mắt, Tạ Tranh kéo môi cười “ha” một tiếng.

Có lẽ cậu ta thực lòng quý hắn.

Cũng có thể chẳng liên quan gì đến pheromone cả. Có khi Lộ Lộc chỉ để mắt tới thân phận hắn, muốn thân thiết rồi được giới thiệu qua công ty khác, mở rộng quan hệ.

Tạ Tranh hỏi thẳng:
“Cậu không có tiền hả?”

Lộ Lộc bị chọc cười, vui vẻ phì ra:
“Có tiền thì ai đi làm thuê?”

“Muốn tiền không?”

Lộ Lộc cười từ từ thu lại, nghiêm túc trả lời:
“Em cần tiền.”

Tạ Tranh “ừ” một tiếng, đột nhiên hỏi:
“Thêm bạn tốt nhé?”

Mặt Lộ Lộc sáng bừng lên:
“Dạ, chú Tạ.”

Đến ngã tư tiếp theo, Tạ Tranh gửi lời mời kết bạn cho Lộ Lộc.

Avatar của Lộ Lộc là hình vẽ con nai đơn giản giữa nền trắng, vì nhỏ lại màu vàng nhạt, nhìn như một con gà con nằm đó.

Tạ Tranh vào xem vòng bạn bè. Tần suất đăng cực thấp, bài gần nhất từ nửa năm trước, bối cảnh hình như là ở tiệm mèo, trên bàn có ly cà phê trang trí cây thông Noel, trên đùi có ba con mèo Ragdoll đang bò.

Chú thích: “Đáng yêu ^^”

Ngày hôm sau, Tống Thanh Viễn lên đường. Tạ Tranh đưa hắn ra ga.

Hắn vẫn không biết vì sao Tống Thanh Viễn lại đột ngột nghỉ phép, nhưng ai cũng có chuyện riêng. Họ Tống không nói, hắn cũng không hỏi, chỉ đập nhẹ lên vai bạn:
“Có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”

Tống Thanh Viễn cười:
“Cảm ơn.”

Chiều hôm đó, tài xế cuối cùng cũng lái xe từ Lâm Uyên về cho Tạ Tranh.

Tài xế họ Điền, hắn gọi là lão Điền, còn lão Điền gọi hắn là “Tạ ca”.

Đây là người hắn quen từ thời cấp ba, từng được hắn cứu trong một vụ bị cướp ở hẻm nhỏ. Từ đó trung thành tuyệt đối.

Thoát được khỏi tầm mắt cha mẹ không dễ, lão Điền nhìn Tạ Tranh thấy hắn trông có sức sống hơn mấy ngày trước. Có tài xế bên cạnh, Tạ Tranh thoải mái hẳn.

Hắn bảo lão Điền chở mình qua mấy công ty của Hồ Kỳ Chí. Bên đó cũng không làm khó, chưa đến ba ngày đã chốt xong tiểu dự án, còn giới thiệu cho hắn một mối khác.

Cách một ngày sau, Tạ Tranh cùng vài đối tác mới uống rượu, về tới nhà Tống Thanh Viễn lúc 11 giờ đêm.

Nằm trên sofa, hắn cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, phần bụng dưới như có luồng nước ấm tràn qua, khiến tim cũng ngứa ngáy.

Cảm giác này quen lắm — dấu hiệu của kỳ mẫn cảm.

Một chân buông thõng xuống đất, hắn nhắm mắt, nhẹ nhàng vuốt ngực hai cái, tay trượt xuống dưới thì dừng lại.

Hắn mở điện thoại.

【Tạ】: Đang rảnh?

Đối phương rep cực nhanh.

【Xuẩn Lộc】: Chú Tạ ạ?
【Xuẩn Lộc】: Có chuyện gì không?

【Tạ】: Cần tiền không, chỗ tôi có job.

【Xuẩn Lộc】: Job gì?

Sau đó còn đính kèm một cái icon sáng lấp lánh tò mò, chói đến nỗi Tạ Tranh muốn mù mắt.

Tạ Tranh gõ từng chữ một, chậm rãi nhấn màn hình:

Bao nuôi, mỗi tháng hai vạn.

P/s: 🐹 Comment một cái cho tui có động lực lăn tiếp chương sau nhaaaa 💖

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play